Thị Ngược Thành Tính

Chương 127




“A? Sao các ngươi đều ở đây? Lúc này không phải là ở Dược Lô sao?” Đông Ly ôm một đống sách đi vào viện, từ lần trước làm cho Lục Đỉnh Nguyên, Lục thúc liền ngượng ngùng gặp Lục Đỉnh Nguyên, sổ sách của Lục gia đều là Hạ Thiên đưa tới, sau khi Hạ Thiên cũng mất tích, việc của Hạ Cung liền rơi xuống trên đầu Đông Ly, kỳ thật không chỉ Hạ Cung, ngay cả việc của Thu Cung, cơ bản đều dừng ở trên đầu của nàng, may mắn còn có Thu Vân giúp đỡ, gần đây lại thêm việc của Tiểu Hà Tử, việc của Đông Cung, Đông Ly có thể làm thay đều bao hết.

“Ngươi tới lúc này là…” Hàn Lượng híp mắt, nhìn việc của các cung trong tay Đông Ly, lại nhìn bộ dạng quen thuộc của Đông Ly, lập tức hiểu được, mấy ngày nay đại khái Lục Đỉnh Nguyên căn bản là không có ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mà là thừa dịp lúc bọn họ đi Dược Lô liền giải quyết công việc của các cung.

“Này…” Đông Ly lúc này mới giật mình, đại khái cũng hiểu được Hàn Lượng phát hiện cái gì, nhưng là nàng không nghĩ tới Hàn Lượng sâu sắc như vậy, chỉ nhìn thấy nàng, liền đại khái đoán được chân tướng.

“Chủ tử…Chủ tử…” Ngay lúc Đông Ly còn chưa nghĩ ra làm sao để ứng đối, Thu Vân liền ầm ĩ chạy tới, người chưa tới âm thanh đã truyền ra, hơn nữa từ trong thanh âm, có thể nghe ra nồng đậm vui vẻ cùng thản nhiên lo lắng.

“Làm gì mà hô to gọi nhỏ như vậy?” Lục Đỉnh Nguyên đi ra cửa, “A? Các ngươi đều ở?” Một câu, khiến người ở đây đều xót xa trong lòng, công lực của y, lại tổn thất đến mức này, bọn họ một đống người đứng ở cửa nói nửa ngày, cho dù là hạ giọng nói nhỏ, nhưng y thế nhưng cũng chưa phát hiện sao?

“Chủ tử…” Đúng lúc này, Thu Vân chạy tới. “Hộ pháp, Hộ pháp…đã trở lại.”

“Hộ pháp?” Mọi người trăm miệng một lời, “Hộ Pháp cung nào?”

“Hạ hộ pháp cùng Thu hộ pháp, cùng nhau trở lại.”

“Ở đâu?”

“A?”

Đông Ly cùng Tiểu Hà Tử đồng thời kinh hô.

“Trở về liền trở về, còn cần cố ý báo lại sao?” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên cực kỳ thản nhiên. Hàn Lượng chỉ hơi nhướng máy, cũng nghe ra ý tứ trong lời của Lục Đỉnh Nguyên, trở về liền tự mình tới gặp y, cần gì dùng thông báo?

“Còn… còn ở ngoài cung, chờ chủ tử truyền.” Ý ở ngoài lời, ngay cả cửa cung cũng chưa dám vào đâu!

“Hừ…” Lục Đỉnh Nguyên hừ lạnh một tiếng, xoay người liền vào nhà, đem mọi người để ở bên ngoài.

“Này…” Thu Vân sợ hãi, không biết nên làm sao.

Đông Ly, Thu Vân đồng loạt nhìn về phía Tiểu Hà Tử. Vốn là Tiểu Hà Tử hiểu rõ ý tử Lục Đỉnh Nguyên nhất, nhưng hiện nay, bởi vì chuyện liên quan tới Hạ Thiên, quan tâm sẽ bị loại, liền không dám tùy tiện phỏng đoán, không dám xác định ý của Lục Đỉnh Nguyên. Thế là chỉ có thể nhìn Hàn Lượng.

A…Hàn Lượng lắc đầu, “Đi gọi bọn họ vào đi!” Khó trách giang hồ thịnh truyền Lục Đỉnh Nguyên hỉ nộ vô thường, y nói một nửa, ai hiểu?

Chờ tới khi Hàn Lượng mang Hạ Thiên cùng Phi Ảnh cùng một đám người đi vào, Lục Đỉnh Nguyên đang uống trà sâm, vẻ mặt thản nhiên, nhưng Hàn Lượng vẫn nhìn ra y đang tức giận, không chỉ Hàn Lượng nhìn ra, ngay cả tứ hộ pháp đi theo Lục Đỉnh Nguyên nhiều năm cũng đã nhìn ra.

“Chủ tử…” Phi Ảnh, Hạ Thiên đồng loạt quỳ xuống.

Lục Đỉnh Nguyên giương mắt, không nói chuyện, kĩ càng đánh giá hai người một lần. Tốt lắm, đều thực chỉnh tề, không thương không bệnh, ngoại trừ sắc mặt của Hạ Thiên nhìn qua có chút tiều tụy. “Đã trở lại?”

“Vâng.” Hai người trăm miệng một lời, cũng đồng dạng không dám ngẩng đầu.

“Làm chuyện gì thực xin lỗi bổn tọa?” Ngữ điệu lạnh lẽo.

“A?”

“Tuyệt đối không có!”

Hạ Thiên cùng Phi Ảnh đồng loạt cả kinh mà ngẩng đầu, tội danh này quá lớn, bọn họ không thể gánh nổi.

“Không có thì làm gì bày ra một bộ cúi đầu nhận tội như vậy?” Lục Đỉnh Nguyên trào phúng. “Đông Ly.”

“Có thuộc hạ.” Đông Ly vội vàng tiến lên.

Lục Đỉnh Nguyên cầm lấy mấy quyển sự vụ trên tay Đông Ly, qua loa lật xem, liền rút ra mấy bản, ném xuống đầu của Hạ Thiên cùng Phi Ảnh, “Chuyện của mình thì tự mình đi làm đi, còn muốn liên lụy người bên ngoài tới bao giờ?”

Hạ Thiên cùng Phi Ảnh cuối cùng biết Lục Đỉnh Nguyên kỳ thật là giận bọn họ ra vẻ xa lạ, căn bản không có ý hoài nghi, cũng không dám trốn, chỉ có thể nhận.

“Vâng.” Phi Ảnh như trút được gánh nặng.

“Nga…hắc hắc…” Hạ Thiên lại là một bộ cợt nhả, không còn cung kính như trước.