Thị Ngải

Chương 44: Nó cần ăn máu




Tang thi gừ lên mấy tiếng "khè khè" rồi lao vào cậu, trở thành tang thi bỗng chốc sức mạnh của nó tăng vọt lên, những người lính của Cảnh Dương không phải đối thủ của nó. Nó biết né tránh đường kiếm của Cảnh Dương để không bị chặt đầu, thân thủ linh hoạt.

"Đốt lửa lên."

Tuân lệnh cậu mỗi người đốt một ngọn đuốc lên, ánh đuốc sáng rực làm tang thi sợ hãi lùi về sau mấy bước. Cậu lại lệnh ném đuốc vào tang thi, hơn hai mươi ngọn đuốc đồng loạt lao về phía nó, chớp mắt nó đã biến thành một ngọn đuốc sống cháy hừng hực. Nó gào lên giãy giụa, nhân lúc này Cảnh Dương vung một đường kiếm, chặt đứt đầu tang thi.

"Đừng sợ, nó chết rồi."

Cậu vội bước tới che mắt cô Ngải lại, cô nở nụ cười tận hưởng cảm giác được bảo vệ, chứ thực tình từ bé cô đã nhìn thấy ma quỷ, đã quen rồi. Trời đã hửng sáng, mặt trời dần nhô lên, lúc này Sa Hãn hẳn đang trốn ở chỗ tối tăm ẩm thấp nào rồi.

"Mọi người ở lại, ta đi tìm hắn."

"Cậu phải bảo trọng đó."

Ai cũng lo lắng nhưng nếu đi theo chỉ vướng chân vướng tay cậu mà thôi.

Lúc này tại bản Tum, Trịnh Uyển đêm qua đang ngủ đột nhiên thấy đau bụng dữ dội. Hôm đó ả nóng vội muốn g.iết cô Hồng Ngọc bịt đầu mối, nhưng ngẫm lại làm thế khiến cậu Cảnh Dương nghĩ ả có tật giật mình. Ả vẫn để cô Hồng Ngọc sống nhưng ngày ngày hù doạ, quát nạt, uy hiếp cô, khiến cô đã bị điên lại càng điên hơn. Ai sẽ tin lời một người điên nói chứ?

Ả đâu ngờ rằng Tôn Túc Tử đã chết rồi, hắn chết thì không có ai đảm bảo cho đứa trẻ trong bụng ả bình an sinh ra nữa. Từ lúc cậu Cảnh Dương đi đã nửa tháng chưa thấy tin tức gì, Trịnh Uyển lo lắng không thôi.

Bởi vì con quỷ hài tử trong bụng ả cần được nuôi bằng máu, mỗi tháng cần phải làm cho nó một cái lễ, trích máu của ả để nuôi nó. Từ lần đầu tiên Tôn Túc Tử làm lễ cho ả đến nay đã gần một tháng, sắp đến ngày làm lễ tiếp mà chưa thấy Tôn Túc Tử quay về.

"Con gái, có thai rồi khẩu vị không tốt có phải không? Con ăn thử món măng rừng này xem, lạ miệng không chừng vừa ý con."

Trịnh quận công tươi cười hỏi, ông ta đã truyền tin về Trịnh phủ sắm sửa đồ đạc, trang hoàng nhà cửa, trạng nguyên Cảnh Dương sắp cưới quận chúa nhà họ. Cậu tuổi trẻ tài cao, cơ hội thăng quan tiến chức còn dài ở phía trước, đây chính là lựa chọn tốt nhất cho nhà họ Trịnh của ông ta.

"Không muốn ăn, phiền quá, ông không thấy tôi đang bận à?"



Trịnh Uyển gắt um lên, Trịnh quận công ngơ ngác chẳng hiểu gì, nó cả ngày cứ ngồi trước cái ban thờ nhỏ khấn vái thì bận cái gì?

"Tốt xấu gì con cũng ăn một chút, vì đứa trẻ trong bụng chứ!"

"Ăn mấy cái này thì có ích gì? Nó cần ăn máu!" – Trịnh Uyển cuống đến nỗi sắp điên giống cô Hồng Ngọc đến nơi, buột miệng nói mà không nghĩ.

"Con nói cái gì đấy? Ăn... m... máu?"

Trịnh quận công run sợ hỏi, đột nhiên đứa con gái này ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt nó. Ánh mắt âm u, lạnh lẽo và có gì đó rất kinh dị...

"Ông già nên lãng tai rồi."

Trịnh Uyển thản nhiên nói dối cho qua, bây giờ cho dù lão già này có phát hiện ả là đồ giả, còn con gái thật sự của lão đã chết từ lâu rồi, thì ả cũng không sợ. Chỉ là một người sống bình thường thôi mà, ả có cả trăm nghìn cách để xử lý.

Ngày cũng như đêm, Trịnh Uyển cứ ôm riết lấy cái ban thờ con quỷ hài tử, hầu như lúc nào ả cũng ngồi đó khấn vái. Một buổi tối, khi tất cả mọi người đã ngủ say, ả vẫn ngồi đó lầm rầm khấn vái. Bỗng từ trong góc nhà có một vật gì tròn tròn lăn ra đụng vào chân Trịnh Uyển làm ả giật thót.

"Ai?"

Trịnh Uyển lo sợ nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy một quả bóng đồ chơi lăn dưới chân. Ả mê man nhìn quả bóng cứ như bị thôi miên, nhìn thật kỹ và phát hiện quả bóng này màu đỏ như máu. Nó như một cục tiết đông hình tròn xoe vậy.

Chẳng có ai chạm vào, ấy vậy mà quả bóng lại từ từ lăn đi.

Nó cứ lăn mãi, lăn mãi, còn Trịnh Uyển cứ mê muội mà đi theo nó, chẳng để ý gì xung quanh. Nó dẫn ả đi ra giữa sân, lăn vòng quanh sân mấy vòng, rồi lại tự nảy lên đập xuống cứ như có người đang chơi nó vậy. Cứ như vậy một lúc lâu, cuối cùng quả bóng máu này cũng chịu dừng lại, vì nó lăn đến chạm vào một đôi chân nhăn nheo bé xíu, màu đỏ hỏn.

Trịnh Uyển cứng đơ người nhìn chủ nhân đôi chân kia, là một đứa trẻ con lớn cỡ một đứa sơ sinh vừa mới đẻ. Điều lạ lùng là còn bé như vậy mà nó đã biết đứng, biết đi, lại còn biết chơi bóng.

Trên người nó không mặc gì, làn da nhăn nheo, cả người đỏ hỏn trông cứ như bị bệnh gì về da. Phần thân dưới của nó chẳng có gì, không biết được nó là trai hay gái cả. Và điều kinh hãi nhất là mặt nó không có mũi miệng, chỉ có một đôi mắt đen sâu hun hút, không có tròng mắt.