Thị Ngải

Chương 40: Cậu chính là Ngài




Thứ nhất, mệnh của cậu và cô Ngải đã định sẵn hai người phải kết làm phu thê. Thứ hai, cậu tin chắc cái thai của Trịnh Uyển có vấn đề, mà khả năng liên quan đến Tôn Túc Tử cũng lớn lắm.

Ngay từ đêm mưa gió cậu bị hôn mê bất tỉnh, Tôn Túc Tử g.iết sạch lính của cậu nhưng lại để cha con Trịnh Uyển sống sót, cậu đã nhận ra ả và Tôn Túc Tử có cấu kết với nhau. Chuyến này đi bắt được Tôn Túc Tử, vừa giải quyết được bùa cô Ngải trúng, vừa có thể làm sáng tỏ cái thai của Trịnh Uyển.

Mọi người ăn xong rồi vào lều ngủ. Nửa đêm yên tĩnh vắng lặng, cô Ngải bỗng giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động lạ.

Lều của cô ở ngay cạnh lều cậu Cảnh Dương, phản ứng đầu tiên của cô là ngó qua lều của cậu xem cậu có ổn không. Tuy thân xác này đang như một con rối nhưng ý thức của cô vẫn còn.

Thấy lều của cậu đã tắt đèn đi ngủ như bao cái lều khác, cô thở phào yên tâm, nhưng ngay lúc này cô cũng nhận ra nguy hiểm không phải ở chỗ cậu mà là ở chỗ của mình! Âm thanh "loạt soạt" nghe như tiếng bước chân giẫm lên lá cây rừng, rồi cửa lều của cô đang từ từ, chầm chậm mở ra...

Một cái bóng đen sì, mặt mũi nhìn không rõ, mà cũng có thể nó không hề có mặt mũi. Nó đứng trước giường cô nhìn chằm chằm một lúc, rồi đưa tay ngoắc ngoắc như thể muốn dắt cô đi vậy. Cô nằm im sợ hãi, bóp chặt lá bùa trong tay. Lá bùa này là cậu Cảnh Dương cho cô để đối phó với hồn ma trêu ghẹo mình, nếu cái bóng này là hồn ma thì sẽ có tác dụng, còn nếu nó không phải ma mà là thứ khác...

Thì đúng là cô tiêu rồi!

Thân thể cô vốn đã không chịu sự kiểm soát của cô, ai dắt cô đi cũng được, giờ cái bóng đen này muốn dắt cô đi lại càng dễ dàng. Lá bùa cầm chặt trong tay nhưng thân thể đã bị khống chế nên cô chẳng thể nào giơ nó ra. Chân cô tự động đứng dậy đi theo nó, loáng cái nó đã dắt cô ra đến cửa lều...

Đang lúc căng thẳng tột độ, mồ hôi trên người cô vã ra như tắm, thì bất ngờ có tiếng ngựa hí thật dài. Cô Ngải giật mình, cái bóng đen kia cũng giật mình.

Tiếng ngựa hí càng lúc càng to và rõ, cái bóng đen kia co rúm lại rồi sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy mất, còn lẩm bẩm rú lên: "Ngài về rồi! Ngài về rồi! Mau chạy thôi!"

Nó chạy mất để lại cô Ngải đứng lại đó, mở to mắt nhìn một người mặc áo giáp sắt cưỡi con ngựa to lớn mà cô ngỡ cuộc đời này không bao giờ gặp lại.

"Tướng quân... tướng quân..."



Đôi môi cô Ngải mấp máy lặp đi lặp lại hai tiếng, người kia cưỡi ngựa phi tới càng lúc càng gần, trên tay cầm một thanh bảo kiếm chói loá. Dù trời đang tối thui nhưng một chút ánh trăng mờ phản chiếu vào lưỡi kiếm cũng làm nó sáng chói lên.

Ánh sáng chói loá che khuất một phần khuôn mặt người kia, cô Ngải không kìm được xúc động, sự nhớ nhung trong lòng cô vỡ oà, chân tay thoát khỏi sự khống chế của bùa ngải, lao thật nhanh về phía trước.

Bịch một cái, cô vấp phải hòn đá dưới đất, ngã sõng soài.

"Ngải!"

Người trên ngựa giật mình, vội vàng nhảy xuống, chạy qua đỡ cô lên. Trong đầu cô Ngải xẹt qua một loạt suy nghĩ, ha ha, kẻ ngu ngốc nhất trên đời chính là cô, người tưởng xa tận chân trời không ngờ lại gần ngay trước mắt. Một loạt sự trùng hợp đến kinh người ùa về trong đầu cô.

Lần đầu gặp trạng nguyên cậu đã nói chân cô bị thương, mau đứng dậy. Chuyện chân cô bị thương chỉ có người nhà, bà cụ trong rừng và Ngài - người cưỡi ngựa cứu cô biết mà thôi. Cô vừa than thở mình bị ép gả cho quan huyện với Ngài thì mấy hôm sau hắn bị trạng nguyên xử trảm chết. Rồi những vết sẹo chi chít trên người cậu, chỉ có quan võ quanh năm chiến đấu trên chiến trường mới có nhiều vết thương như vậy! Trịnh Uyển trong lúc sơ hở đã lỡ miệng gọi cậu là tướng quân.

Nếu tất cả những chuyện này chỉ là trùng hơp, thì thời khắc này, khuôn mặt Ngài hiện rõ trước mặt cô, trong khoảng cách gần như vậy. Không còn nghi ngờ, chính là cậu, cậu Cảnh Dương.

Cảnh Dương nhíu chặt đôi mày, cô Ngải đang ngủ yên trong lều sao tự dưng lại xuất hiện ở đây? Lại nhìn tới cửa lều của cô, nơi đó vẫn còn vương lại một chút âm khí, cậu bóp trán thở dài. Thể chất của cô quả là rất dễ thu hút ma quỷ trêu ghẹo.

"Cậu, cậu chính là Ngài, cậu chính là người đánh dấu cái này lên má của em."- Cô Ngải ngẩng mặt lên, giọng nói run run, tay chỉ vào vết bớt hồng hồng trên má của mình.

"Cái gì?" - Cảnh Dương kinh ngạc không chỉ vì cô đã nhận ra thân phận của mình, mà còn vì cô đã tự hồi phục nhận thức.

Cô Ngải nói xong thì lịm đi trong lòng cậu, Cảnh Dương không khỏi hoảng hốt. Cậu đưa cô vào lều kiểm tra một lượt, khi nãy có thể cô bị mộng du, sau khi mộng du người ta sẽ ngất lịm đi ngủ li bì, cơ thể uể oải mất rất nhiều sức.