Thị Ngải

Chương 20: Luyện ngải hại người




Cảnh Dương thở dài, đây là lần thứ hai cô Ngải khóc nức nở giãi bày tâm sự trước mặt cậu. Cô gái này tuy nhỏ bé nhưng tính tình rất quật cường, chịu bao nhiêu uất ức cũng không hé răng than thở với ai một câu.

Cô chịu xả hết uất ức ra trước mặt cậu, chứng tỏ trong lòng cô đã tin tưởng cậu. Cậu thấy rất vui.

Lần này Cảnh Dương đi cùng với bạn thân của mình là Hoàng Khải, họ đi điều tra vụ án một tên đạo sĩ luyện ngải. Tên này có tài nhưng không có nhân tính, không quan tâm luyện ngải làm việc tốt hay xấu, chỉ cần đưa tiền hắn đều làm.

Lại nói Trịnh Uyển, ả thấy Cảnh Dương ra ngoài chỉ dẫn mỗi cô Ngải, bèn nằng nặc đòi đi theo. Cậu không cho đi, ả vắt óc suy nghĩ tính kế để đi bằng được.

Không cho đi thì ả cứ bám theo đấy! Ả quay về Trịnh phủ, dẫn theo cô Hồng Ngọc bám theo xe ngựa của Cảnh Dương.

Ả nghe ngóng về vụ án Cảnh Dương đang điều tra, khoé môi nở nụ cười quỷ dị. Đạo sĩ luyện ngải sao, ả nghĩ đến cô Ngải lúc nào cũng được Cảnh Dương bênh vực hơn ả, rồi lại đưa tay vuốt ve cái bụng của mình:

"Tôn Túc Tử, hợp tác vui vẻ."

"Chuẩn bị xong hết rồi chứ?"

Trong xe ngựa, Trịnh Uyển hỏi về kế hoạch sắp tới chuẩn bị hãm hại cô Ngải. Ả cười tàn nhẫn, tiếc cho Thị Ngải thông minh khôn khéo lại có con em gái vừa ngu vừa ác thế này.

"Bẩm cô, xong hết rồi!"

Cô Hồng Ngọc đáp, suốt thời gian qua Trịnh Uyển giấu cô trong Trịnh phủ, cho ăn ngon mặc đẹp, không phải làm cái gì. Thế mà bất ngờ mấy hôm trước ả sai cô đi gặp một người. Chính là bà vợ của Trần Mẹo - lão quan huyện mới bị xử trảm chém đầu cách đây không lâu.



Mới đầu ả sai cô đi gặp mụ, cô còn sợ giãy nảy lên. Ai ngờ ả mắng cô là đồ ngu, Trần Mẹo bị xử trảm, người nhà vợ con hắn đều bị bán đi khắp nơi làm nô tì, kẻ hầu người hạ cho các nhà giàu. Giờ mụ không còn là bà huyện kiêu căng hống hách nữa, chỉ còn là một nô tì thôi, thì có gì mà phải sợ mụ? Chỗ mụ được đưa đến là Cảnh Gia Trang, một trang trại thuộc sở hữu của Cảnh Dương.

Trịnh Uyển bắt cô đi đến Cảnh Gia Trang tìm mụ, cho mụ một số tiền, sai khiến mụ làm một việc.

Cảnh Gia Trang.

"Chào cậu chủ, cậu đã về ạ!"

Người quản lý đứng đầu Cảnh Gia Trang này là một ông lão họ Đinh, gọi là Đinh lão. Đinh lão tuổi ngoài năm mươi, mắt vẫn sáng, chân tay vẫn nhanh nhẹn, làn da quanh năm phơi nắng phơi sương, rám nắng khoẻ mạnh.

"Đinh lão khoẻ chứ? Ta phụng lệnh đi điều tra một vụ án trên miền ngược, ghé vào đây nghỉ một đêm, sáng sớm mai ta phải lên đường đi tiếp."

Đinh lão tiếc nuối vì cậu chủ không ở lại lâu, lão liếc nhìn cô gái luôn đi theo sau cậu, dung mạo đoan trang khí chất bất phàm. Lão không dám hỏi cô có phải mợ chủ không vì thấy cô mặc quần áo của hầu gái.

"Chào Đinh lão, tôi là Ngải, thị nữ của cậu chủ."

"À, chào cô Ngải."

Đinh lão ồ lên, hầu gái thôi nhưng nhìn ánh mắt cậu chủ rất cưng chiều cô ấy, lão phải đối đãi với cô ấy tốt một chút. Đinh lão nghĩ là làm, sắp chỗ cho cô Ngải ở ngay cạnh phòng Cảnh Dương. Đến lúc dọn cơm canh lên cho cậu, thấy cậu cho phép cô ngồi ngang hàng cùng ăn cơm với mình, lão trố mắt nhìn. Đây đích thực là mợ chủ tương lai rồi!



Những người hầu trong Cảnh Gia Trang tụ họp lại ngạc nhiên quan sát cô Ngải, duy nhất chỉ có một người cúi gằm nhìn không rõ nét mặt. Bàn tay mụ nắm chặt con dao trong ống tay áo, nở nụ cười cay độc.

"Cháy! Cháy rồi! Kho gạo cháy mất rồi! Mau dập lửa!"

Nửa đêm khuya khoắt, tiếng la hét chói tai vang lên khiến ai nấy đều hoảng sợ tỉnh giấc. Kho gạo của Cảnh Gia Trang đột nhiên nổi lửa bốc cháy phừng phừng. Cảnh Dương vội chạy đến đó, cô Ngải cũng chạy theo nhưng cậu cản lại:

"Lửa cháy rất lớn, em ở yên trong phòng."

Cô Ngải đành nghe theo nhưng lòng cứ bồn chồn đi đi lại lại ngóng tình hình bên ngoài. Người người chạy qua chạy lại tiếp nước dập lửa, khung cảnh rất hỗn loạn, chẳng ai hơi đâu để ý có một người đang nấp trong bóng tối. Con dao trong tay mụ loé lên ánh sáng lạnh lẽo trong đêm.

"Bà... bà là ai?"

Cái then cửa dù đã được chốt bên trong nhưng chẳng hiểu sao lại đang từ từ rút ra. Bà Mẹo ở bên ngoài chỉ chờ có thế, mụ nhảy vọt vào phòng, ánh mắt hằn học nhìn cô Ngải:

"Con hồ ly tinh, mày đây rồi!"

Mấy hôm trước cô Hồng Ngọc đến đây tìm mụ, kể cho mụ nghe chuyện Trần Mẹo lén qua mặt mụ cưới cô Ngải giấu nuôi bên ngoài, còn đổi trắng thay đen nói cô Ngải xúi giục trạng nguyên đem cả nhà mụ đi bán làm nô tì, khiến mụ đang sống sung sướng lại phải vất vả làm lụng hầu hạ người khác.

"Bà nói nhảm cái gì thế? Tôi còn chẳng biết bà là ai!"

Bà Mẹo đầu tóc rối bù như tổ quạ, mụ phát điên lên đâu thèm nghe cô Ngải nói. Mụ lao vào cô Ngải đâm tới tấp, hai người giằng co quyết liệt, bỗng nhiên bà Mẹo nhếch miệng nở nụ cười lạnh gáy. "Phập" một tiếng, bà Mẹo không biết lấy đâu ra sức mạnh ba bò chín trâu mà bẻ ngoặt con dao lại, tự đâm vào ngực mình một nhát chí mạng.