Edit: Nhạc Dao
Sau vài lần gặp, Lâm Táo đã gắn cho Tiêu Uẩn cái mác “Giả vờ lạnh lùng”, đồng thời cũng cảm thấy mọi người chỉ chém gió về cậu chàng mà thôi.
Vậy nên sáng nay cô đã được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng khi trùm trường đến lớp.
Sáng nay, cô đến trường bằng xe buýt. Vì trường số 1 có quy định mỗi cấp phải mặc đồng phục khác màu, nên cô vừa nhìn lướt qua là đã thấy được mấy đàn em cá tính ở trong góc.
Lâm Táo vừa mới đi qua uỷ viên của hội học sinh và giáo viên trước cổng trường thì đã nghe thấy mười mấy nam sinh tỏ ra ngạc nhiên, sau đó xô xô đẩy đẩy lẫn nhau.
“Sao hôm nay anh Tiêu tới sớm dữ vậy?”
Bước chân cô khựng lại, xoay người nhìn về phía sau.
“Chào anh Tiêu ạ!”
“Chào buổi sáng, anh Tiêu!”
Đám nam sinh đứng hai bên cổng trường đồng loạt dạt sang một bên, ai nấy cũng đều lên tiếng chào hỏi cậu chàng.
Vì trông cảnh này có vẻ hơi giang hồ, nên giáo viên kiểm tra cũng chỉ làm lơ hành vi của đám nam sinh: “Tiêu Uẩn, em mà đến chậm vài phút nữa là trễ rồi đấy.”
Đám nam sinh vội vàng mở đường cho đại ca, theo sau là anh chàng không mặc đồng phục ngáp liên tục, một tay đút túi, tay còn lại vác cặp sách.
Lâm Táo ngơ ngác nhìn đám con trai đi theo sau Tiêu Uẩn bày ra vẻ mặt “Thấy tui ngầu chưa” lướt qua mình…
Dần dần, đám nam sinh đi theo cậu ta cũng càng ngày càng nhiều. Tuy bước chân không được đều nhịp nhưng ai ai cũng tỏ ra tự hào khi nối gót trùm trường Tiêu Uẩn. Nếu đích đến không phải là lớp học thì cô còn tưởng bọn họ đang kéo bè kéo phái đi đánh nhau nữa đấy.
Phương Nghiên từ đâu chui ra: “Có phải rất ngầu không?”
Lâm Táo chỉ nắm chặt quai cặp sách chứ không đáp lời cô bạn.
Sau khi vào lớp, cô phát hiện ai nấy cũng đều phấn khởi, rôm rả nói chuyện hơn hẳn ngày thường.
Lâm Táo vừa mở sách vừa hỏi: “Hôm nay là ngày phát học bổng à?”
“Không phải, hôm nay là ngày đổi chỗ á. Cứ mỗi học kỳ là tụi mình sẽ đổi chỗ một lần.”
Phương Nghiên dùng que kem mình vừa mới ăn để bói, cô nàng nhắm mắt bốc một que rồi nói: “Xin hãy cho con và Lâm Táo tiếp tục ngồi cạnh nhau.”
Ấy vậy mà lúc xem kết quả, cô nàng lại trở nên hoảng hốt: “Đại hung á…”
Lâm Táo không mấy tin vào vụ coi bói của cô nàng nên chỉ lẳng lặng nhìn.
Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào, sau đó để sơ đồ chỗ ngồi mới dưới máy chiếu. Thấy vậy, ai ai cũng đều mở to mắt tìm tên mình.
“Các em hãy di chuyển đến chỗ ngồi mới của mình, nhớ phải khe khẽ để đừng làm phiền đến lớp bên cạnh nhé.” Thầy Thẩm đẩy kính, sau đó liền ra cửa.
“May quá, tớ ngồi trước cậu.” Phương Nghiên vỗ tay cái bốp, sau đó lại trở nên chán chường: “Nhưng bạn cùng bàn của tớ lại là Cá béo.”
Trong bầu không khí náo nhiệt, Lâm Táo cầm cặp sách đến tổ bên cạnh.
Phương Nghiên nhìn cái thẻ mình vừa rút cho Lâm Táo: Ái chà chà, là đại cát luôn cơ đấy.
Dựa theo quy tắc thích xếp học sinh giỏi với học sinh kém để dễ kèm cặp cho nhau của thầy chủ nhiệm, anh chàng Triệu Vũ ngồi cạnh cô có vẻ ngoài trắng trẻo như idol Hàn Quốc nhất định sẽ là học sinh kém của kém cho mà xem.
Triệu Vũ tuỳ ý vứt cặp sách vào hộc bàn, sau đó quay đầu cười đùa với người ngồi đằng sau.
“Hé hé, tụi mình có duyên với nhau quá đại ca ới.”
Tiêu Uẩn chỉ liếc cậu chứ không nói lời nào. Vì cậu có hơi đặc biệt nên trước giờ thầy cô chẳng bao giờ xếp ai ngồi cạnh cậu cả.
Kỳ diệu thay, Tiêu Uẩn lại ngồi sau Triệu Vũ, cũng tức là ngồi chéo với Lâm Táo. Khoảng cách giữa họ chỉ là nửa cái bàn aka chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới rồi á.
“Mày quay đầu lại đi, đừng nói chuyện với anh mày nữa.” Tiêu Uẩn liếc cậu chàng với vẻ chê bai.
Sau khi bị đại ca làm lơ, Triệu Vũ quay đầu nhìn về phía bạn cùng bàn thì thấy cô nàng đang sắp xếp sách giáo khoa, hoàn toàn không có chút hiếu kỳ gì về bạn cùng bàn mới là mình đây: “Học sinh chuyển trường này, nghe nói cậu đến từ huyện Lữ tới phải không? Sao cậu lại chuyển đến đây vậy?”
Ngón tay lướt di động của Tiêu Uẩn khựng lại, dỏng tai lên nghe đáp án của Lâm Táo.
Một lát sau, Lâm Táo mới nhận ra cậu ta đang hỏi mình, suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Vì trong nhà tôi xảy ra chút chuyện nên tôi và mẹ mới chuyển đến thành phố Thượng.”
Triệu Vũ ngoái mũi, tuỳ ý hỏi: “Vậy còn ba cậu?”
Động tác của Lâm Táo khựng lại, bình tĩnh trả lời cậu chàng: “Ly hôn với mẹ tôi rồi.”
Câu trả lời này khiến bầu không khí bỗng im phăng phắc. Ai nấy đều biết đây là đề tài nhạy cảm của tuổi này, nên Triệu Vũ liền thức thời chuyển chủ đề.
“Bạn gì ơi, dù sao thì tôi cũng không học hành, hay là bạn đổi chỗ với đại ca để tụi tôi ngồi chung bàn nhé?”
Khi cậu vừa dứt lời, Lâm Táo còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Uẩn đã phản đối lia lịa: “Ai mượn mày nhiều chuyện hả!”
Triệu Vũ ngơ ngác trả lời: “Chỉ đổi chỗ với nhau thôi mà anh Tiêu? Làm vậy thì tụi mình có thể cùng nhau cày game rồi.”
Tiêu Uẩn chưa kịp trả lời thì Lâm Táo đã mở miệng từ chối: “Không được, hai cậu cao thế này thì sao tôi nhìn thấy bảng từ phía sau được.”
Miệng Tiêu Uẩn mấp máy nhưng không nói thành lời, nụ cười của Triệu Vũ trở nên cứng ngắc, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của đại ca, rồi lạnh lùng quay mặt đi. Suốt bốn tiết đầu, cả ba người họ đều không nói gì cả.
Trong khi hai anh chàng kia cảm thấy ngột ngạt thì Lâm Táo vốn thích yên tịnh chẳng cảm thấy gì cả.
Đến lúc nghỉ trưa, đám nam sinh tụ tập ở hoa viên gần khu dạy khoa học mà họ thường đến.
Miệng Tiêu Uẩn ngậm điếu thuốc, đôi mắt cậu ngẩn ngơ nhìn về phía đám mây xa xăm, hai chân đung đưa trên bồn hoa, làn khói xám thổi qua tai cậu.
Trong đám nam sinh ngồi dưới đánh bài, Triệu Vũ ném hai con bài lên cái bàn đá trước mặt mình: “Đôi Q!”
“Á à, thì ra mày còn có chiêu này nữa!”
“Há há, có chơi thì phải có chịu, mày bao bữa khuya này nhá.”
Triệu Vũ sực nhớ ra điều gì đấy khi gom bài, cười hố hố bảo: “Tụi mày nhớ con nhỏ mới chuyển tới lớp mình không? Phải công nhận là nó chảnh thật, đến cả anh Tiêu mà nó cũng lơ luôn á.”
“Tao thấy ngứa mắt quá nên ban nãy đã bắt một con sâu róm rồi bỏ vào hộc bàn nó luôn ha ha ha! Không biết nó sẽ sợ tới mức nào khi nhìn thấy con sâu ấy nhỉ?”
“Quào, mày chơi bẩn thật đấy Triệu Vũ~”
Họ chỉ trêu ghẹo rồi thôi, dù sao thì côn trùng cũng là thứ mà bọn con trai hay dùng để hù doạ nữ sinh nhất.
Triệu Vũ không bận tâm trước những lời trêu ghẹo của đám bạn, vừa nhìn là đã biết cậu ta thường xuyên bày trò này: “Chỉ cần thấy cái bản mặt bình tĩnh và vô cảm của nó là tao đã muốn hù nó một trận ra trò rồi…”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì đã cảm nhận được một luồng gió lạnh ùa tới, bóng dáng của đại ca bỗng xuất hiện từ phía sau.
Tiêu Uẩn nhìn cậu ta từ trên cao bằng đôi mắt sâu hun hút, sau đó vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt nó, lạnh lùng hỏi: “Ai cho mày bắt nạt cô ấy hả?”
Triệu Vũ sửng sốt, chưa kịp làm gì thì đã bị Tiêu Uẩn nhấc bổng bằng cổ áo. Cậu ta sợ hết cả hồn, đám người còn lại thấy vậy liền vội vàng chạy tới can ngăn.
“Thằng Vũ nói giỡn thôi anh Tiêu!”
“Anh Tiêu đừng nóng ạ. Triệu Vũ, mau xin lỗi anh Tiêu đi!”
Mấy người bọn họ hết kéo cánh tay, lại đến giữ tay Tiêu Uẩn, nhưng tay cậu vẫn cứ túm lấy cổ áo Triệu Vũ.
Mặt Triệu Vũ đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, khó khăn lắm mới thốt lên được một câu: “Không… Đại ca, tại em tưởng anh ghét nó.”
Tiêu Uẩn sửng sốt, bàn tay buông thõng, Triệu Vũ liền nằm la liệt ra đất.
Cậu đút tay vào túi quần nói: “Anh mày nói vậy hồi nào…”
“Cô ấy thông minh lại học giỏi, cũng không nhiều chuyện hay xức mấy thứ có mùi là lạ như mấy nữ sinh khác, tụi mày đừng có hở ra là bắt nạt người ta.”
Đám con trai dìu Triệu Vũ đứng dậy vốn đang nơm nớp lo sợ Tiêu Uẩn sẽ đột nhiên ra tay, nghe vậy liền ngẩn ngơ.
Bàng Ngọc là người đầu tiên đánh liều mở miệng: “Anh Tiêu, anh thấy bé chim cút, ý em là Lâm Táo thế nào?”
Bọn họ hỏi vậy thôi chứ không chắc đại ca sẽ thích cô nàng này, dù sao thì đại ca còn từng thẳng thừng từ chối mỹ nữ của lớp 11-5 cơ mà.
Mặt Tiêu Uẩn đỏ bừng khi nghĩ đến gì đó, quay đầu nhỏ giọng nói: “Cũng không có gì, anh chỉ cảm thấy khuôn mặt của cô ấy rất đáng yêu thôi.”
“…”
Trong lúc đám nam sinh ngây ra như phỗng, Triệu Vũ nhào lộn như con cá chép, rồi đứng đối diện với Bàng Ngọc.
Bỗng dưng, cả bọn cất tiếng hát: “Nói chi vương quyền cao quý* ~ Sợ gì giới luật nội quy trường học ~”
*Nói chi vương quyền cao quý, sợ gì giới luật thanh quy: Hai câu này nằm trong bài hát Tình nhi nữ do ca sĩ Ngô Tĩnh trình bày trong Tây du ký. Ở đây có thể thấy được tác giả dùng câu gốc của câu đầu, câu kia đã được thay đổi để ghẹo nam chính (Nguồn: vnexpress).
Tiêu Uẩn đỏ mặt gào lên: “Tụi mày im miệng cho anh!!!”
Triệu Vũ vội vàng chạy về lớp giết sâu bịt miệng để cứu vớt lỗi lầm của mình thì lại chẳng thấy sâu đâu cả. Trái lại, cậu ta lại thấy Lâm Táo vẫn tỏ ra bình thản, cứ như trò đùa kia chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Tiêu Uẩn giả vờ đi ngang và hỏi: “Cậu, cậu có thấy thứ gì đặc biệt không?”
Lâm Táo ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang nhìn cậu: “Không có gì đặc biệt cả.”
Dù sao thì con sâu róm kia cũng chả phải chủng loài sắp tuyệt chủng gì.
Tiêu Uẩn nhìn thẳng vào mắt cô chưa được bao lâu thì đã quay mặt đi, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “À… Vậy là tốt rồi.”
Tuy họ không ngồi chung với nhau nữa, nhưng Lâm Táo vẫn ăn trưa với Phương Nghiên.
Cô bạn vừa mua bữa trưa là bánh mì sandwich kẹp trứng và thịt nguội, lẩu Oden* và nước trái cây từ căn tin, quay sang thấy trước mặt Lâm Táo trống không bèn hỏi: “Sao cậu cứ ăn bánh đậu đỏ hoài vậy?”
*Lẩu Oden là món ăn cổ truyền rất được ưa thích vào mùa đông ở Nhật Bản. Các thành phần thường thấy ở Oden như sau: củ cải, trứng luộc, konnyaku (làm từ khoai tây), thịt lợn hoặc thịt bò xâu lại thành chuỗi, thịt bọc trong đậu phụ… Tùy theo từng vùng mà thành phần có thể thay đổi, thêm bớt tùy khẩu vị người ăn (Nguồn: monnhatban).
“Vì nhà tớ nghèo ấy mà.”
Phương Nghiên sửng sốt trước câu trả lời thẳng thắn của cô, liền nói: “Cho cậu một xâu để nhúng lẩu Oden này.”. Truyện Bách Hợp
“Cảm ơn cậu.”
Lúc này Triệu Vũ đang tám với Tiêu Uẩn, vậy mà cậu chàng lại chỉ mải mê nhìn Lâm Táo.
Thì ra hoàn cảnh của cô ấy khó khăn đến vậy ư? Ánh mắt cậu lướt từ cổ, đến cái gáy, cuối cùng dừng tại đôi vai của cô.
Trông chúng nó gầy quá… Chắc hẳn cô ấy ăn ít lắm.
Phương Nghiên vừa nói vừa nói lấy ra một xâu từ cái ly bằng nhựa: “Cho cậu xâu này nè, tớ thấy nó ngon lắm á.”
Nói thật thì nó chẳng khác gì một xâu bò viên ít thịt nhiều bột như ở bao tiệm khác. Tiêu Uẩn ăn món này ngán đến tận cổ, vậy mà Lâm Táo lại rất vui…
Hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy cô cười thì phải?
***
Lời tác giả:
Nói chi vương quyền cao quý
Sợ gì giới luật nội quy trường học
Chỉ mong được thiên trường địa cửu
Bên bé chim cút mãi chẳng rời