Thi Đậu Rồi Hẵng Yêu

Chương 12




Edit: Nhạc Dao

Beta: sdfg_2jklm

Tuy bình thường Lâm Táo rất lý trí và bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cô không biết giận.

Mình có hiền tới đâu cũng không nên để bản thân bị xỉa xói và bắt nạt, không thì có khác nào hèn nhát đâu.

Trong khi nữ sinh còn chậm chạp thay quần áo và cột tóc thì đa số nam sinh đã cởi quần rồi mặc mỗi cái quần bơi.

“Quào, cái bụng bự của Cá Béo mềm quá nha~”

“Triệu Vũ chém gió dữ thần! Cơ bụng tám múi đâu chẳng thấy, chỉ thấy mỗi một múi thôi!”

Đám con trai hăng say giỡn hớt đến nỗi không nhìn thấy một người bước ra từ phòng thay đồ của giáo viên.

Tiêu Uẩn gào lên: “Ồn cái gì mà ồn! Khắp nơi đều là giọng của tụi mày cả thôi, câm miệng lại hết đi!”

Trên vai cậu vắt một cái khăn lông, mái tóc ướt trông mềm mượt hơn bình thường rất nhiều. Chắc vừa mới xuống nước nên cậu chỉ mặc mỗi cái quần, để lộ đôi chân dài cao ráo cơ bắp.

Con trai tuổi này lớn nhanh như thổi, chưa gì mà cậu đã cao hơn mấy centimet so với mùa đông, cơ thể cũng rắn rỏi hơn hẳn.

Tuy chỗ gợi cảm nhất của con trai rất đa dạng, ví dụ như xương quai xanh, bàn tay gầy guộc, tuyến nhân ngư, cơ bụng, nhưng khi một người lại hội tụ đủ mọi thứ thì…

“Em yêu anh, anh Tiếu!!!”

“Anh Tiếu tới rồi!!!”

Tiêu Uẩn dừng bước, cậu bỗng nhiên muốn lấy khăn lông che chỗ ấy ấy ghê, thầm nghĩ: Mợ nó, đúng là bọn tâm thần…

Cậu đá văng Triệu Vũ định nhào tới ôm chân mình, quay đầu chào thầy Âu Dương với vẻ quen thuộc.

Tiêu Uẩn lúc học cấp 2 còn chưa hoành hành như bây giờ, ngoại trừ thành tích học tập kém cỏi thì chính là thánh môn thể dục. Các thầy cô cứ khuyên cậu học ngành thể dục, nhưng mẹ cậu nhất quyết không chịu, hết ép cậu đi học bổ túc để thi đậu lớp xã hội của trường số 1 đến bỏ ra không ít tiền.

Trương Quyền thấy vậy liền hỏi: “Anh Tiếu đến sớm chi vậy? Giáo viên lại bảo anh đến luyện tập với thành viên câu lạc bộ bơi lội hả?”

Tiêu Uẩn lấy khăn xuống rồi hất hất tóc, trông cậu hệt như cún con đang vẫy lông để ráo nước vậy.

Tiêu Uẩn thuận miệng đáp: “Đến làm trâu làm ngựa chứ gì nữa.” Cậu đang định cúi người ném khăn lông đi thì bỗng nhiên thấy mọi người đều đứng im như tượng, vừa quay đầu liền ngẩn ngơ.

Cửa phòng thay đồ mở ra từ bên trong, theo đó là các nữ sinh bước ra. Cô gái đi đầu có mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt mộc không chút son phấn, đồ bơi liền thân tôn lên vóc dáng đầy đặn của cô…

Tuy bể bơi trong nhà không mấy sáng sủa, nhưng làn da của cô bỗng trở nên nõn nà khi ánh nước lấp lánh chiếu xuống người cô.

Lâm Táo đẩy cửa ra, sau đó nói với Thi Văn đứng đằng sau mình: “Nếu cậu muốn gây hấn thì cứ đến gặp tôi ở lớp 11-6, khỏi cần phải lén lén lút lút chi cho mệt.”

Tuy giọng nói của cô thánh thót, ngữ điệu cũng tuỳ ý nhưng sự khinh miệt vẫn rõ mồn một.

Thi Văn thấy cô nói oang oang liền liếc sang bọn con trai cách đó không xa với vẻ kiêng dè, nghiến răng đáp: “Cậu một vừa hai phải thôi…”

Lâm Táo bật cười, liếc sang đám con gái như muốn nhảy đến túm tóc cào mặt cô đang đứng sau lưng Thi Văn, chợt cảm thán: “Không biết phân biệt đúng sai thật đáng sợ quá đi mà.”

Trong lúc đám con gái cãi cọ, bọn con trai chỉ thảnh thơi ngồi nhìn.

Lâm Táo thấy Thi Văn không dám làm gì mình thì mới để ý đến đám người vây xem, quay đầu đã chạm phải ánh mắt của mọi người đúng một giây, khiến bể bơi vốn ồn ào bỗng trở nên im lặng.

“Ôi mẹ ơi.”

“Đã mắt, đã mắt quá…”

“Không ngờ 11-6 lại có mỹ nhân ẩn mình luôn nha.”

Ai mà ngờ được cái kiểu áo tắm liền thân bảo thủ của trường lại khiến đám con trai chết lên chết xuống vậy chứ.

Tiêu Uẩn bị hút hồn vài giây, vậy mà khi nghe thấy mấy tiếng vo ve của đám ruồi nhặng đáng ghét thì vội hoàn hồn, sự tức giận vượt qua cả ghen tỵ, rồi đạt đỉnh điểm.

“Mợ nó! Đứa nào dám xem nữa coi?! Ai cho xem hả! Mau nhắm mắt lại cho tao!”

Tiêu Uẩn véo lỗ tai Bàng Ngọc, chân đạp Triệu Vũ vào hồ bơi. Chỉ trong chốc lát, cậu đã dạy dỗ xong đám ruồi nhặng khó ưa này.

Tiêu Uẩn quay đầu lại đã thấy nữ sinh đi đến chỗ thầy Âu Dương, chỉ còn mỗi Lâm Táo đứng tại chỗ.

Lúc nhìn thấy cậu, cô bỗng nhiên nở nụ cười.

Lâm Táo rất ít cười, nhiều nhất cũng chỉ là lặng lẽ cong khoé môi, vậy mà giờ cô lại cười tít mắt.

Tiêu Uẩn quay ngoắt, khuôn mặt đỏ ửng, sẵn tiện đá mấy thằng con trai lại tỏ ra si mê cô xuống hồ.

Khi Lâm Táo đi rồi, cậu mới nhớ ra chuyện gì đó, nheo mắt hỏi: “Hồi nãy cô ấy bảo đứa nào sẽ đến gây hấn với mình vậy?”

***

Hôm nay, 11-5 và 11-6 sẽ học bơi chung với nhau, tất nhiên là nam riêng nữ riêng. Bên nam sẽ do thầy Âu Dương phụ trách, còn bên nữ sẽ do một cô giáo dạy.

“Tiêu Uẩn bơi giỏi nên hôm nay em ấy sẽ làm cứu hộ viên. Tuy nước không sâu nhưng các em cũng phải cẩn thận đấy.”

Khi ở trước mặt nam sinh cao khoẻ, dù rằng người này không nhìn họ hay cười cợt thì vẫn khiến đám nữ sinh hai lớp ngượng chín cả mặt.

Cô giáo nhiệt tình chỉ huy các nữ sinh xếp thành từng ô vuông: “Để tránh lát nữa bị vọp bẻ, chúng ta sẽ khởi động cho nóng người trước nhé.”

“1, 2, 3, 4… 2, 2, 3, 4, một lần nữa nào!”

Tiêu Uẩn lạnh lùng khoanh tay ngồi cạnh bể bơi như tượng của một vị thần giữ cửa. Trước ánh mắt toé lửa của cậu, đám nam sinh phía đối diện không dám làm ẩu nữa, đứa nào đứa nấy đều ngoan như cún.

Sau khi thấy các đám nữ sinh khởi động, giáo viên lại không mấy hài lòng: “Sao mấy em lại bẽn lẽn dữ vậy? Cứ thoải mái duỗi thẳng tay với ép người xuống hết cỡ đi.”

Nói thì nói vậy chứ làm gì có đứa con gái nào không giữ ý trước mặt trai đẹp đâu chứ. Ví dụ như Thi Văn phải nín thở hóp bụng vào, đồng thời cũng phải tỏ ra thuỳ mị hết cỡ khi tập động tác không đẹp mấy này.

Ở đây, Lâm Táo là người duy nhất vẫn bình thường. Khi làm động tác dang rộng hai chân, lòng bàn tay chạm xuống mặt đất thì tấm lưng cô lộ rõ mồn một. Bộ đồ bơi liền thân màu xanh đậm không tài cách nào che kín được tấm lưng hình chữ U của cô. Bóng lưng nõn nà ấy khiến mọi ánh mắt xung quanh nóng như thiêu đốt.

Sau mười phút, cô giáo mới chịu thôi: “Giờ các em bước xuống cẩn thận nhé.”

Lâm Táo đứng đằng sau Phương Nghiên nhìn mấy cô nàng hệt như rơi vào lồng hấp sủi cảo, tiếng kêu the thé cũng theo đó mà lan tràn ra khắp nơi.

Phương Nghiên nhìn đám con trai cứ liếc sang bên này mãi, ảo não ôm bụng nói: “Gần đây tớ tăng cân rồi, có khi nào mỡ bụng sẽ hiện rõ không?”

Lâm Táo nhướng mày với vẻ khó hiểu: “Không đâu, cậu chẳng mập chút nào hết á.”

Phương Nghiên ủ rũ đáp: “Làm gì có chứ… Cậu không cần an ủi tớ đâu.”

Lâm Táo: Tớ nói thật mà.

Cô không hiểu vì sao mấy cô bạn cứ luôn miệng bảo phải giảm cân lại ăn đồ ngọt, gà rán, lạt điều căng cả bụng, vậy mà trước mặt bọn con trai lại ăn ít như mèo.

Rất nhanh đã đến lượt Lâm Táo. Cô đi xuống dọc theo thành hồ bơi, làn nước âm ấm bao lấy tay cô, mãi đến khi cơ thể ngụp lặn trong bể mới cảm thấy lạnh lẽo. Chân cô vừa chạm xuống đáy bể, mực nước đã dâng đến ngang ngực, áp suất không khí khiến cô di chuyển rất khó nhọc.

“Em nào chưa biết bơi tập đạp chân trước cùng cô, em nào đã biết thì cứ tự do hoạt động nhé.” Cô giáo xuống nước, sau đó chọn một bạn nữ để làm mẫu cho cả lớp

Lâm Táo cứ nhìn lom lom vào động tác của mọi người, bàn tay vẫn nắm chặt thành bể bơi, đôi chân cứng đơ không cách nào làm theo lời cô được.

Một lát sau, thầy Âu Dương trò chuyện với cô giáo vài ba câu, hai người liền đi ra ngoài, trước khi cô còn không quên dặn dò: “Các em tự tập trước, cô sẽ quay lại ngay.”

Lâm Táo tập đạp chân quá hăng say đến nỗi chẳng biết trời đất trăng sao gì luôn. Đến lúc cô hoàn hồn thì mới phát hiện bể bơi vốn ồn ào đã biến thành nơi tụ họp, hai lớp cũng đã ghép chung lại tự khi nào, cuộc chiến hắt nước đang đến hồi gây cấn.

Cô đã thấm mệt, lau nước trên mặt xong định lên bờ nghỉ ngơi thì một người đã đến cạnh mình.

“Cậu không biết bơi à?”

Lâm Táo ngẩng đầu thì thấy một nam sinh xa lạ đang ở trước mặt mình, một tay lại đặt lên bức tường phía sau mình, cười lớ phớ hỏi: “Để tôi dạy cậu cho nhé?”

Cô nhìn anh chàng có nước da ngăm, lỗ tai xỏ rất nhiều lỗ, sau đó nghiêng người tránh ra, vươn tay vịn lấy thành cầu thang: “Cảm ơn cậu, không cần đâu.”

Tuy giọng cô lịch sự lại không kém phần xa cách, nhưng cậu ta không hề có ý bỏ cuộc: “Cậu đừng đi vội, tụi mình kết bạn với nhau đi! Tôi là Tống Dịch của lớp 11-5.”

Lâm Táo vừa mới bước lên cầu thang thì tay đã bị ai đó nắm lấy, chưa kịp phản ứng lại bị kéo giật ngược về phía sau, rồi ngã vào trong nước.

Cô bị sặc ngay khi dòng nước vượt quá đầu, khó khăn lắm mới đứng vững thì đã thấy cậu ta cười vang.

“Ha ha ha, có vẻ như cậu không biết bơi thật, cậu không sao chứ?” Cậu ta thò người qua, lại định nắm lấy tay cô: “Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu nhỉ? Lát nữa cho tôi số điện thoại đi.”

Tống Dịch đang đắc chí thì bị một bàn tay khác từ đâu xuất hiện đánh cái bốp.

Tiêu Uẩn u ám đi đến trước mặt Tống Dịch, đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu ta với vẻ khinh khỉnh: “Mày bị ngu đấy à?”

***

Lời tác giả:

Lộ Thần: Không, tôi mới là người bị ngu nè.