Edit: Nhạc Dao
Beta: sdfg_2jklm
Vì Triệu Vũ là người nhát gan nhất trong cả bọn, nên có gì thì cậu ta cũng phắn lẹ nhất, đến khi nhận ra thì đã gần tới cửa ngõ cao tốc luôn rồi. Vậy nên, khi Triệu Vũ đến nơi thì mọi người đã tề tựu cả rồi.
“Anh Tiêu đâu rồi tụi mày?”
Lúc này, Trương Quyền và Bàng Ngọc đang ngồi xổm tám chuyện nơi vỉa hè, còn mấy đứa khác lại chẳng cười kết hợp với cánh cửa âm u đã khiến Triệu Vũ dừng bước.
Sau đó, chẳng ai nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu ta lâu ơi là lâu luôn.
“…”
“Anh ấy chết rồi ư?” Cậu ngồi bệch xuống đất khóc lóc thảm thiết: “Đáng lẽ tao phải tới sớm hơn để cứu anh Tiêu, vậy thì anh ấy mới không bị ma nữ…”
“Mợ nó, mày trù ai chết đấy?”
Trán Tiêu Uẩn nổi đầy gân xanh, môi nở nụ cười đáng sợ, hai tay cuộn thành nắm đấm cứ kêu răng rắc: “Nghe đâu mày là đứa chạy nhanh nhất phải không? Sao tao không biết mày có tiềm năng trở thành vận động viên chạy marathon nhỉ?”
Mỗi bước chân của cậu chẳng khác nào ma quỷ, lòng sinh tồn của Triệu Vũ bỗng trỗi dậy mãnh liệt, điên cuồng lắc đầu.
Cậu chàng chắp tay trước ngực vội xin tha: “Em sai rồi, em sai rồi anh Tiêu ơi! Anh cũng biết em nhát gan mà, sau này em không dám tái phạm nữa đâu!” Nói đến đây, cậu bỗng nảy ra một ý tưởng: “Bữa nay em khao mọi người ăn trưa ở quán lẩu đối diện trường mình thay lời xin lỗi nhé? Chẳng phải đây là món mọi người thích nhất đấy ư? Còn chờ gì mà không tham gia nữa! Bạn Lâm Táo yêu quý mỗi ngày đều ngồi kế tôi cũng phải tham gia đấy nhé!”
Niềm khát vọng muốn sống tiếp của Triệu Vũ rất mạnh mẽ, vội vàng vẫy tay với Lâm Táo.
Tiêu Uẩn nuốt xuống câu chửi “Mợ nó, ai là bạn yêu dấu của mày” sắp bật ra khỏi miệng, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Táo, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Cậu đi không?”
Chậc chậc, chỉ cần nghe cái giọng dịu dàng này là đám nam sinh đã nổi hết cả da gà rồi.
Lâm Táo cảm thấy có chút xấu hổ trước ánh nhìn chòng chọc của mọi người. Cô không thân với Triệu Vũ, mà đi ăn chung với con trai thôi thì cũng không hay lắm. Nghĩ vậy, cô liền quay sang nhìn Phương Nghiên thì thấy cô bạn cũng không được tự nhiên mấy.
Phương Nghiên bỗng cất lời: “Ba tôi lo sốt vó rồi, tôi phải về trước đây.”
Lâm Táo thấy thế liền nói: “Để tôi đưa cậu ấy về, mấy cậu đi ăn vui vẻ nhé.”
Nhà họ không quá xa trường, hai nữ sinh đi chung với nhau vào ban ngày cũng chẳng sợ gặp nguy hiểm, đám nam sinh chả có cớ gì để đưa họ về cả.
Nghe cô nói vậy, sự chờ mong của Tiêu Uẩn bỗng biến mất tăm.
Cuối cùng thì cũng chỉ có đám con trai đi ăn lẩu chung với nhau. Đến nơi, họ lấy hẳn một phòng riêng, bầu không khí cũng rôm rả tiếng cười đùa. Vì cả đám vẫn còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên hết rau đến thịt dê đều gọi cả đống mới đủ ăn.
Triệu Vũ nhìn cả bọn con trai thúi hoắc, mặc niệm cho bóp tiền của mình xong lại quay sang nhàm chán vớt một vòng trong nồi lẩu: “Không biết chừng nào tụi mình mới có thể dẫn bạn gái đi chơi chung với cả nhóm nữa…”
Trương Quyền nói như tạt nước lạnh vào mặt cậu bạn: “Khỏi lo, chắc chắn không phải mày đâu.”
“Mày bớt xàm xí đi, có người đưa thư tình cho tao đấy nhé.”
“Người ta nhờ mày đưa thư tình cho anh Tiêu thì có.”
Triệu Vũ bĩu môi, quậy đều tương vừng với nhau rồi nếm thử, bỗng nhiên cất lời: “À phải rồi, rốt cuộc thì mối quan hệ giữa đại ca và bé Chim Cút là gì vậy? Tuy em chưa bao giờ thấy anh chơi với đứa con gái nào cả, nhưng hình như anh đối xử với cô ấy rất khác thì phải? Có phải Lâm Táo là em họ xa của anh không?”
Miếng thịt dê trên đũa của Tiêu Uẩn bỗng rơi cái bõm vào trong chén, sắc mặt cậu trở nên âm u, hung tợn đáp: “Em họ xa cái đầu mày ấy! Tụi tao không có quan hệ huyết thống gì cả!”
“Quào~” Mọi người chợt ồ lên.
Tiêu Uẩn thấy cả đám thất học nhiều chuyện cũng không vạch trần, chỉ gắp miếng thịt dê kia lên rồi bình tĩnh nói: “Tao thích cô ấy thì có sao không?”
Nói thì nói vậy nhưng mặt cậu đã đỏ như gấc.
“Quào!!!” Cả đám phấn khích hét toáng lên.
Sau khi giãi bày xong, lòng cậu bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Tuy cậu cực kỳ khó chịu khi đám con trai bàn tán rôm rả về chuyện này, nhưng chính cậu cũng biết mình đối xử với Lâm Táo rất khác như lời Triệu Vũ đã nói.
Có đôi khi, sự khác biệt này lại khiến cậu nghĩ vẩn vơ đâu đâu.
Đám con trai vừa hay crush của đại ca là ai thì phấn khích không thôi, họ mà không ngăn lại kịp thì Triệu Vũ đã đăng bài về chuyện này lên WeChat, QQ, Weibo, Tieba và Zhihu luôn rồi.
Cậu chàng cố gắng sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Có câu gì ấy nhỉ? Năm mới vui vẻ phải không ta? À nhầm, sớm sinh quý tử mới phải chứ?”
“Vốn thành ngữ của mày chả ra gì cả.” Bàng Ngọc mỉa cậu ngay: “Đại ca là cây vạn tuế nở hoa mới đúng.”
Trương Quyền suýt thì phun nước uống trong miệng khi nghe hai đứa này nói chuyện: “Học ngu thì bớt thể hiện giùm tao!”
Triệu Vũ khinh khỉnh liếc sang cả bọn: “Tụi mày chưa từng được ai theo đuổi thì hiểu gì về tình yêu hả? Chỉ có tao mới hiểu được mùi vị ngọt chết cẩu độc thân là gì thôi. Chậc chậc, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên đại ca thích ai đó mà.”
Tiêu Uẩn lườm cậu ta ngay: “Mày mà còn nói nữa thì coi chừng tao khâu miệng mày lại đấy.”
Triệu Vũ vội mở miệng nịnh nọt: “Đại ca đừng vậy mà, tụi em chỉ đang vui thay cho anh thôi á. Nếu Lâm Táo đã là người của anh Tiếu, thì tụi mình phải để cho đám nhóc quậy phá trong trường biết chứ không chúng nó lại bắt nạt cô ấy. Đứa nào không nghe thì cứ phạt bằng nội quy trường học là xong.”
Tiêu Uẩn không thèm để ý họ, nhìn thì cứ tưởng cậu chàng đang tập trung uống bia nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cậu.
Cả đám lại thảo luận tiếp: “Gọi biệt danh cũng không ổn, vậy giờ nên gọi sao ta? Chị dâu nhá?”
Nghe vậy, đầu óc Tiêu Uẩn bỗng nóng lên: “Tụi mày không được gọi cô ấy là bé Chim Cút đâu đấy.”
Cô là quả Táo Nhỏ chỉ thuộc về cậu mà thôi.
***
Sau lần đi khám phá toà nhà khoa học cũ đó, Lâm Táo nhận thấy được sự biến đổi rất nhỏ từ các nam sinh trong lớp cô. Dẫu vậy, cô vẫn không tìm ra được ngọn nguồn của chuyện này.
Ví dụ như cô thấy Bàng Ngọc lúc rót nước này.
“Chị dâu… Bạn Lâm Táo rót trước đi!” Cậu bạn mũm mĩm vội thụt lùi về phía sau, nhanh nhẹn nhường đường cho cô.
Lâm Táo nhìn cái ly chỉ còn non nửa của cậu rồi hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi không khát chút nào hết á!” Nói xong, cậu chạy khỏi phòng rót nước nhanh như gió, chỉ để lại một cái ly nằm trơ trọi.
Lại ví như lúc cô quên mang theo phù hiệu của trường này.
Sao đỏ khuyên nhủ: “Mình nghĩ bạn nên về nhà lấy đi, hôm nay chào cờ nên phải có ấy.”
Lâm Táo đang định nói gì thì Trương Quyền từ đâu xuất hiện bá vai với sao đỏ, vừa tháo phù hiệu của mình xuống đưa cho cô vừa nói: “Nhắm mắt cho qua đi, cậu ấy là học sinh gương mẫu đấy. Nếu không thì tôi đưa phù hiệu của mình là được rồi nhỉ?”
Cô khó xử cầm lấy huy hiệu của cậu bạn: “Vậy cậu thì sao?”
“Không sao đâu, tôi cũng đang định trốn học đi cày game mà!”
Thế là, cô quy tất cả những hành động “tốt bụng” của đám nam sinh về công lao của Tiêu Uẩn.
Ừm, cậu ta quen biết rộng rãi thật, đúng là người tốt.
Lần gần nhất cô đưa vở phụ đạo tiếng Anh cho anh chàng tốt bụng cũng đã là một tháng trước, mà cậu ta cũng chẳng hỏi bài cô gì cả, chuẩn bị đến kỳ kiểm tra hàng tháng rồi, không biết đã học bài cho kỳ thi tháng sắp tới chưa nữa.
Tuy trường số 1 của thành phố Thượng không phải trường chuyên của thành phố, nhưng hướng đi đều giống hệt trường chuyên. Mỗi lần thi tháng, giữa học kỳ hay cuối kỳ đều làm theo tiêu chuẩn. Ví dụ như mỗi lần thi chung đều xáo học sinh cả khối lại. Đồng thời, trường cũng công bố bảng xếp hạng thành tích của từng người cho mỗi lần thi và những ai nằm trong top 100 của khối sẽ được chuyển sang lớp chọn.
Vì Lâm Táo không mấy bận tâm đến thành tích nên cô đã nộp bài vào hai mươi phút trước khi hết giờ. Sau khi đi ra khỏi lớp trước ánh nhìn soi xét và nghi ngờ của giám thị, cô mới phát hiện có nhiều người đã thi xong.
Một đám nam sinh mồ hôi nhễ nhại chơi bóng rổ hết truy rồi đến đuổi, chỉ khi thấy có người ở cổng trường tìm mình thì mới vội bay đến như một đám mây.
Lâm Táo đứng tại chỗ nhìn đám con trai chạy sát rạt nhau như bầy sói đuổi theo con mồi. Trong đám đó, dĩ nhiên người mạnh mẽ nhất là Tiêu Uẩn rồi.
Có lẽ vì cô cứ nhìn theo bóng dáng cậu mãi, nên không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cậu đã quay đầu lại.
Tiêu Uẩn chắc đã nhận ra cô, bước chân cũng hướng về phía này, khiến cô ngẩn ngơ đứng thẳng tắp như đang nghênh đón ai đó vậy.
Lúc chàng trai chạy nhanh như cơn gió tới gần cô, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên nóng hổi, mắt cô cũng vô thức dán chặt vào khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, cánh tay lồ lộ và cơ ngực phập phồng.
Tiêu Uẩn vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Sao cậu ra sớm vậy? Chẳng phải vẫn chưa hết giờ sao?”
Lâm Táo nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: “Còn cậu thì sao? Làm hết bài chưa?”
Cậu chàng đáp tỉnh như ruồi: “Tớ đã lụi hết những chỗ có thể khoanh rồi!”
Lâm Táo cười khẽ, đôi mắt nhìn lên trên, sau lại nhìn vào mắt cậu: “Tiếc thật, tôi đã hứa với dì Long là sẽ giúp cậu cải thiện thành tích rồi. Tôi không cầu gì nhiều, chỉ mong ít nhất cậu qua môn thôi.”
Cậu khó xử gãi đầu, nghĩ thầm: Đánh nhau thì dễ ợt, qua môn lại khó nhằn đấy.
Tim Tiêu Uẩn đập thình thịch vì chính sự ảo tưởng của bản thân: Ủa khoan, sao cô ấy lại có hứa hẹn như thế với mẹ vậy? Vậy có nghĩa là sau này họ có thể được ở cạnh nhau nhiều hơn rồi phải không?
Cô bỗng dưng cất lời: “Cậu thi đậu thì tôi sẽ cho cậu kẹo.” Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “Là kẹo mút có nhân mà cậu thích đấy.”
Tiêu Uẩn:???
Khoan đã, có phải cậu có hiểu lầm gì với tớ không?
***
Một tuần sau, kết quả thi được công bố.
Lâm Táo vẫn đứng hạng 20/41 của lớp 11-6, Tiêu Uẩn giữ vững vị trí áp chót, còn Triệu Vũ lại đứng bét.
Phương Nghiên cầm phiếu điểm ghi hạng 25, ngoại trừ môn Văn là xuất sắc ra thì tất cả đều thường thường, lại nhìn sang Lâm Táo thì thấy các môn của cô bạn đều chỉ ngang mức trung bình.
“Tụi mình cùng chung cảnh ngộ rồi…”
Lâm Táo vẫn bình tĩnh như thường, cứ như thành tích đã nằm trong dự tính của cô vậy.
Nghe vậy, cô đáp: “Cũng tạm thôi, qua môn là được rồi.” Vừa dứt lời, cô gập bài thi lại rồi nhét vào hộc bàn.
Phương Nghiên không hiểu lời cô lắm: “Qua môn gì? Cậu đang nói Tiêu Uẩn á?”
“Không phải, tớ đang nói mình thôi. Cậu ta thì… Tạch rồi.”
***
Lời tác giả:
Xin hãy gọi ẻm là Tiêu Uẩn tạch rồi.