Thi Đậu Rồi Hẵng Yêu

Chương 1




Beta: Nhạc Dao

“Táo à, dọn tủ quần áo giúp mẹ đi con.”

Lâm Táo đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ nghe thấy liền đáp lại.

Cô quay vào, lấy hết quần áo từ trong chiếc va li dày cộm ra rồi cất gọn gàng vào tủ.

Căn hộ này thuộc diện sắp bị giải tỏa, các tòa nhà xung quanh đều có tuổi đời trên dưới hai mươi năm. Tầng một sát mặt đường có vài cửa hàng nhỏ, tầng hai chủ yếu là nhà ở.

Mẹ con cô sống trong một căn hộ nhỏ, trong phòng ngủ phụ chỉ có một tủ quần áo và một chiếc giường con. Trần nhà đã ố vàng, giấy dán tường là loại được dùng phổ biến từ hai mươi năm trước, bên ngoài song cửa sổ đã hoen gỉ có bày một cái chậu hoa, phía trong toàn là đất.

Lâm Táo mở cửa sổ ra, gió lạnh mang theo hương vị mát mẻ thổi vào phòng, cô ngó đầu nhìn xuống phía dưới.

Dù bị cây bưởi già trước cửa sổ chắn mất tầm nhìn nhưng Lâm Táo vẫn nghe rõ mồn một tiếng mấy cụ già tụ tập đánh cờ tướng gần đó và tiếng chim hót líu lo.

Nắng đầu xuân ấm áp chiếu rọi lên gương mặt cô, Lâm Táo đang nheo mắt hưởng thụ thì nghe thấy tiếng ai đó vọng lên từ tầng dưới.

“Ngày mai khai giảng mà giờ mày còn ở nhà á? Phí thời gian bỏ xừ ra, đi chơi bóng đi.”

Giọng của cậu thanh niên kia hơi khàn, câu chữ lại cho thấy bản thân đang mất kiên nhẫn, Lâm Táo nhìn xuống chỉ thấy được cánh tay của người nọ. Cổ tay cậu ta đeo một chiếc đồng hồ thể thao, hai bàn tay lộ rõ phần xương, thon dài trắng muốt đang bóp một lon nước. Truyện Đông Phương

Trời rét như vậy mà cậu ta còn uống một hơi gần hết lon nước lạnh mới ghê chứ.

“Mày nói sao? Xem phim với bạn gái á?”

Có lẽ đối phương đã cầu xin thảm thiết nên Tiêu Uẩn chỉ đành vò đầu bứt tai, mắng mấy câu rồi cúp máy.

Lon nước đã uống hết bị cậu ta nhẹ nhàng dùng một tay bóp bẹp dí, rồi ung dung đi ra khỏi tán cây.

Lúc này Lâm Táo mới nhìn kỹ cậu trai này. Cả người cậu ta mặc một cây đồ thể thao trắng đen, khóa kéo thẳng đến phần cằm, dáng người cao dong dỏng, một tay đang đút trong túi quần, tay còn lại bóp lon nước đã bẹp dí, tác phong toát lên vẻ lười biếng lẫn không nghiêm túc.

Lúc này, cậu ta nheo đôi mắt hẹp dài, mím chặt bờ môi, mặc dù ngũ quan tuấn tú nhưng trông có vẻ không giống một người tốt tính cho lắm.

Lâm Táo nằm sấp trên bệ cửa sổ theo dõi cậu ta thì nhận ra người này đang tìm kiếm cái gì đó.

“Cái thùng rác nằm ở xó xỉnh nào vậy trời?!”

Sau khi chứng kiến biểu cảm cáu gắt vì lộn tới lộn lui tìm thùng rác của người này, cô cảm thấy cậu ta… Thật thú vị.

Chúc Tiểu Thanh ở dưới tầng gọi cô: “Táo à, trưa nay mẹ đến cửa hàng đối diện mua đồ ăn, con muốn ăn món gì?” 

Trong tiết trời se lạnh đầu xuân, Lâm Táo hà hơi vào đôi bàn tay lạnh cóng, rồi đáp: “Gì cũng được ạ.”

Cùng lúc này, Tiêu Uẩn cũng ngẩng đầu lên. Vào lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Táo nhìn thẳng vào mặt cậu. Tiêu Uẩn hơi ngạc nhiên, môi hở nhẹ, trông không được “thông minh” cho lắm.

Trông thấy điệu bộ bất ngờ của cậu ta, cô tiện tay đóng cửa sổ lại.

Tiêu Uẩn:… Ủa alô?

***

Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, ông trời dường như nghe thấu được nỗi lòng của đám học sinh nên đã cho mưa suốt một đêm.

Sau khi hai mẹ con cô cùng đến trường bằng xe buýt, mẹ cô cứ kiên quyết muốn đưa cô đến tận cổng mới thôi.

“Nếu hết tiền thì nói với mẹ, không được bỏ bữa đâu đấy.”

“Phải hòa đồng với các bạn nhé.”

“Điểm số không phải là ưu tiên hàng đầu, con đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến học hành và thi cử.”

Lâm Táo gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng “trước sau như một” của cô, Chúc Tiểu Thanh chỉ biết thở dài.

Sau khi vào trường, Lâm Táo không hòa vào đám học sinh mà tự đi đến phòng làm việc của giáo viên. Số 1 không hổ danh là trường ở thành phố Thượng, nó khác hẳn những trường trung học phổ thông khác ở quận, nơi đây có khu phòng học khang trang được sắm sửa thiết bị mới tinh, chỉ cần đứng ở đây mà cô đã cảm nhận được “mùi thành phố” phả tới tấp vào mặt.

Thủ tục nhập học đã làm xong xuôi, Lâm Táo ôm sách vào lớp cùng giáo viên chủ nhiệm, để lại mấy thầy cô đang xì xào bàn tán.

Giáo viên tiếng Anh lớp 11-5 hỏi: “Đã lớp 11 rồi còn chuyển trường, nghe nói em ấy chuyển từ trường cấp 3 của quận tới, liệu có theo kịp các bạn không?” 

Giáo viên Toán che miệng nói nhỏ: “Thầy không biết đấy thôi, chứ con bé này học giỏi lắm đấy.”

“Ý thầy là con bé này là…?”

***

Trường trung học phổ thông số 1 là một trong các trường cấp 3 đại trà của thành phố Thượng, bắt đầu từ lớp 11 sẽ tiến hành phân ban, 100 học sinh xuất sắc nhất khối sẽ được phân vào 2 lớp chuyên tự nhiên, xã hội*.

*Đây là một hình thức chia lớp theo khối thi đại học tương tự như ban A,B,D ở các trường phổ thông Việt Nam. Lớp chuyên tự nhiên, xã hội ở đây được hiểu là lớp chọn ở các trường phổ thông đại trà. Những học sinh trong lớp này thường phải có thành tích học tập nổi bật hoặc điểm thi cao.

Lâm Táo được phân vào lớp 11-6, cũng chính là lớp thường khối tự nhiên, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng bình thường nốt.

“Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta. Bạn ấy tên là Lâm Táo, các em cùng chào đón bạn nào.” Trong không gian chỉ có lác đác vài tiếng vỗ tay.

Thầy Thẩm đẩy gọng kính lên sống mũi: “Em ngồi ở chỗ trống đằng kia, còn các bạn khác giở sách đến bài số hai – Tiêu dao du*.”

*Tiêu dao du của tác giả Trang Tử. Các bạn hứng thú thì có thể xem thêm tại đây.

Lâm Táo ngoan ngoãn ôm cặp đến chỗ ngồi của mình dưới sự thờ ơ của bạn bè.

Bạn nữ ngồi kế bên cô tên Phương Nghiên, đeo kính đen, tết tóc hai bên trông cực kỳ dịu dàng, từ đầu đến cuối vẫn không hề để ý đến Lâm Táo.

Vậy mà lúc Lâm Táo đang tập trung sắp xếp hộc bàn, Phương Nghiên lại chuyền cho cô một mảnh giấy. Tờ giấy trông như được xé từ vở nháp ra rồi được gấp cẩn thận thành hình chữ nhật vuông vức.

[Tớ bói thử rồi, cậu chuyển đến lớp này là siêu may mắn.]

Lâm Táo đọc đi đọc lại, rồi viết phía dưới dòng chữ kia: [Cảm ơn nhé.]

Cô chuyền tờ giấy về chỗ cũ thì cảm thấy nhịp thở của cô bạn này sao mà thay đổi nhanh quá. Sau đó hai người vẫn tiếp tục duy trì bầu không khí kỳ lạ này đến cuối tiết.

Giáo viên Văn thường dạy thêm 5 phút mới hết tiết, sau đó Phương Nghiên dắt cô đi lấy nước. Tính cách của Phương Nghiên khác hẳn vẻ bề ngoài, cô ấy thực chất là người hay hóng hớt, lại thêm nhiều sở thích kỳ lạ, Lâm Táo đã phải từ chối khéo yêu cầu bắt mạch của cô ấy tận ba lần.

“Con gái lớp tự nhiên lèo tèo mấy mống, đám con trai kia tuy vừa chậm tiêu vừa ngốc nghếch nhưng đối xử khá tốt với phái nữ.” Phương Nghiên trải đời chia sẻ, giọng nói đột nhiên nhỏ đi: “Nhưng vẫn có vài điều cần phải chú ý: Cậu đừng bao giờ đến gần cái bàn kia, chủ nhân của nó không dễ dây vào đâu.”

Lâm Táo nhìn theo ánh mắt Phương Nghiên thì thấy hàng cuối lớp có một ghế để không, mặt bàn trống huơ trống hoắc, trên lưng ghế có vắt một cái áo khoác đồng phục.

“Ai ngồi chỗ đó vậy?”

“Đại ca của lớp chúng ta aka trùm trường.” Phương Nghiên thì thào, rõ ràng là cô bạn sợ người này, nhưng đôi mắt dưới cặp kính lại bừng lên ánh sáng nhiều chuyện.

“Cậu biết trường Dã Kê số 2 kế bên không? Là cái trường trung học dạy nghề cơ điện thứ hai của thành phố Thượng đấy.”

“Khu vực quanh đây vốn rất hỗn loạn, nữ sinh không dám đi về một mình, người lớn thì không quản lý được. Nhưng kể từ khi Tiêu Uẩn chuyển đến đây, cậu ta đã đánh bại hết mấy tên đó, đến mấy anh sinh viên gặp cậu ấy còn né hết, chỉ một thời gian ngắn mà trường trung học Dã Kê đã thay da đổi thịt, chẳng ai còn dám qua đây làm càn nữa, cậu biết như vậy là lợi hợi đến cỡ nào không?”

Lâm Táo nhìn cặp mắt kính sáng rực của Phương Nghiên.

“Nói thì nói thế nhưng vị trí trùm trường này còn đi kèm với kha khá điều kiện: Nào là phải đẹp trai, giỏi võ, nhân phẩm tốt và thông minh sáng dạ. Ngoại trừ việc không được thông minh ra thì mọi tiêu chuẩn khác Tiêu Uẩn  đều có hết.” Phương Nghiên tiếp tục thao thao.

Lâm Táo nghĩ thầm: Nhận xét công tâm phết.

Cô ấy vừa dứt lời, cửa lớp đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, một chàng thanh niên từ tốn bước vào. Trên người cậu ta mặc đồ thể dục đen trắng, dáng người rất cao, nhưng mặt mũi nhăn nhó, mắt thì cụp xuống trông rất hung dữ.

Thì ra là… Anh chàng trưa hôm qua đứng tìm thùng rác dưới lầu nhà cô.

Vẻ mặt cậu ta có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Táo, nhưng chẳng nói gì thêm. Hai người đi lướt qua nhau, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người cậu.

Đã vào tiết học mới, các học sinh đều đã về chỗ ngồi, có vài người còn đang cười đùa nhốn nháo trên lối đi, sau khi thấy cậu ta liền im bặt, ngoan ngoan về chỗ.

Lâm Táo đặt bình nước xuống, thấy Phương Nghiên ban nãy còn nói sa sả đột nhiên im bặt, đầu cúi gằm như đà điểu, lại còn hơi ửng hồng.

Còn kẻ đang là tâm điểm của đám đông – Tiêu Uẩn chỉ thản nhiên ngáp một cái, lười nhác ngồi xuống vị trí còn trống ở hàng cuối, sau đó tìm một tư thế thoải mái nằm xuống đánh một giấc.

Cậu ta vừa vào thì lớp học đột nhiên lặng như tờ, thậm chí còn yên tĩnh hơn lúc có thầy giám thị. Cho dù cậu ta đã nằm ườn thì chẳng ai biết còn thức hay không, thế nên ai nấy trong lớp cũng đều tự giác vặn nhỏ âm lượng, sợ làm phiền cậu ta “nghỉ ngơi.”

Lâm Táo quay đầu nhìn sang, đúng là trông Tiêu Uẩn có hơi lạnh lùng thật, nửa khuôn mặt đang vùi vào cánh tay, chỉ để lộ phần trán cao ráo sáng sủa.

Nước da cậu ta hơi đen, khác hẳn mấy cậu học sinh cấp 3 đỏm dáng khác, tóc lại còn ngắn củn, lúc nhắm mắt như vậy thì lông mày giãn ra nhưng vẫn toát lên khí chất không nên lại gần.

Trông cậu ta thế này mà lại là kẻ hung dữ, đã đánh là đánh tới cùng ấy trong miệng mọi người.

Lâm Táo nhìn một lúc lâu, đột nhiên chú ý đến vai Tiêu Uẩn bị ướt một mảng, giống như lúc trời mưa che dù không cẩn thận mà ướt nên cô cũng không nghĩ gì nhiều.

Tiết sau là giờ toán của thầy giáo Lý vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, nom trông rất có học thức.

“Chúng ta sẽ sửa đề thi cuối kỳ trước, các em chuyền xuống theo thứ tự đi nào.”

Mặc dù học sinh đã sớm biết kết quả nhưng khi tận mắt thấy bảng điểm, cả đám vẫn không thể ngưng xì xào bàn tán.

Thấy Lâm Táo không có bài thi, thầy Lý nghĩ một hồi rồi nói: “Đưa bài của Tiêu Uẩn cho bạn ấy đi.”

Hàng phía sau đột nhiên yên ắng lạ thường.

Dịch giả: Tương tác nhiều dô tui dui tui up nhanh nha bà con.