Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 113




Các giám thị đời đầu vốn đều xuất thân từ quân đội, cho nên những người như Sở Nguyệt hầu như ai cũng có tính chịu đựng cực kì cao, trừ khi cố ý phóng đại hay đùa giỡn, nếu không thì các loại bệnh vặt đều không có nghĩa lý gì với cô cả.

Nếu cô đã nói khó chịu, vậy thì chắc chắn là khó chịu thật rồi.

Cho nên bây giờ là cô đói đến nỗi nhìn không ra luôn à???

Mới đầu Du Hoặc còn hơi nghi ngờ, không ngờ tới nửa tiếng sau cô liền có thêm đồng đội cùng chơi bản hoà tấu.

Về mặt vật lý của bản hoà tấu này: Bụng của Sở Nguyệt kêu một cái, bụng của hắn cũng theo đó mà đáp một cái, kẻ xướng người hoạ, Tần Cứu xém tí nữa đã bật cười rồi.

''Tim tôi bây giờ như muốn nổ tung ra rồi ấy, đã vậy còn choáng váng hết cả đầu nữa chứ.'' Sở Nguyệt đi vòng quanh cái sofa, đói đến mức không ngồi nổi luôn.

Sở Nguyệt xoay người, nhịn không được lại chuyển hướng về phía phòng bếp.

''Ấy đúng rồi, hai củ hành tây trong tủ lạnh kia bị vứt ở đâu rồi?''

Du Hoặc và Tần Cứu đều khiếp sợ nhìn cô.

''Này này, hai người nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu gì đấy? Tôi không có định ăn đâu, nhưng lỡ như mà tôi có tìm được gì đó, còn có thể lấy củ hành xào chung cho có gia có vị nữa chứ.''

Cô nàng này chắc đã đói đến mức choáng đầu rồi quá.

''Thôi dẹp đi, có khi hai người cũng chả biết đâu. Tôi đi xem tiếp đây, lỡ đâu lại tìm được thứ gì đó để ăn thì sao.'' Cô không cam lòng nói: ''Cho dù có là ớt đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ xào ngay tại chỗ luôn. Ba năm quả ớt, là có thể xào được một đĩa ớt xanh áp chảo rồi.''

''Chỗ này không có dấm, nếu không thì ta đã có món ớt xanh áp chảo chua ngọt rồi.''

Cô đúng là tự ngược bản thân mình thật. Đã đói muốn ngất đến nơi, mà cái miệng thì cứ kích thích trí não, càng nói bụng cô kêu càng lớn.

Âm thanh thì thầm đi xa một tí, phía sau lưng sofa của Du Hoặc vang lên tiếng kẽo kẹt.

Hắn quay đầu thì thấy, Tần Cứu đang đè khuỷu tay lên ghế, cúi đầu hỏi hắn: ''Khó chịu à?''

''Bình thường.'' Du Hoặc theo bản năng nhẹ nhàng đáp. Nói xong hắn dừng một chút, lại bổ sung với Tần Cứu: ''Cũng không khác gì Sở Nguyệt, bây giờ thấy anh là tôi lại muốn cắn một cái.''

Câu này không hiểu sao lại nghe có chút là lạ quai quái.

Tần Cứu rũ một bàn tay xuống, nâng đến trước mặt Du Hoặc nói: ''Tối hôm qua cũng không phải là chưa cắn, nhìn xem này, toàn là dấu răng của tổng giám thị chúng ta đấy.''

Du Hoặc: ''......''

Chuyện đã đến vậy luôn rồi thì ai còn chú ý tiểu tiết nữa chứ???

Hắn vừa định nghiêng mặt đi, thì phát hiện cái tay đang vươn tới vốn dĩ chả có dấu răng nào cả.

Lại cứ thích trêu người ta là thế nào ấy nhỉ?

Tần Cứu rũ ngón tay cọ cọ vào khuôn mặt chết lặng đang nhìn chăm chú kia của Du Hoặc, nói: ''Đùa tí thôi.''

''Vừa nãy trước khi em trai của em đi vào nhà vệ sinh, tôi có thử lay gương một tí, cậu ta chắc hẳn đã thấy rồi.''

Du Hoặc nghĩ tới phản ứng của Vu Văn, hỏi: ''Nó có bị hù cho nhảy dựng lên không?''

Tần Cứu nói: ''Không có, vẫn rất ổn.''

''Anh xác định là nó hiểu ý anh à?''

''Chắc vậy, còn phải xem sự thông hiểu của em trai em.''

Du Hoặc nhìn về phía chiếc gương lớn.

Quả nhiên, thấy ở bên kia gương, sau khi Vu Văn ra khỏi nhà vệ sinh thì chạy đến sofa.

Cậu một bên vung nước trên tay, một bên kêu lớn: ''Này ông già! Gương vừa mới run lên, chắc chắn là do anh trai con vừa kêu con đấy.''

Tần Cứu nhướng mày, vui vẻ nhận cái danh ''Anh trai'' này luôn.

''Nó nói như thế nào hả?'' Ông Vu nhảy từ sofa đến.

''Chắc chắn là bảo chúng ta mau mau cho họ ra rồi.''
Loading...

Lần này năng lực thông hiểu của bạn nhỏ Vu Văn thật sự không tồi đâu, chuẩn xác bắt được ý tưởng của bọn Du Hoặc.

Những người khác cũng bắt đầu trở lại phòng khách.

''Viết bừa một đáp án sai đi.'' Dương Thư nói.

Khí sắc của nàng vẫn không tốt cho lắm, nhưng cũng không còn khó coi như trước nữa, hiển nhiên là đã được Thư Tuyết và Ngô Lị động viên.

''Mọi người sẵn sàng chưa?'' Vu Văn cầm lấy cây bút hỏi.

Cậu chỉ viết một lỗi, sau đó lại gạch bỏ nó. Những thứ được cho là có thể chiếu sáng trong căn nhà này sẽ biến thành kẻ giết người, trước khi Du Hoặc, Tần Cứu và Sở Nguyệt thoát ra được, bọn họ phải đảm bảo an toàn cho chính bản thân họ.

Ngô Lị xoa xoa cái bụng của mình nói: ''Bụng có hơi đau, chắc là do đói rồi. Lát nữa lỡ như có chuyện gì, mọi người phải dựa theo phương án hiệu quả và có ích nhất mà hành động nhé.''

''Yên tâm, không thể để cho cô xảy ra chuyện gì đâu.'' Dương Thư quay đầu nói với Vu Văn: ''Viết đi.''

Vu Văn giơ cây bút, thần kinh mọi người đều bị căng cứng hết mức có thể.

Trong gương, Sở Nguyệt cũng không còn mơ mộng về đồ ăn nữa, cô đã trở lại sofa chờ được thoát ra ngoài.

''Em nhớ lúc bàn bạc với chị thì ra đáp án là 1.....''

Trong nhà có nhiều nhất là bao nhiêu Sherry?

Nếu Sherry trong gương được xem như là ảnh, thì tính là giả, như vậy thì chỉ có một Sherry thôi.

Vu Văn nói xong, viết số 0 ở phía dưới đề bài thứ hai.

Cậu vừa đặt bút xuống, Du Hoặc liền nói: ''Chờ đã.''

Đáng tiếc Vu Văn ở ngoài gương không nhìn thấy hắn, càng không nghe được hắn nói.

Cũng may đã có người vươn tay ngăn lại.

''Em chờ chút đã.'' Người nói chính là Dương Thư.

Vu Văn vừa mới viết được cái hình cung, nghe thế liền không dám cử động nữa.

''Trước đây bọn tôi có trao đổi chút chuyện trong gương, từ nhật ký của Sherry và nhật ký của cha mẹ cô bé, có thể thấy cô bé.... đã bị thay thế bởi chính bản thân mình ở trong gương.'' Dương Thư nói: ''Tôi có xem vài bộ phim kinh dị, kịch bản đa số đều như thế.''

Vu Văn chưa từng vào gương, cũng không có chú ý đến đến chủ nhân của quyển nhật ký.

Cậu nghe xong thì hoảng hốt, chần chờ nói: ''Vậy đáp án là....0?''

Ngô Lị nói: ''Thật ra cũng không thể xác định được, bởi vì câu hỏi đề bài có chút mơ hồ. Nếu như Sherry thật sự bị thay thế, mà người trong gương kia cho dù có ra hay không ra cũng đều tính là ảnh hết, vậy thì đáp án thật sự là 0. Nếu như trong gương được tính là hư ảnh, có thể sờ được đã xem như là thật, thì đáp án sẽ là 1, còn nếu cái gì cũng không tính, vậy thì đáp án sẽ là vô số.''

''Bây giờ loại bỏ vô số ra, 0 và 1 cũng không thể xác định được.''

Vu văn nghĩ nghĩ rồi nói: ''Vậy để cho an toàn, thì ta đừng viết số 0 và 1 là được rồi.''

Cậu nói, theo hình vòng cung tiếp tục viết, dứt khoát viết số 3.

Sally và Sherry tỉnh dậy khỏi bóng ma ngày hôm qua, tay trong tay bước ra khỏi cửa, còn vỗ vỗ một quả bóng cực kì to, tiếng bịch bịch xa dần, truyền đến sân bóng rổ bên kia đường.

Mọi người trong phòng nhìn bóng dáng Sherry, không khí cứng đờ, không ai nói chuyện với ai.

Hai anh em đi không lâu, trên giấy chậm rãi hiện ra vết bút màu đỏ, ở sau số 3 ghi một câu, cộng thêm 12 điểm.

?

???

Dấu chấm trên đầu Vu Văn mỗi lúc một dâng trào.

Đáp án nằm trong tầm tay, thì gọi là may mắn.

Cố tình viết sai đáp án thì cái mả cha nó lại đúng, đây không còn gọi là may mắn nữa, mà phải gọi là chế giễu.

Bị chế giễu con mẹ nó rồi.

Ba người Du Hoặc, Tần Cứu, Sở Nguyệt đều không thể ra ngoài được.

Trong nhà có 3 Sherry.

Ba thứ này không biết cái nào ớn lạnh hơn.

Dù sao thì người trong và ngoài gương đều tuyệt vọng đến cùng cực.

Bọn Du Hoặc là đói, bọn Vu Văn là sợ.

Tiếng bịch bịch ở ngoài cửa truyền vào nhà, hai đứa trẻ cười hi hi ha ha, âm thanh trên con phố vắng hoe, làm sự tĩnh mịch trong nhà rùng rợn hơn.

''Tận 3 Sherry? Sao lại có thể đến tận 3 Sherry được cơ chứ? Tổng cộng chỉ có 2 đứa trẻ thôi mà.'' Ông Vu nhìn ra ngoài thăm dò.

Kết quả càng nhìn càng làm ông sởn tóc gáy.

Bởi vì trong nhiều khoảnh khắc khác nhau, bỏ qua vấn đề rụng tóc, hai đứa trẻ trông quá giống nhau....

Thật sự là quá giống, giống nhau như đúc luôn.

Trong gương, Du Hoặc vỗ Tần Cứu nói: ''Không phải anh đã đọc thuộc quyển nhật ký của Sherry rồi sao? Đọc thêm lần nữa đi.''

Tần Cứu: ''......''

Chọc ghẹo Du Hoặc thì còn được, chứ dưới tình huống này đối với những người khác mà bảo người ta đọc lại nội dung của quyển nhật kí một cách cực nghiêm túc thì hơi khó đấy.

Tần Cứu: ''Tôi biết em muốn nghe cái gì rồi, về Sally đúng không?''

Sở Nguyệt cũng ngồi bật dậy nói: ''Đúng rồi, lúc tôi đọc nhật kí thì cảm giác thấy kì lạ như nào ấy. Bây giờ nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, trong nhật kí, mỗi lần Sherry nhắc tới cha mẹ, toàn là nói mẹ khen thưởng cho cô bé cái gì đó, rồi lại cha cho cô bé cái gì đó, cha mẹ của cô bé.... Hình như chưa bao giờ cho Sally cái gì cả?''

Lần này không cần Tần Cứu đọc nữa, Du Hoặc rất nhớ rõ trang nhật kí nọ.

Trong đó Sherry có viết: Cô bé và Sally chơi trò đố nhau, cô bé thắng, Sally phải cho cô bé một viên đường. Nhưng Sally lại không có đường..... Mẹ cũng không cho cậu bé đường.

Du Hoặc lại lật quyển nhật kí của cha mẹ Sherry, phát hiện bọn họ vốn dĩ không hề có nhắc tới Sally.

Tựa như trong mắt bọn họ, ''đứa con trai'' này vốn dĩ không tồn tại, bọn họ chỉ có duy nhất một đứa con gái thôi.

''Còn nữa, Sherry rụng một cái răng, Sally cũng rụng một cái răng.'' Sở Nguyệt nói: ''Thoạt nhìn thì không có gì, nhưng tôi cảm thấy rằng..... hoặc là trong tiềm thức cảm thấy hai đứa bé thậm chí còn rụng răng ở cùng một vị trí.''

Hơn nữa hai ''anh em'' này lúc nói chuyện đều là hai miệng một lời mà nói.

Cho dù là có đã nói trước với nhau, hay là sinh đôi đi chăng nữa, cũng không thể suốt ngày đồng đều đến như vậy được.

Người ở trong và ngoài gương nháy mắt có cùng suy nghĩ với nhau —

Sally chính là Sherry.

''Chờ đã!'' Ông Vu đột nhiên nhớ tới gì đó, chạy thẳng đến phòng khách.

Những người khác cũng vội vàng theo sau.

''Sao vậy?''

Thấy ông Vu xốc tấm nệm lên, mọi người đều dấu chấm hỏi đầy đầu.

''Trước đó không phải chú cũng bị kẹt ở trong gương sao, chú nghĩ cũng có thể tìm được manh mối gì đó ở trong phòng khách.'' Ông Vu và Vu Văn cùng nhau dời tấm nệm ra chỗ khác, vươn tay vào bên trong nói: ''Đầu giường có khe hở không, lúc đó chú thấy có một quyển sổ nằm ở dưới đó, thử mò thử xem còn không.''

Quyển sổ dưới gầm giường trong phòng khách, hoặc vô tình rơi vào đó, hoặc sẽ tìm thấy thứ gì đó được giấu bên trong.

Ông Vu thiên về vế sau hơn.

Cuối cùng cũng lấy được quyển sổ ra, ông Vu thổi bụi bám trên cuốn sách đi, đặt lên bàn rồi trịnh trọng mở ra.

Cùng lúc đó, ba người Du Hoặc cũng có cùng một quyển sổ ở trước mặt, vị trí đang mở cũng y hệt.

Đây vẫn là một quyển nhật kí.

Từ cách dùng từ vụng về, có thể nhìn ra vẫn là do Sherry viết, thời gian thì sớm hơn mấy trang Tần Cứu đã đọc.

Ngày 19 tháng 2

Mình muốn có một người anh trai, mình sẽ gọi anh là Sally.

Mẹ nói vốn có thể có rồi, đến ba cũng đã chuẩn bị xong, tiếc là không có.

Tại sao lại nói là vốn có thể có?

Ngày 22 tháng 2

Mình có anh trai rồi, vui quá!

Anh ấy đang ở trong phòng ngủ của mình, còn mình thì đang ở dưới nhà.

Mình nói chuyện này cho mẹ nghe, mẹ đang cắt bắp cải, vui đến rớt luôn cả con dao.

Ngày 24 tháng 2

Gần đây ba mẹ rất thích ôm mình, chỉ khi nào mình bị bệnh thì họ mới làm như thế thôi.

Nhưng mình không có bị bệnh mà.

Có anh trai thật tốt, ngày nào Sally cũng đi chơi bóng với mình.

Ngày 25 tháng 2

Mình hỏi mẹ rằng mình và Sally có phải là anh em sinh đôi hay không, hình như mẹ không được vui cho lắm.

Mẹ thật là kì lạ, có vẻ mẹ không thích Sally rồi.

Ngày 5 tháng 3

Cuối cùng thì Sally cũng không mặc quần áo giống mình, mình còn cắt tóc cho anh ấy nữa.

Hai chúng mình không giống nhau.

Lúc mình khóc, anh ấy không có khóc, còn chọc mình cười nữa.

Ngày 7 tháng 3

Mẹ đã mua cho mình quá trời đường luôn, vui quá.

Lúc ba đang kể chuyện cổ tích thì có hỏi mình, tại sao mình sẽ có anh trai?

Bởi vì mình đã cầu nguyện rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ mình đều đứng trước gương cầu nguyện.

Nhưng mà mình sẽ không nói cho ba nghe đâu.

Sally nói đây là bí mật giữa mình và anh ấy.

Ngày 2 tháng 4

Hôm nay vào lúc chụp ảnh, mình bảo sẽ vào cùng Sally, mẹ đã đồng ý.

Chúng mình đã chụp rất nhiều ảnh.

Mình có thể đặt chúng lên trên bếp, hoặc để bố treo chúng lên tường.

Ngày 15 tháng 4

Ba mẹ vẫn không thích Sally.

Tiếc thật.

.......

Quyển nhật kí này tuy cũng làm cho người đọc lành lạnh sống lưng, nhưng lại đỡ sợ hơn quyển trước nhiều.

Mọi người đọc xong nội dung của quyển nhật kí, trong nháy mắt đã hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Căn nhà này vốn dĩ chỉ có ba người, hai vợ chồng và một cô con gái Sherry.

Vì mỗi ngày Sherry đều đứng trước gương cầu nguyện, nên vào một ngày nọ, tấm gương đã sao chép lại cô bé, chính là Sally.

Ban đầu Sally giống với Sherry y như đúc, từ vẻ ngoài đến cách ăn mặc rồi biểu cảm khóc cười. Về sau, Sally đã cắt tóc và thay đổi quần áo, không còn giống Sherry nữa.

Nó bắt đầu trở nên chân thật hơn.....

Nom đã nửa năm trôi qua, tấm gương lại rục rịch thêm lần nữa. Lần này cả nhà đã cảm thấy được tấm gương trở nên kì lạ.

Nó lại sao chép thêm một Sherry nữa, lần này không đơn giản là chỉ để chơi với cô bé, mà là để thay thế luôn cả cô bé.

Có thể nó xuất phát từ lòng ghen ghét, từ sự hiếu thắng hay là từ một lí do tâm lí gì đó chăng?

Vì vậy, phong cách của quyển nhật ký thứ hai đột ngột thay đổi.

***

Trên sân bóng, hai ''anh em'' kia vẫn còn ở đấy chơi bóng, cười nói rất vui vẻ.

Mọi người lại nhìn đến lạnh cả da đầu.

Nếu đó là 2 ''Sherry'', vậy đứa thứ ba ở đâu rồi?

Cả hai câu hỏi đều được trả lời chính xác, bọn Du Hoặc buộc phải ở lại trong gương một thời gian dài nữa.

Vu Văn chạy đến trước gương, sám hối nói: ''Anh ơi, em không cẩn thận trả lời đúng mất rồi, không có xoá được. Chỉ có thể đợi đến tối nay có câu hỏi mới rồi thì mới thả mọi người ra được, mọi người chịu khó một chút nhé.''

Sở Nguyệt liếm liếm răng nói: ''Không thể nhịn được nữa rồi, tốt hơn hết là tôi nên nhốt mình lại ở trong phòng. Bây giờ nhìn mấy đứa nhóc, tôi chỉ nghĩ đến da với thịt chúng mềm và ngon cỡ nào thôi. Hai người cũng né tôi ra tí đi, đến chiều tối tôi sẽ ra.''

Cô nói xong thì chạy biến đi mất.

Cửa phòng khách ầm một tiếng, lại không còn động tĩnh gì nữa.

Du Hoặc mím chặt mi mắt, ánh mắt lại nhìn lên cổ của Tần Cứu.

Hắn có thể nhạy bén mà cảm giác được các dây mạch cổ và tim của Tần Cứu đang đập loạn xạ.

.......

Hắn cũng rất đói bụng.

Tần Cứu nghiêng người về trước, nhìn về phía đôi mắt của hắn hỏi: ''Còn mấy tiếng nữa lận, có chịu được không?''

Du Hoặc đột nhiên hoàn hồn.

Hắn liếm liếm môi, thu hồi tầm mắt, trầm ổn đáp: ''Gắng thôi, nên tôi đi ngủ đây. Anh.... Đừng tới gần tôi quá, tôi sợ tôi vừa mở mắt ra đã thấy mình đang gặm một đống xương.''

Tần Cứu nghe câu này.... có hơi sợ đấy.

***

Buổi chiều này rất khó khăn và gian trở, theo nhiều nghĩa khác nhau.

Thời điểm chợp mắt vào buổi chạng vạng, sự đói bụng và bất an cũng dần vơi đi. Ở căn lầu nhỏ ngay ngắn, anh em ''Sherry'' cũng đã chui vào ổ chăn, bụng của hai đứa nhóc đều phình ra, ngáy khò khò, mái tóc vàng nhạt loà xoà trên giường.

Giấc ngủ này của chúng rất sâu, bởi vì các thí sinh đã trả lời đúng câu hỏi. Cũng bởi vì một số.... biến hoá khác.

Buổi tối đúng 8 giờ, tờ giấy trắng trên phòng khách đúng giờ xuất ra một đề bài mới:

Một Sherry không nói gì, hai Sherry cười ha ha. Sherry luôn thích chơi một vài trò, ví như trốn ở một góc nào đó, đợi ba mẹ hoặc khách phát hiện ra. Từ khi có tận ba Sherry, trò chơi này lại khiến cho cô bé buồn rầu không thôi.

Nơi Sherry thích trốn nhất là ở chiếc tủ thấp dưới gầm giường của phòng ngủ chính. Tủ thấp có thể trốn được tối đa hai Sherry, hoặc là một Sherry và một quả bóng, hoặc là hai quả bóng.

Lúc Sherry chơi thường rất thích ôm bóng theo, vậy ba Sherry thì cần bao nhiêu cái tủ thấp?