Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 101




''Phòng thi đại hình liên hợp là cái gì?'' Du Hoặc hỏi một câu.

Không có ai trả lời.

Sương mù lùi ra phía sau, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng.

Đó là một con phố vắng tanh, với một tòa nhà nhỏ lẻ loi ở bên phải và một sân bóng rổ cũ ở bên trái.

Giá bóng rổ bị rỉ sét loang lổ, lớp sớn trắng trên ván đã bị bong tróc, chiếc rổ lỏng lẻo, lắc lư kêu cót két trong làn gió chiều tà.

Dòng hoàng hôn đẫm máu trải dài đến cuối phố.

Du Hoặc nhìn một vòng: ''Tần Cứu?''

Không ai trả lời.

Tần Cứu không có ở đây, cha con Vu Văn không có, Sở Nguyệt không có, bọn Thư Tuyết cũng không.

Mặt Du Hoặc nháy mắt hạ xuống.

Đài phát thanh đường kiểu cũ gắn với đèn ở góc phố, âm thanh của hệ thống sàn sạt vang lên:

''Phòng thi đại hình liên hợp, hay còn gọi là phòng thi tổng hợp đa khu vực.''

''Bài kiểm tra này bao gồm có 2048 thí sinh đến từ các nước và khu vực khác nhau.'' Hơn 2000 người?

Vậy rồi người đâu, mắc kẹt ngoài cửa hết rồi à?

Du Hoặc mặt vô cảm nghe hệ thống tiếp tục đánh rắm.

''Kiểm tra gồm có ba giai đoạn.''

''Giai đoạn thứ nhất là một bài kiểm tra đơn lẻ, các thí sinh tự mình hoàn thành.''

''Chú ý, điểm số của các thí sinh trong giai đoạn đầu tiên sẽ quyết định tình trạng của bạn trong giai đoạn thứ hai.''

''Giai đoạn thứ hai là phòng thi tự do. Ở giai đoạn này, bạn sẽ được gặp gỡ bạn bè từ khắp nơi trên thế giới, tự do thi đấu, tự do cạnh tranh, tự do loại trừ.''

Tự do cạnh tranh có thể lí giải được.

Các phòng thi trước đây của họ hoàn toàn được tự do cạnh tranh, nhưng trạng thái "cạnh tranh" đã bị họ làm suy yếu đến mức lớn nhất, buộc phải biến thành một kéo n, hoặc làm việc theo nhóm.

Nhưng tự do loại trừ lại có ý nghĩa rất sâu xa.

Lúc trước cái tên đầu hói xuống tay với Thư Tuyết cũng là do sợ chết, ở thời điểm mấu chốt đẩy Thư Tuyết ra. Nói cách khác, chính là thông qua tay của NPC đề bài, mượn dao giết người.

Thí sinh trực tiếp giết thí sinh, hiện tại hắn chưa gặp qua bao giờ.

Tự do loại trừ, có thể xem như là luật pháo hoác việc tàn sát lẫn nhau này.

Ánh mắt Du Hoặc lộ ra một tia chán ghét.

''Giai đoạn thứ ba là một giai đoạn đặc biệt, còn được gọi là câu hỏi bổ sung. Thí sinh vượt qua giai đoạn hai thành công sẽ bước vào giai đoạn câu hỏi bổ sung với điều kiện đáp ứng các điều kiện tương ứng. Một phần kết quả của các câu hỏi bổ sung sẽ được tính vào tổng số điểm và một số sẽ được trao thưởng dưới dạng phần thưởng.''

Nghe đến đây, Du Hoặc đã hiểu.

Trước mắt hắn bước vào giai đoạn đầu tiên, yêu cầu là đơn phương độc mã mà thi.

Đại boss rõ ràng là đang khó chịu ra mặt.

Hệ thống thở hổn hển một hơi, bắt đầu tung ra đề bài:
Loading...

''Đây là một thị trấn nhỏ ven biển có tên là Brandon, Sherry và Sally là hai anh em. Sherry là một cô bé đỏm dáng. Một trong những việc bé thích làm chính là soi gương, cô bé sẽ dừng lại và nhìn mọi thứ có thể phản chiếu bóng người. Còn Sally tuy hơi tham ăn nhưng lại rất yêu thương em gái, có đồ ăn ngon chắc chắn sẽ chia cho em gái một nửa, đúng là một cặp con ngoan trò giỏi. Gần đây, anh trai gặp phải một vấn đề nan giải, trăn trở hồi lâu chưa đưa ra được đáp án. Bạn có thể giúp họ hay không?''

''Thời gian của giai đoạn này là 3 ngày, điểm tích luỹ sau 3 ngày là số điểm cuối cùng của giai đoạn một.''

''Những điều cần lưu ý: Không được làm cho Sherry khóc, cũng đừng để Sally đói.''

''Nhắc nhở đặc biệt: Trả lời sai có thể sửa, nhưng lại phải trả một cái giá khá đắt.''

''Chúc bạn may mắn.''

Bài kiểm tra này hình như hệ thống uống lộn thuốc rồi, thế mà lại nói rõ là ''Trả lời sai có thể sửa''.

Nhưng mà còn câu ở phía sau nữa, chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt.

Đài phát thanh yên lặng trở lại.

Tiếp theo, trên sân bóng rổ đột nhiên truyền đến âm thanh bịch — bịch — bịch.

Nó như một bản song ca vậy.

Du Hoặc quay đầu thì thấy, có hai đứa bé một nam một nữ đang ở trong sân bóng bên cạnh chơi bóng.

Cô bé mặc một chiếc váy đỏ đúng chuẩn bước ra từ một bộ phim kinh dị, trên đầu buộc một sợi dây nhỏ. Cậu nhóc thì mặc một chiếc quần yếm denim (*).

Trừ vẻ ngoài ra, thì hai đứa bé tựa hồ giống nhau như đúc, tóc vàng kim, làn da trắng như tuyết, vẻ mặt khờ dại nhìn sang bên này.

Hai nhóc tuổi còn rất bé, có khi còn chưa đi học tiểu học. Vóc dáng lại càng bé hơn, đặc biệt là ở trước mặt một người cao như Du Hoặc.

Du Hoặc đi qua bên đó.

Hai anh em cố gắng ngẩng đầu thì mới có thể nhìn được hắn, tay vẫn không dừng lại.

Bọn nhóc dùng rất nhiều lực để đập bóng, bóng nện xuống đất, đặc biệt nặng. Nhưng vẻ mặt bọn nhóc lại không có nét mệt mỏi nào, ngược lại còn cười rất vui vẻ.

Tròng mắt màu lam cực kì trong trẻo, lông mi vừa dài vừa dày, cùng màu với tóc.

Cực kì cực kì xinh đẹp, tựa như một đôi búp bê tinh xảo vậy.

Nhưng lại luôn có một cảm giác quái dị không nói nên lời.

"Sherry? Sally?" Du Hoặc nhìn bọn nhóc.

Hai đứa bé cũng không gật đầu hay lắc đầu, mà chỉ tò mò nhìn Du Hoặc.

Một lúc sau, hai anh em đột nhiên nhếch môi cười nói: "Anh đoán xem?"

Khi cười, hai bé lộ ra hàm răng vừa nhỏ vừa dày, vài chỗ còn dính cả máu, không biết vừa ăn cái gì nữa.

Du Hoặc: "......."

Một đôi nhóc đáng yêu.

Hệ thống có phải bị mù rồi hay không?

"Anh là khách tới ở nhờ sao?"

Hai anh em này có vẻ như thích làm việc cùng nhau, động tác thần thái đều y như nhau.

"Xem là như vậy đi." Du Hoặc nói.

Tích tích tích.

Một loạt âm thanh điện tử vang lên dồn dập.

Âm thanh này quá quen thuộc, giống y chang tiếng cảnh cáo của giám thị.

Du Hoặc xém tí nữa cho rằng là Tần Cứu tới, nhìn một vòng mới phát hiện, nơi phát ra âm thanh là từ chiếc đồng hồ của hai anh em kia.

"Khuya rồi, chúng ta phải về nhà thôi."

Sally rất ra dáng anh trai.

Sherry "Vâng" một tiếng, lại cười rộ lên, lần thứ hai lộ ra vết máu trên răng.

Hai đứa nhóc ôm trái bóng vào trong ngực, ở trước mặt dẫn đường đi.

Trái bóng kia còn to hơn cả bọn nhóc nữa.

Du Hoặc nhìn chốc lát, vươn tay nói: "Đưa bóng cho anh."

Sherry ngẩng đầu lên, quai hàm trắng như tuyết theo lời nói mà chuyển động: "Anh muốn giúp sao?"

Du Hoặc: "Không giúp, anh ước lượng cân nặng thôi."

Sherry: "........."

Cô bé phồng má giựt bóng lại, gắt gao ôm vào trong ngực.

Sally ngẩng đầu lên nói: "Ba mẹ có nói, đồ ai nấy chơi."

Sherry: "Đúng vậy, anh thật không hiểu chuyện."

Du Hoặc: "........."

Được rồi.

Hai anh em từ chối yêu cầu vô lí của vị khách.

Kết quả đi chưa được hai bước, Sally phát hiện ra rằng đôi chân ngắn của mình đang bị treo lơ lửng trên không.

Một đôi bàn tay gầy guộc trắng nõn luồn qua dưới cánh tay nâng nhóc lên.

Vị khách này nói: "Vậy anh ước lượng cân nặng của nhóc chung với trái bóng luôn."

Giọng điệu lạnh nhạt, y chang kẻ ác.

Trong lúc hai anh em đang ai oán nhìn hắn chăm chú, thì Du Hoặc thả bọn chúng xuống.

Vốn dĩ hắn cho rằng hai trái bóng kia chỉ là nhìn thấy nặng thôi, không ngờ nó nặng thật.

Giống như bên trong còn chứa cái gì đó.

Kích thước này còn có thể chứa được cái gì cơ chứ?

Sắc mặt Du Hoặc không được đẹp gì mấy.

Sally móc chiếc chìa khoá đeo trên cổ ra, mở cửa nhà.

Du Hoặc cho rằng sẽ ngửi được những thứ mùi kì quái —

Như mùi thối rữa? Mùi chua thối? Hoặc là mùi máu?

Dựa theo tình tiết của các phim kinh dị thì trong căn nhà này sẽ toát ra những mùi vị khiến người ta khó chịu.

Nhưng thật bất ngờ, trong nhà có một mùi thơm nhàn nhạt.

Như có như không.

Giống như có ai đó đã bỏ quên một hương gỗ nào đó ở một góc nào đó, sau bao nhiêu năm nó vẫn lặng lẽ tỏa hương.

Một số người nói rằng hương vị và trí nhớ là chặt chẽ nhất, nó làm thời gian trở nên sinh động.

Khoảnh khắc hắn ngửi thấy mùi này, vô số ký ức lại bị vực dậy.

Du Hoặc gần như có thể cảm thấy não và tim mình cuộn trào.

Hắn bước một bước rồi dừng lại bên cửa.

Một chiếc cửa sổ lớn kéo dài từ trần nhà xuống sàn nhà, phòng khách dài thẳng tắp không bị che khuất, gấp hai bậc thang đi lên, khi ánh mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, đèn vuông sẽ chiếu vào tay vịn và các góc.

Còn có..... một lối đi bằng gỗ dọc theo bức tường, có thể thấy một căn phòng riêng biệt khi đi xuống.

Những cảnh này đã từng xuất hiện qua ở trong mơ.

Đây thế mà lại là căn nhà của hắn, hắn thậm chí còn không nhận ra nữa.

Cũng tại bị cái hệ thống ngu xuẩn này giả làm nhà ma chứ đâu.

Nhưng mà, các chi tiết trang trí và bài trí không giống nhau, có ảnh của hai anh em ở trên tường, trên sàn còn có búp bê và mấy viên bi rơi vãi, ở đâu cũng có dấu vết sinh sống của hai đứa trẻ.

"Tại sao anh còn đứng ở ngoài cửa vậy?" Hai anh em thúc giục nói: "Nhanh lên, tụi em còn có bài tập chưa làm."

Ngây người một lát, trái bóng trong ngực bọn nhóc đã chả thấy đâu nữa.

"Bài tập gì chứ?" Du Hoặc hỏi.

Lần này đề bài nói, hai anh em gặp phải một vấn đề nan giải, mà môn này chính là kiểm tra toán học.....

Hắn đang nghĩ......

Đề bài sẽ không đưa bài tập trong sách của hai anh em ra đấy chứ?

Hai đứa nhóc này tám tuổi rồi đấy à?

Bài tập của bọn chúng có thể là gì đây, toán tiểu học à?

"À — trước khi ba mẹ ra ngoài, luôn để lại cho tụi em một vấn đề nhỏ, để em và anh trai giải."

Sherry đang soi một chiếc gương to.

Kéo kéo góc váy, nhìn bản thân mình ở trong gương.

Lúc cô bé nhìn thẳng vào gương, tròng mắt chuyển động như có như không, có hơi khiếp một chút.

Anh trai Sally nhặt búp bê và bi đặt lên sofa, vẫy tay với Du Hoặc nói: "Lát nữa sẽ cho anh xem bài tập, bây giờ em là chủ nhà, phải sắp xếp phòng cho anh, anh phải nghe lời em."

Du Hoặc miễn cưỡng dành ra một chút kiên nhẫn, đi theo cậu nhóc lên lầu.

"Mẹ có nói, khách phải ở phòng của khách, đêm nay anh ngủ ở phòng này." Sally túm Du Hoặc lên lầu có duy nhất một căn phòng ngủ, mở cửa sổ ra nói: "Anh xem, cửa sổ này thông ra phía sau vườn, có khi còn có thể thấy sóc nữa, em thích căn phòng này nhất đấy."

Du Hoặc không có hứng thú với sau vườn và sóc.

Hắn ôm cánh tay đưa lưng về phía cửa sổ, Sally vui vẻ mở tủ, định lấy chăn mền ra.

Du Hoặc đột nhiên nói: "Anh không ở phòng này."

Sally sửng sốt: "Tại sao?"

Cậu nhóc xoay người lại, ngưỡng mặt hỏi: "Không ở phòng này vậy ở phòng nào?"

Du Hoặc dựa vào cửa sổ, chân chĩa xuống đất nói: "Phòng ở dưới tầng hầm."

"Sao anh biết ở dưới tầng hầm còn có một phòng?" Sally hỏi xong, lại lập tức lắc đầu nói: "Mẹ nói không được, khách thì không được ở phòng đấy."

"Mẹ em đâu?"

Sally mờ mịt vài giây, nói: "Dù sao thì mẹ đã nói là không được."

"Chân là của anh."

Sally đột nhiên hét lên, la hét vô cớ cũng là một tật xấu của bọn nhóc con.

Đùng đùng đùng, tiếng giày da vang lên.

Sherry từ ngoài cửa đi vào: "Sally anh làm sao vậy?"

"Vị khách này không nghe lời." Sally nhìn chằm chằm Du Hoặc.

"Không nghe lời thì đều là trẻ hư." Sherry đi tới đứng sánh vai với anh trai.

Sally: "Trẻ hư thì sẽ bị phạt."

Sherry: "Trừng phạt vô cùng đáng sợ."

Sally: "Anh sẽ hối hận."

Hai đứa nhóc nói, sắc mặt trầm xuống, lộ ra một vẻ kì dị.

Rất nhiều vị khách sợ bọn chúng, đặc biệt là ngay lúc này, luôn là sắc mặt trắng bệch, sau đó là ngoan ngoãn phục tùng.

Kết quả, vị khách hôm nay lại vô cùng thờ ơ.

Du Hoặc "chậc" một tiếng, đang muốn mở miệng.

Phía sau cửa sổ đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ngoài ý muốn.

Đó là những tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng xì xầm hỗn loạn, tựa hồ như lát nữa sẽ có không ít người đi vào.

Tiếp theo, một âm thanh lười nhác thêm trêu ghẹo như vang lên sau lưng Du Hoặc: "Vừa vào đã nghe thấy tiếng uy hiếp, nhóc con nhà ai mà láo toét thế nhở?"

Du Hoặc sửng sốt, quay đầu sang nhìn thì thấy Tần Cứu đứng bên ngoài cửa sổ, một tay đỡ khung cửa, một tay nâng cửa kính lên, cà lơ phất phơ mà hù doạ hai đứa nhóc.

Sau lưng anh, những người khác đang đi vào trong sân, Vu Văn đang ở trong đỡ ông Vu từ trên tường vây xuống, Thư Tuyết thở ra một hơi thật dài: "Cuối cùng cũng tìm đủ."

Hai anh em Sally và Sherry nhìn chằm chằm Tần Cứu hỏi: "Anh là ai!"

Tần Cứu nói: "Để anh nghĩ xem, hai nhóc gọi cậu ấy là gì?"

Anh nâng cằm chỉ về phía Du Hoặc.

Sally nghiêm túc nói: "Khách!"

Tần Cứu "Ồ" một tiếng: "Vậy anh đây chính là bạn trai của khách."

Ông Vu ầm một tiếng, rơi từ trên tường rơi xuống.