Theo Em Đến Cùng Trời Cuối Đất

Chương 15




Diệp An Nghi thả người lên giường, lăn qua lăn lại vài vòng vẫn là không thấy yên tâm. Mặc dù cô biết Kiến Vinh là một ngôi sao hái ra tiền cho công ty, chắc chắn công ty sẽ cử người chăm sóc hắn chu đáo. Nhưng nói sao đi nữa, trên đời này có ai hiểu hắn hơn cô. Lại còn cô không thể cứ giao hắn cho người khác được. Nghĩ vậy, An Nghi liền ngòi bật dậy nhắn tin cho quản lý Bảo Khanh. Chưa đầy năm phút, anh ta đã hồi đáp tin nhắn của cô. An Nghi đứng dậy thay một bộ đồ khác gọn gàng và giản dị. Kiến Vinh biết là cô đang đi cùng Trường An, hắn sợ cả hai bị đám phóng viên bắt gặp thì bại lộ chuyện hẹn hò bí mật nên mới không cho cô đến. Vậy nên nếu cô đi một mình thì làm gì có phiền phức nữa. Mối quan hệ của cô và hắn xưa nay tất thảy người trong ngành hay fan hâm mộ đều rất rõ ràng. Thế nên chẳng có gì đáng ngại cả.

An Nghi bước ra ngoài, khóa cửa cẩn thận. Như một thói quen kể từ khi trở thành một ngôi sao, cô luôn chú ý nhìn trước ngó sau trước khi làm một việc gì đó ở bên ngoài. Một chiết ô tô bốn chỗ mày đen vừa chạy rà đến rồi dừng lại trước mặt An Nghi. Cô không do dự, mở cửa bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, anh tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu cười bảo.

- Kelvin đúng thật rất hiểu em. Cậu ấy bảo dù có dặn dò thế nào chắc chắn em cũng sẽ không chịu ngồi yên nên bảo anh chuẩn bị sẵn xe đến đón em.

- Kelvin sao rồi, đúng là em không thể nào yên tâm được.

- Cậu ấy vô phòng mổ đã lâu, em cũng đừng lo lắng. Bác sĩ bảo không có gì đáng ngại đâu. Dù đau nhưng cậu ấy vẫn còn rất tỉnh táo.

An Nghi cúi mặt ậm ừ.

- Em biết, hắn xưa nay rất giỏi chịu đựng.

An Nghi không nói gì nữa, cô đặt cánh tay lên cửa sổ, hướng ánh mắt ra bên ngoài, lòng cô đau nhói. Cô vô tâm đến đáng trách. Ngay lúc hắn đau đớn và cần đến cô thì cô lại vô tư tắt máy chỉ vì tức giận hắn đã phá mất giây phút riêng tư của cô và Trường An. Còn hắn, dù trong cơn đau đớn quặng thắt vẫn luôn lo nghĩ chu toàn cho cô. Cho dù xưa nay Kiến Vinh chưa từng tính toán với cô, thì bản thân cô cũng vô cùng hổ thẹn.

Do từ nhà An Nghi đến bệnh viện cũng khá xa. Lúc đến nơi thì quản lý Bảo Khanh thông báo Kiến Vinh đã được chuyển ra ngoài phòng bệnh. An Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân di chuyển vào trong.

- Diệp An Nghi, em không thể nào ngoan ngoãn nghe lời bọn anh lấy một lần sao?

An Nghi gãi đầu cười trừ, nếu là trước đây thì cô hẳn sẽ gân cổ lên mà cãi lại anh ta. Nhưng giờ đây, anh ta chẳng những là quản lý của Kiến Vinh mà còn là quản lý của cô nữa. Thế nên mối quan hệ căng thẳng trước đây thiết nghĩ cũng không nên duy trì. Thay vào đó, cô nhịn anh một bước, anh nhúng nhường cô một bước. Vậy là vô tình cả Kiến Vinh cũng được yên thân.

- Em vào trong đi. Cậu ấy cũng vừa tỉnh. Phải rồi, Kelvin bảo ngày mai cậu ấy vẫn đi quay bình thường. Anh cảm thấy không ổn. Xưa nay Kelvin chỉ nghe lời em, giờ em lại là bạn diễn chính với cậu ấy. Em xem giải quyết cái tên cứng đầu ấy giúp anh.

- Dạ được, anh cứ giao cho em.

An Nghi gật đầu phẩy tay chào tạm biệt Bảo Khanh.

Cô vừa bước đến cửa phòng bệnh 301, tay vừa chạm cửa đột nhiên dừng lại. Cảnh của màu trắng, nửa phía trên là kính trong suốt. Cô nhìn thấy Đình Đình dịu dàng đỡ Kiến Vinh ngồi dậy. Không hiểu sao lúc này An Nghi cảm thấy vô cùng khó chịu. À không, cô luôn khó chịu mỗi khi nhìn thấy Đình Đình xuất hiện bên cạnh Kiến Vinh. Nghe thật vô lí, vì Đình Đình là trợ lý của Kiến Vinh, cô ấy hiển nhiên lúc nào cũng như hình với bóng với Kiến Vinh.

Bên trong vọng ra những lời nói rất khẽ nhưng An Nghi lại nghe thấy rất dễ dàng.

- Kelvin, có còn đau lắm không?

- Có lẽ do tác dụng của thuốc vẫn còn nên anh không cảm thấy đau. Đình Đình, cảm ơn em, em vất vả rồi.



- Giữa chúng ta sao lại nói hai từ cảm ơn. Nhưng em đã rất lo lắng và hoảng sợ Kelvin à.

- Anh đã không sao rồi.

Kiến Vinh đưa tay lên lau nước mắt trên má Đình Đình. Trong cảnh tượng như vậy lẽ ra An Nghi nên tránh mặt một chút, cô nghĩ như vậy. Nhưng mặt cô cứ nóng bừng lên, An Nghi dứt khoát đẩy cửa vào khiến cả Đình Đình và Kiến Vinh đều tỏ vẻ ngạc nhiên quay lại nhìn cô. Trên đường đến đây An Nghi đã vô cùng lo lắng và sốt ruột. Vậy mà ngay lúc này cô chỉ thấy ngứa mắt mà thôi.

- Đã bảo đừng có tới rồi cũng không chịu ngồi yên. Nhìn xem, tôi đâu có sao.

An Nghi quẳng túi xách lên giường rồi bước tới vỗ mạnh lên vai Kiến Vinh.

- Thế sao còn bảo tài xế đến đón tôi làm gì?

Cái vỗ vai của An Nghi khiến hắn nhăn mặt, Đình Đình bên cạnh liền tỏ ý xót xa phóng ánh mắt bất mãn về phía An Nghi mặc dù không dám lên tiếng.

- Đau, tôi là người bệnh vừa mới phẫu thuật cắt ruột xong đó.

Thấy vẻ mặt hắn đau thật, An Nghi bỗng chốc ân hận. Cô không biết mình tức giận điều gì mà đi trút lên người hắn kia chứ.

Cô ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo gấu áo hắn lên một cách tự nhiên. Cô tỉ mỉ quan sát vết thương. Trong ánh mắt không giấu được nỗi xót xa. Vết mổ được bang kin, cơ bản là An Nghi không nhìn thấy được gì. Nhưng cô vẫn đưa tay chạm thật nhẹ rồi nói.

- Y học hiện đại, chắc không để lại sẹo đâu nhỉ.

Kiến Vinh bật cười xoa đầu cô.

- Con nhỏ này thì ra là lo tôi bị sẹo sao? Đừng lo, không để lại sẹo dược đâu.

An Nghi ngước nhìn hắn, hai mắt tròn xòe, lấm tấm những giọt sương đọng trên mi mắt cô từ lúc nào.

- Lúc đó hẳn là ông đau lắm mới gọi cho tôi. Tôi xin lỗi.

Kiến Vinh đưa mắt nhìn Đình Đình, cô hiểu ý không nói lời nào lẳng lẳng bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này Kiến Vinh mới bẹo má An Nghi, nụ cười trên môi anh tự nhiên nhưng ánh măt lại chứa mười phần thống khổ.

- Con nhỏ khờ này sao phải xin lỗi. Không nói tôi cũng đoán được bà với Trường An đang vô cùng ngọt ngào. Bị phá bĩnh giây phút riêng tư như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ tức điên lên thôi.

- Không phải vậy, ý tôi là cho dù như thế nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc nhau không lo.

- Thật không?

- Hả?

- Thôi đi, không nói nữa, Diệp nha đầu, tôi đói.

An Nghi vội đứng dậy.

- Tôi đi kiếm gì đó cho ông ăn.

Kiến Vinh lập tức nắm lấy bàn tay cô giữ lại, rồi nhe rang cười khổ sở.

- Bác sĩ chưa cho tôi ăn.



An Nghi lườm.

- Cái tên này.

Hắn lay lay tay cô đầy nũng nịu.

- Nhưng tôi thật sự rất đói. Từ chiều tôi đã không ăn gì rồi.

An Nghi ngồi xuống nhìn hắn.

- Chưa được ăn nhưng uống sữa có được không?

Vừa lúc Đình Đình bước vào, tay cầm mấy túi nhỏ. Cô bước đến đặt lên bàn rồi lấy ra chai sữa, khui nắp và đưa cho kiến Vinh.

- Anh uống sữa đỡ nha, Bác sĩ bảo sáng là anh có thể ăn được rồi.

Cô lại quay sang đưa cho An Nghi một túi nhỏ.

- Chị An Nghi đến đây giờ này chắc cũng đói rồi. Em nhớ Kelvin từng nói chị thích hạt dẻ rang, nên tiện mua luôn cho chị. Vẫn còn nóng, chị ăn luôn cho ngon.

An Nghi trong lòng vô cùng phức tạp, miễn cưỡng cầm lấy túi hạt dẻ từ tay Đình Đình.

- Chị cảm ơn.

- Bà xem, Đình Đình vô cũng chu đáo, nên bà cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta còn có cảnh quay.

- Không được.

Cả Đình Đình và An Nghi đồng thanh nói. Kiến Vinh hết nhìn An Nghi rồi đến nhìn Đình Đình.

- Hai người làm sao vậy?

Hai cô gái cũng đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.

Kiến Vinh nhìn An NGhi dò xét.

- Bà nói không được là không được thế nào? Bà không được về hay..

- Không được đi quay.

Lần này An Nghi và ĐÌnh Đình lại không hẹn mà đồng thanh nói một cách dứt khoát.

An Nghi không buồn để tâm đến Đình Đình. Cô hướng ánh mắt cương quyết nhìn Kiến Vinh.

- Ông hãy nghỉ ngơi cho lành hẳn vết thương rồi mới đi quay. Ông muốn chết hay sao mà đòi ngày mai đi quay bình thường. Tôi tuyệt đối sẽ không quay với kẻ bệnh tật là ông.

- Bà..

Kiến Vinh lại ra dấu cho Đình Đình tránh mặt, sắc mặt hắn ba phần bất lực bảy phần xấu hổ khi bị nhỏ bạn ra lệnh mà không biết phản kháng thế nào. Ngược lại là Đình Đình có phần thấy yên tâm, cô mỉm cười rồi đi ra ngoài. Điều cô lo lắng nhất chính là sức khỏe của Kiến Vinh. Giờ đây cô biết anh không thể làm được gì trước người con gái quyền lực ấy, nên cô cũng không cần lo lắng gì nữa.

Đợi Đình Đình cánh cửa khép lại, Kiến Vinh mới liếc mắt sang nhìn An Nghi, rồi lại đảo mắt lên trần nhà, vừa ôn tồn nói.



- Bà biết đoàn phim đang vô cùng gấp rút, nếu như lại vì tôi mà gián đoạn việc quay phim thì có phải là gây khó khan và ngưng trệ cho cả một tập thể không. Vả lại ngày mai quay cảnh trong bệnh viện. Vừa hay tôi như thể này thì đỡ phải hóa trang rồi, cứ vậy mà nhập vai thôi. Không phải bà muốn một cảnh ăn ngay sao?

Nhìn An Nghi có vẻ hơi xúc đông, Kiến Vinh cười thầm trong lòng mặc dù không dám thể hiện trên gương mặt. An Nghi nhẹ nhàng nhích lại gần hắn. Hắn càng thêm đắc ý. Ngay lập tức cơ mặt hắn căng cứng, miệng mấp máy không thốt nên lời. Các dây thần kinh trong người hắn căng như sắp đứt đến nơi.

- E.. o.. eo..

An Nghi nghiến rang, hai ngón tay cô từ từ tăng tốc, vặn mạnh một cái, Kiến Vinh xanh mặt.

- Chết.. chết người đó..

- Thế nào? Tôi cho ông toàn quyền quyêt định.

- Buông.. buông.. ra trước.

Kiến Vinh khó khăn buông ra được vài chữ ngắt quãng.

An Nghi không đợi hắn cho câu trả lời, cô thả hai ngón tay ra khỏi da thịt hắn, nơi đó lập tức để lại một vết đỏ chót. An Nghi cười đắc ý.

- Được rồi, cứ thế nhé, tôi sẽ nhờ anh Khanh gọi điện cho đạo diễn.

- Tôi còn chưa quyết cơ mà.

Kiến Vinh lấy tay chà chà chỗ da thịt vừa bị An Nghi véo đến bầm đỏ, vừa suýt xoa.

- Tôi nghĩ ông không có can đảm phản kháng.

- Con nhỏ này thật quá đáng, tôi là bệnh nhân, là người vừa xẻ da cắt thịt, là người mới từ quỹ môn quan về đấy có biết không? Chut nữa thôi là bà mang tôi sát nhân rồi.

An Nghi vừa cười vừa xoa xoa vết đỏ trên cánh tay hắn.

- Èo phải ha, cũng may tôi dừng lại đúng lúc không thì đi tù oan rồi. Vậy giờ người bệnh, người vừa xẻ da cắt thịt, người mới từ quỹ môn quan ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi trên giường cho đến khi khỏe hẳn. Đừng vì chut danh tiếng kinh nghiệp này kia mà gieo họa cho người khác. Tiền cát sê của ông đã ngốn không biết bao nhiêu là kinh phí của đoàn phim rồi. Đừng để người ta phải bồi thường thiệt hại cho cái cục sẹo này của ông biết chưa. Thôi được rồi, tôi về đây, trả ông lại cho Đình Đình bé nhỏ.

An Nghi đứng lên, đưa bàn tay phải lên trước trán làm điệu bộ chào hỏi, rồi quay lưng đeo túi lên vai, vừa đi thẳng ra ngoài vừa nhõe miệng cười. Trong khi Kiến Vinh sắc mặt vô cùng khổ sở, vẫn cố nói theo.

- Đồ ác độc, thật là quá tàn ác mà.