Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 40: Chuẩn Bị Đính Hôn




Trình Y dự định hai ngày nữa sẽ bay, nhưng lại đổi vé thành một tuần sau.



Cô ta nghĩ nếu không phải đã đồng ý với giáo sư ở lại thêm một khoảng thời gian, thì cuối tháng 6 có thể trở về nước. Hiện giờ cô ta rất hối hận, nếu như về sớm một chút, không chừng mọi chuyện có thể xoay chuyển.



Mấy ngày nay Trình Y luôn quấy rầy Cao Du Giai, mỗi ngày ít nhất là gọi cho anh mười cuộc điện thoại. Cũng may cô ta không biết chỗ ở của Cao Du Giai, nếu không chắc chắn sẽ đứng ở cổng đợi.



Cao Du Giai còn có thể tránh được, nhưng Cao Vụ và Du Lị Lị thì không thể, nhất là Du Lị Lị mỗi ngày đều ở nhà, cả ngày Trình Y đều đến quấn lấy bà, cố gắng nũng nịu, bảo bà giúp đuổi Ngô Đông Nghiên khỏi Cao Du Giai, cô ta mới là con dâu tương lai của bà.



Trước đây, trước mặt người lớn, lúc nào Trình Y cũng tỏ vẻ thông minh, hiểu biết, nên Du Lị Lị và Cao Vụ vẫn luôn thích cô ta. Hiện giờ chỉ mới mấy ngày, thấy được công lực quấn người của Trình Y, đúng là bị chiều hư. Du Lị Lị cảm thấy bực không chịu nổi, cuối cùng phải nói: “Bạn gái là anh Du Giai của cháu chọn, nó thích Nghiên Nghiên đã nhiều năm, người làm mẹ như dì sao có thể nhẫn tâm chia rẽ. Làm như vậy sẽ khiến anh Du Giai của cháu hận dì cả đời!”



Trình Y vừa nghe vậy, mặt lập tức cứng đờ, giống như bị tát một cái. Ngay cả dì Du cũng không ủng hộ cô ta, không thích cô ta, vậy thì cô ta còn làm gì được nữa đây?



Du Lị Lị thấy cô ta như vậy, liền an ủi: “Cháu còn nhỏ, sau này sẽ gặp được người tốt hơn. Du Giai đã nói chỉ coi cháu là em gái, cháu cũng giống như em gái của Du Giai. Hai đứa cũng nhau lớn lên, dì coi cháu như con gái nên hi vọng cháu sẽ tốt hơn, dưa ép chín thì không ngọt đâu.”



Trình Y không biết mình về nhà như thế nào. Người nào cũng khuyên cô ta, nói dưa ép chín thì không ngọt, thật sự không nên cưỡng cầu sao?



Trước khi lên máy bay một ngày, Trình Y gọi điện cho Cao Du Giai, giọng rất bình tĩnh, không cực đoan giống trước đó, nói: “Anh Du Giai, có thể nói chuyện với em không?”



Cao Du Giai vẫn luôn chờ cô ta bình tĩnh lại, lúc này nghe giọng Trình Y, liền biết đã đến thời điểm.



Hai người hẹn nhau ở quán cafe gần công ty Cao Du Giai. Khi Trình Y đến, Cao Du Giai đã ngồi đó, đang cúi đầu xem văn kiện, rất chăm chú, ngay cả khi cô ta đến cũng không để ý.



Hai năm qua, Cao Du Giai ngày càng chững trạc, có lẽ do bước ra xã hội nên rèn luyện bản thân từ từ trưởng thành hơn, càng lộ ra sự đẹp trai, thông minh, yên tĩnh ngồi đó chăm chú xem văn kiện, như một bức tranh đẹp thu hút ánh mắt của rất nhiều người phụ nữ. Trình Y khó chịu, người đàn ông như vậy trở thành của cô gái khác, lúc đầu đã nghĩ thông suốt, nhưng hiện giờ đột nhiên có cảm giác không nỡ buông.



Trình Y gõ mặt bàn, lúc này Cao Du Giai mới ngẩng đầu. Gần đây anh rấn bận, lại vừa phải phân tâm ứng phó với Trình Y, khiến mấy ngày nay khá mệt. Đã ba ngày anh chưa gặp Ngô Đông Nghiên, hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết tốt mọi chuyện, để ngày mai và chủ nhật có thể cùng cô ăn một bữa cơm.



Cao Du Giai gọi phục vụ mang một ly nước trái cây cho Trình Y, sau đó nói: “Ngày mai mấy giờ bay?”



“Hơn mười giờ sáng, anh đến tiễn em không?” Trình Y mong đợi nhìn anh.



“Được. Lúc nào về nước?” Chuyện này không có gì, trước đây lúc rảnh rỗi anh đều đi tiễn Trình Y.



“Hiện giờ còn chưa biết, có khả năng… sẽ ở lại thêm hai năm.” Nói cho cùng cô ta vẫn thấy rất khó chịu, không muốn về nước sớm. Có lẽ ở lại bên đó mấy năm sẽ từ từ quên được.



Miệng Cao Du Giai há to, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Vậy cũng tốt, học thêm một chút kiến thức.”



“Anh Du Giai, anh thích cô ấy thật sao? Chúng ta từ nhỏ đã ở cạnh nhau, vì sao anh lại không thích em?” Trình Y vẫn không nhịn được hỏi anh, cô ta muốn nghe câu trả lời.




Cao Du Giai nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Giống như em hỏi, từ nhỏ chúng ta đã quen biết, cùng nhau lớn lên, thế mà anh chỉ có thể coi em là em gái. Nhưng vừa nhìn thấy Nghiên Nghiên, anh đã thích cô ấy. Chuyện này rất khó để lý giải, anh cảm thấy chỉ có thể là cô ấy, không thể là người khác. Em còn trẻ, sau này gặp được người như vậy, em sẽ hiểu thôi.”



Cao Du Giai nói xong liền quay đầu nhìn Trình Y, chỉ thấy cô ta ngơ ngác gật đầu: “Em biết rồi…” Giống như trong sách đã viết: Trong tình yêu không có chuyện đến trước đến sau, người không được yêu mới chính là người thứ ba.



_________



Ngày hôm sau, tiễn Trình Y lên máy bay xong, Cao Du Giai trực tiếp lái xe đến trường Xương Thành. Từ sân bay đến đó rất gần, khoảng nửa giờ là đến. Dưới lầu, anh gặp mẹ Ngô đi mua thức ăn về, bà vui mừng giữ anh ở lại ăn cơm.



Cao Du Giai đến cũng không nói cho Ngô Đông Nghiên, nên khi cô nhìn thấy anh đi sau lưng mẹ, liền ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Ý của cô là sao anh đến mà không nói trước.



Cao Du Giai chưa kịp trả lời thì mẹ Ngô đã trừng mắt nhìn con gái: “Đứa nhỏ này, sao không hiểu chuyện như vậy? Tiểu Cao là người nhà, muốn đến lúc nào thì đến.”



Ngô Đông Nghiên nhìn mẹ mình càng ngày càng thiên vị người nào đó, lè lưỡi làm mặt quỷ với anh.



Mẹ Ngô vào phòng bếp nấu cơm, cũng không cần Ngô Đông Nghiên hỗ trợ, lưu lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.



Khi mẹ Ngô vào trong, Cao Du Giai liền ôm Ngô Đông Nghiên. Cô đỏ mặt đẩy anh ra, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch… Lát nữa mẹ ra nhìn thấy…”




“Nhìn thấy thì nhìn thấy, ôm một cái rất bình thường, chúng ta lại không làm chuyện khác.” Anh bắt chước cô ép giọng nhỏ xuống, làm Ngô Đông Nghiên càng cảm thấy hai người giống như đang làm chuyện xấu, vội vàng đẩy anh vào phòng mình.



Cao Du Giai theo cô vào phòng, thấy trên bàn của cô có mấy quyển sách, không khỏi nhíu mày: “Mấy ngày không gặp, em lại cầm nhiều sách về rồi? Lại mượn Lục Hàm?’



Ngô Đông Nghiên vui mừng cầm sách trên bàn, đắc ý nói: “Không phải đâu, hôm qua em đi dạo nhà sách mua.”



“Đọc sách cũng phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không thị lực sẽ giảm, mà em lại không thích đeo kính. Đến lúc đó anh đứng trước mặt, em cũng không nhìn rõ mặt anh đâu.” Cao Du Giai bất đắc dĩ nhìn cô.



“Em biết rồi, càng ngày anh càng dài dòng nha.” Cô chỉ cần nhìn thân hình và dáng đi liền biết là anh, sao lại không nhận ra được. Hiện giờ cô cận 2,75 độ, cũng không quá nghiêm trọng. Mà Ngô Đông Nghiên cũng quen với việc không đeo kính, nếu không quá xa cô vẫn có thể nhìn thấy.



Cao Du Giai bất đắc dĩ mỉm cười: “Em ngoan một chút thì anh cũng không cần dài dòng như vậy.”



Lúc này, ba Ngô cũng đã trở về. Dưới lầu ông nhìn thấy xe của Cao Du Giai, vừa vào cửa liền gọi: “Tiểu Cao tới đấy à!”



Cao Du Giai đi ra ngoài, ba Ngô vui vẻ vỗ vai anh, hai người ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.



Không lâu sau, mẹ Ngô gọi ba người vào ăn cơm. Ăn xong, Cao Du Giai xin phép đưa Ngô Đông Nghiên đi chơi.




Trên đường, Cao Du Giai nói đơn giản với Ngô Đông Nghiên chuyện của Trình Y, chính là muốn nói với cô, chuyện này đã được giải quyết, sau này cô không cần lo lắng tình địch gì đó nữa.



Ngô Đông Nghiên nhìn một bên mặt tuấn tú của Cao Du Giai, bàn tay thon dài đặt trên tay lái, mỗi động tác đều thể hiện sự trầm ổn. Người đàn ông như vậy thật sự không cần lo lắng có tình địch sao? Cô không nhịn được mở miệng: “Anh xác định em không cần lo lắng về tình địch? Chẳng lẽ ở công ty không có đồng nghiệp hoặc khách hàng nữ thổ lộ với anh sao?”



Không nghĩ ra cô sẽ nói như vậy, nụ cười trên mặt Cao Du Giai ngưng lại, nói đùa: “Chuyện này em cứ yên tâm, ông xã chỉ có cảm giác với mình em thôi, nên em yên tâm đi.”



Đúng là có rất nhiều phụ nữ ra hiệu với anh, nhưng loại chuyện này không nên cho cô biết, cũng không nghiêm trọng gì, anh đều có thể xử lý tốt, mà anh vẫn luôn nói với mọi người mình có bạn gái.



Chuyện của Trình Y đã giải quyết xong, hiện giờ mục đích của Cao Du Giai là muốn hai người nhanh chóng ở chung, đưa cô đặt dưới tầm mắt, không cho Ngô Đông Nghiên có thời gian đọc sách, còn có… mỗi ngày có thể ăn cô sạch sẽ, ôm thân thể vừa thơm vừa mềm đi ngủ, buổi sáng tỉnh dậy là nhìn thấy cô…



Nói chung, những gì Cao Du Giai muốn làm, chỉ cần anh lên kế hoạch cẩn thận, thì không gì không làm được, giống như Ngô Đông Nghiên từng nghĩ: “Đừng nhìn vẻ bề ngoài của anh nhẹ nhàng bình thản như mây gió, kỳ thật bên trong tâm địa gian xảo…”



Trước khi ăn tết, Cao Du Giai mời người nhà hai bên đi ăn cơm, xem như gặp mặt người lớn. Sau đó, nhìn hai bên trò chuyện với nhau không tệ, Cao Du Giai liền đứng lên, nói với ba mẹ Ngô Đông Nghiên: “Chú, dì, con muốn sau tết sẽ đính hôn với Nghiên Nghiên. Nếu như hai người yên tâm giao Nghiên Nghiên cho con, con sẽ chuẩn bị sắp xếp chuyện này.”



Trước đó, Cao Du Giai đã trao đổi với ba mẹ mình trước. Lúc này anh nói ra, Cao Vụ và Du Lị Lị cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, hiện giờ tình cảm của hai đứa đã ổn định, nếu hai người đồng ý, nhà chúng tôi sẽ chuẩn bị làm lễ đính hôn.” Lời nói này rất có thành ý.



Ba mẹ Ngô cũng nhìn ra được, hai người bên đó thật tâm thích con gái nhà mình. Hiện giờ bọn họ thành tâm thành ý, hai người đương nhiên rất vui, liên tục nói được…



Người không vui nhất là Ngô Đông Nghiên. Cô hoàn toàn không biết chuyện đính hôn này, Cao Du Giai không nói với cô. Lúc này ba mẹ hai bên trực tiếp quyết định, người trong cuộc là cô cũng chưa đồng ý a!!



Toàn bộ quá trình, Cao Du Giai đều nhìn Ngô Đông Nghiên, một biểu hiện trên mặt cô anh cũng không bỏ qua. Thừa dịp ba mẹ hai bên đang trò chuyện vui vẻ, anh nắm tay cô đi ra ngoài.



“Sao anh không nói chuyện này với em?” Vừa ra khỏi cửa, Ngô Đông Nghiên liền bĩu môi nói.



Cao Du Giai hôn lên đôi môi đang chu lên: “Nói với em chắc chắn em sẽ kéo dài, anh không chờ được nữa. Em không đồng ý sao?’



“Không phải… Chỉ là…” Cô cảm thấy đính hôn kỳ thật không cần thiết, sau này trực tiếp kết hôn, cũng không cần phiền phức như vậy.



“Vậy là em nguyện ý, đúng không?” Không đính hôn thì sao anh nói với ba mẹ Ngô Đông Nghiên muốn cô chuyển qua ở chung được. Ba mẹ cô cả đời làm giáo viên, chắc chắn tương đối bảo thủ. Cao Du Giai suy nghĩ rất lâu, chỉ có một cách là đính hôn. Đính hôn kỳ thật giống như bước vào một cuộc hôn nhân, anh rất tình nguyện, cô cũng sẽ không cự tuyệt.



“Ừm… Chỉ là đính hôn rất phiền toái…”



Cao Du Giai cười ôm cô vào ngực, nói: “Không phiền, chúng ta tổ chức đơn giản là được. Sau này kết hôn, anh sẽ bù cho em một hôn lễ thật long trọng, có được không?”



“Được.” Lúc này cô không thể nói nên lời phản đối.