Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 29: Tình Cảm Của Du Du




Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngô Đông Nghiên nhìn khuôn mặt phóng đại tuấn tú của Cao Du Giai mới nhớ đến chuyện không thích hợp tối qua, hình như cô chưa nói để anh ngủ chung nha.



Lúc này Ngô Đông Nghiên gối đầu lên cánh tay anh, hai người kề sát. Lông mi của anh rất dài, Ngô Đông Nghiên không nhịn dược đưa tay kéo kéo, không có phản ứng. Cô lại hôn một cái lên cằm anh, vẫn không có phản ứng, di chuyển lên trên hôn chạm vào môi anh, lập tức khóe miệng người nào đó cong lên, anh mở mắt. Ngô Đông Nghiên lập tức cúi đầu, chột dạ lùi xuống…



Cao Du Giai kéo cô lên hôn một cái vào trán, cười nói:” Bà xã, buổi sáng tốt lành.” Buổi sáng tỉnh dậy nhìn thấy cô, cảm giác thậy tuyệt…



” Chào buổi sáng…”



” Thì ra buổi sáng em lại nhiệt tình như vậy a.” Thấy cô còn muốn lùi xuống, hai tay anh xuyên qua dưới nách cô, nhẹ nhàng nhấc lên, Ngô Đông Nghiên liền nằm sấp trên người anh.



Ngô Đông Nghiên chưa hề thử qua dạng này, cảm thấy rất thẹn thùng, giãy dụa muốn xuống, đột nhiên cô cọ vào một vật. Cảm giác được nơi đó của Cao Du Giai cương cứng, mặt cô lập tức đỏ lên, oán trách:” Không có. Tại sao tối qua anh không về ký túc xá?”



” Giường lớn như vậy không phải dành cho hai người ngủ sao? Anh về thì quá lãng phí rồi.”



“…” Không nói lại anh, Ngô Đông Nghiên lựa chọn im lặng.



Hai người yêu lặng ôm nhau. Ngô Đông Nghiên nhỏ giọng nói:” Em muốn ăn điểm tâm.”



Cao Du Giai cười đỡ cô ngồi dậy:” Đi chuẩn bị đi, anh dẫn em đi ăn sáng, rồi đi dạo quanh thành phố B.



” Anh không cần đi làm sao?”



” Không cần, Giang Hoằng Tiêu nhận làm hộ việc của anh, nói khó có dịp em đến đây, anh phải đưa em đi chơi vui vẻ mới được.”



“À… Thật cảm ơn anh ấy.” Nói xong liền đi vào nhà vệ sinh.



Cao Du Giai ngồi trên giường nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Chu Chiếm.



Hai người ngồi ở tầng hai của khách sạn ăn sáng. Ăn được một nửa thì Cao Du Giai nhận điện thoại đi ra ngoài, bảo cô ăn trước. Khi trở lại cầm một chùm chìa khóa trong tay, đúng lúc Ngô Đông Nghiên đang cầm bát nước ngô uống nên cũng không chú ý.



Vậy nên khi Cao Du Giai đưa lên xe, Ngô Đông Nghiên mới nhận ra đây là chiếc xe hôm qua Chu Chiếm đi đón cô ở nhà ga, liền hỏi:” Đây là xe của Chu Chiếm mà, sao anh lại có chìa khóa?” Bời vì trên xe bày một số ông thần tài nhỏ nên cô nhớ rất rõ.





” Anh vừa xuống dưới lấy. Mặt trời khá gắt, xe buýt thì vừa đông vừa nóng, nên anh mượn nó mấy ngày đưa em ra ngoài chơi. Khi nào về thành phố A, anh sẽ cố gắng làm việc, sau đó mua xe đưa em đi làm dược không?” Cao Du Giai kiên nhẫn giải thích.



” Được… Nhưng Chu Chiếm không có xe đi thì hơi bất tiện.” Cô chính là như vậy. Nhận lấy ý tốt từ người khác sẽ cảm thấy bất an, hoặc ngượng ngùng.



” Không đâu, nó còn có xe khác. Chúng ta đi thôi.” Cao Du Giai nhéo mặt cô, sau đó phóng xe đi.



Mấy ngày này, Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên đi chơi vài nơi phong cảnh đẹp, còn đưa cô đi ăn không ít nơi. Ngô Đông Nghiên ngăn cản anh mua đồ cho cô, trong trường vẫn còn rất nhiều hành lý, thật sự không hi vọng lúc về phải mang nhiều thêm.



Về phần cơm tối, mỗi lần đều ăn cùng bạn của Cao Du Giai, giống như thay nhau mời khách vậy. Mấy ngày nay Ngô Đông Nghiên quen được rất nhiều người, gặp được không ít bẹn bè cùng đồng nghiệp của Cao Du Giai.




Ở thành phố B mấy ngày có điểm hơi giống với chuyến du lịch hai người đi thành phố T. Kết thúc hành trình này, tình cảm của hai người ngày càng tốt, Ngô Đông Nghiên cảm thấy mình hiểu rõ Cao Du Giai hơn. Đương nhiên là… càng thân mật hơn, dù sao cũng chung giường chung gối mấy ngày.



Đến đêm ngày thứ tư, Ngô Đông Nghiên phải về trường, vé xe cũng đã đặt sẵn.



Cao Du Giai lái xe đưa cô đến nhà ga, mua vé ở trạm, mang hành lý của cô lên xe.



Sau đó Cao Du Giai xuống xe đứng bên ngoài cửa sổ. Hai người nhìn nhau, trong lòng đồng thời sinh ra cảm giác không nỡ, mang theo niềm thương cảm ly biệt…



Xe lửa bắt đầu xuất phát, Ngô Đông Nghiên hướng về phía Cao Du Giai khua tay, ra hiêu cho anh đi về. Không ngờ anh cứ như vậy mà đuổi theo xe lửa.



Trong phút chốc mắt Ngô Đông Nghiên liền đỏ lên. Lúc này, cô thật sự xúc động muốn xuống xe.



Ngồi bên cạnh cô là một cô gái tuổi không chênh lệch nhiều lắm, hỏi Ngô Đông Nghiên:” Người vừa rồi là bạn trai cậu đúng không? Rất đẹp trai nha.”



Ngô Đông Nghiên đỏ mắt gật đầu nhẹ nhàng.



Trên đường đi, cô gái kia một mực quấn lấy nói chuyện, khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.



Nhìn cửa sổ bên ngoài lại nghĩ đến anh. Có phải tình yêu cuồng nhiệt đều như thế không, vừa chia ly lại trùng phùng.




Sau khi Ngô Đông Nghiên về trường học chỉ ở lại một đêm, ngày hôm sau liền ngồi xe lửa về nhà.



Về đến nhà là ban đêm, Cao Du Giai gọi điện đến:” Bà xã, có phải rất mệt không?” Từ thành phố B ngồi xe lửa đường dài trở lại trường học, chỉ nghỉ một đêm rồi lại tiếp tục ngồi xe lửa đường dài về nhà, người bình thường cũng đều cảm thấy mệt mỏi, huống chi là một cô gái nhỏ mang theo không ít hành lý.



” Ừ, vẫn tốt. Cuối cùng cũng về đến nhà, mệt một chút cũng đáng. Bao giờ anh về?” Sau khi về nhà, ba mẹ nấu cả một bàn thức ăn cô thích. Dù sao rất lâu rồi họ không nhìn thấy con gái nên khi Ngô Đông Nghiên về hai người đối đãi với cô tốt gấp bội. Ngô Đông Nghiên cảm thấy mệt mỏi rất đáng.



” Nhớ anh?” Giọng Cao Du Giai mang theo ý cười.



“… Ừ”. Hiện tại càng ngày cô càng thành thật.



” Chắc khoảng ba tháng nữa, ở nhà chờ anh về.”



” Vầng…” Hai người hàn huyên hồi lâu mới cúp điện thoại. Ngô Đông Nghiên sờ vành tai nóng ran, vừa rồi ở trong điện thoại anh hôn ” chụt” một cái, cảm giác rất kỳ diệu nha.



Có lẽ do quá mệt mỏi, ngày hôm sau Ngô Đông Nghiên ngủ đến 11 giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Học sinh cấp hai còn chưa được nghỉ, ba mẹ đã đi làm từ sớm, căn bản không có ai gọi cô dậy.



Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, Ngô Đông Nghiên mới mơ màng nghe, âm thanh vui sướng của Du Du truyền tới:” Nha đầu chết tiệt kia, cậu có ở nhà không mà tớ bấm chuông nãy giờ không ra?”



” … Ở nhà.” Ngô Đông Nghiên đã tỉnh táo một chút.




“Vậy còn không ra mở cửa cho tớ, chị đây đứng ở ngoài nửa ngày rồi.” Du Du dậm chân.



” Đến đây.” Ngô Đông Nghiên hoàn toàn tỉnh táo, lấp dép đi vào loạt quẹt chạy ra mở cửa.



Vừa mở cửa Du Du liền vọt vào, nhìn đông nhìn tây khắp bốn phía, ngay cả ban công, phòng vệ sinh cũng không tha. Ngô Đông Nghiên nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi:” Cậu nhìn gì vậy?’



” Nhìn xem cậu có giấu đàn ông trong nhà không mà nửa ngày mới ra mở cửa”. Du Du vừa nói vừa đi vào phòng bếp.



” Không cần tìm đâu, trong nhà chỉ có mình tớ, tớ ngủ quá sâu, ngồi xe lửa rất mệt.” Mặt Ngô Đông Nghiên xám xịt giải thích, thật chịu thua, chuyện như vậy cũng nghĩ ra được. Cái gì mà giấu đàn ông chứ, coi như thật sự muốn giấu thì Cao Du Giai vẫn còn ở thành phố B nha, cô giấu ai được chứ?




” Không có là tốt, thu nhận tớ mấy ngày.” Nói xong liền nhấc vali hành lý nhỏ đi vào phòng Ngô Đông Nghiên.



” Cậu… bỏ nhà đi?” Lúc này Ngô Đông Nghiên mới nhận ra cô ấy mang theo hành lý.



” Ừ, tớ bị ba làm cho tức chết. Cái lão già đáng ghét kia ỷ vào chút quyền thế trong tay, điều hồ sơ của tớ đến đoàn văn công lại không hỏi qua ý kiến của tớ. Tớ muốn đi quân đội, chứ không phải vào đoàn văn công ca hát khiêu vũ” Ngữ khí Du Du đầy tức giận.



” Ba cậu cũng ở trong quân đội?” Trước kia, Ngô Đông Nghiên rất ít khi nghe Du Du kể về ba mẹ, chỉ biết ba mẹ cô ấy đã ly hôn từ khi Du Du còn nhỏ, ba cô ấy thường xuyên không về. Sau này ba Du Du tái hôn, dì đó sinh cho cô ấy một người em trai. Bình thường ngoại trừ nói về em trai thì Du Du rất ít khi nhắc đến cái khác. Ngô Đông Nghiên biết cô ấy rất thích người em đó nên mới thường xuyên đặt trên miệng. Về phần ba mẹ và người dì kia, Du Du rất ít khi nhắc đến, Ngô Đông Nghiên cũng không hỏi, sợ cô ấy không vui.



” Ừ… Trước kia chưa từng nói với cậu, là do cảm thấy không có gì đáng nói. Từ nhỏ ba mẹ tớ đã ly hôn, không giống người khác đều có ba mẹ làm bạn. Dù sao hiện giờ đã trưởng thành, cũng cảm thấy không sao nữa rồi.” Mặc dù nói như vậy nhưng Ngô Đông Nghiên vẫn cảm nhận được giọng Du Du nghèn nghẹn.



” Không phải cậu thích ca hát khiêu vũ sao? Đi đoàn văn công đúng lúc phát huy sở trường mà. Cái này thì có gì không tốt, ba cậu cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.” Ngô Đông Nghiên cố gắng an ủi.



” Tớ đi quân đội bởi vì Tiêu Cức ở trong đó. Nếu tớ đi đoàn văn công, hai người bọn tớ căn bản không thể có cơ hội bên nhau.”



Kỳ thật đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Du Du tức giận đi. Ngô Đông Nghiên ngây người, lâu rồi không thấy Du Du nhắc đến Tiêu Cức. Chần chừ một chút, cô hỏi:” Cậu… còn muốn Tiêu Cức?”



Du Du ngồi trên giường, cúi đầu níu ngón tay lại, giọng buồn buồn:” Khi nghỉ tết họp lớp, tớ có gặp một chị khóa trên, tớ… nghe nói Đỗ Nguyệt xuất ngoại, cô ấy và Tiêu Cức đã chia tay rồi.”



” Cho nên cậu muốn theo đuổi quân nhân?” Ngô Đông Nghiên sợ hãi kêu lên. ” Ừ, có lẽ ông trời cho tớ cơ hội. Nghiên Nghiên, cậu phải ủng hộ tớ, quyết định này của tớ nhất định sẽ được báo đáp.” Du Du cầm tay Ngô Đông Nghiên day day.



” Ai, tớ không hiểu cậu và Tiêu Cức sẽ nên duyên như thế nào. Nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh cậu có không ít nam sinh ưu tú cũng không thấy cậu động tâm, nhiều năm như thế không thấy cậu nhắc đến Tiêu Cức, tớ cho là cậu đã quên anh ấy.” Ngô Đông Nghiên chỉ là hơi đau lòng cho Du Du. Nếu so sánh với Du Du thì cô may mắn hơn nhiều, chí ít thì cô và Cao Du Giai lưỡng tình tương duyệt. Cô không dám nói nếu Du Du theo đuổi Tiêu Cức thì kết quả sẽ ra sao, chuyện tình cảm rất khó nói. Nếu hôm nay cô ủng hộ Du Du mà tương lai cô ấy và Tiêu Cức vẫn vô duyên với nhau thì tổn thương càng sâu hơn. Nhưng mà, nếu Tiêu Cức cũng thích Du Du thì sao?



Ngô Đông Nghiên bị Du Du ném cho một đề bài nan giải, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra:” Cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu vẫn quyết định, tớ khẳng định sẽ ủng hộ. Nhưng mà… hẳn cậu phải biết hai người bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm nhất định rất sâu. Mặc dù chia tay nhưng trong lòng Tiêu Cức có lẽ vẫn còn thích cô ấy. Tớ không biết cậu theo đuổi anh ấy cuối cùng kết quả tốt hay xấu, tóm lại, tớ chỉ có thể ủng hộ quyết định của cậu, chúc mộng đẹp của cậu trở thành sự thật.”



“Tớ biết, chỉ cần cậu ủng hộ tớ là tốt rồi. Một mình tớ không đủ dũng khí, tớ cũng rất sợ. Nhưng sợ thì cuối cùng lại không vui, vì vậy tớ muốn thử một lần.” Du Du cúi đầu, rất lâu sau mới nói ra, hiển nhiên đã nghĩ tới vẫn đề này trước đó.



Ngô Đông Nghiên thở dài bước đến ôm lấy cô ấy, nói:” Cố lên. Cho cậu chút dũng khí.” ” Đã nhận được, cảm ơn Nghiên Nghiên.”



Mỗi một phần tình cảm đều không dễ kiếm. Ngô Đông Nghiên cảm thấy điều quan trọng nhất chính là trân quý những gì hiện có.