Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 11: Gặp Nhau Ở Đại Học




Khi có điểm thi, Ngô Đông Nghiên chỉ cao hơn 10 điểm so với điểm chuẩn. Cao Du Giai trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên.



Khi điền nguyện vọng, ba mẹ cô xem đều là những trường đại học sư phạm, hy vọng cô sẽ trở thành giáo viên giống như họ, công việc ổn định và có kỳ nghỉ dài.



Trong lòng Cao Du Giai rất mâu thuẫn, cũng không có vui sướng vì trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên. Ngược lại cảm thấy trống rỗng. Nhớ tới những gì hai người nói hai năm trước, nếu không thể đỗ cùng trường đại học, hi vọng có thể trong cùng một thành phố. Cuối cùng hai cái hi vọng này đều thất bại.



Mặc dù trước đó hai người đã chia tay, nhưng họ vẫn học cùng trường. Chỉ cần anh đứng ở cửa sổ lớp học nhìn vào tòa đối diện, anh có thể thấy cô.



Nhưng anh không nghĩ đến việc vì cô mà từ bỏ ngôi trường mình mong ước. Đó là lựa chọn không sáng suốt. Chỉ khi anh đủ mạnh mẽ và đủ năng lực mới có thể cho cô một cuộc sống tốt.



Nhưng vì vậy mà bốn năm sau, hai người cách nhau hàng ngàn dặm, anh muốn gặp cô cũng không phải chuyện dễ dàng.



Du Du và Ngô Đông Nghiên vốn dĩ muốn nói cùng nhau đến Giang Nam. Nhưng một ngày trước khi điền nguyện vọng, Du Du đột nhiên nói muốn ở lại Thành phố A, trường đại học G, cô ấy so với Ngô Đông Nghiên cao hơn 10 điểm. Trường đại học G ở thành phố A tương đối nổi tiếng. Kỳ thật ở lại thành phố A cũng rất tốt, nhưng Du Du cảm thấy giống như đã vi phạm thỏa thuận giữa hai người, cảm thấy có lỗi với cô. Ngô Đông Nghiên liên tục nói không sao, về sau trở về thành phố A cũng có thể gặp mặt. Du Du xác định Ngô Đông Nghiên không tức giận mới yên tâm hơn.



Khi nhận được thư thông báo trúng tuyển từ Đại học Z, ba mẹ Ngô Đông Nghiên rất vui vẻ. Mặc dù không phải là trường đại học tốt nhất, nhưng cũng là trường đại học tương đối nổi danh ở Trung Quốc.



Khi Ngô Đông Nghiên nhận được thông báo nhập học, cô không có vui vẻ giống như ba mẹ mình. Kỳ thật ba mẹ cô không biết biết, khi điền nguyện vọng, cô đã bí mật thay đổi nguyện vọng của mình, nhưng nguyện vọng đầu tiên lại không trúng. Cô cũng biết không có quá nhiều hy vọng cho nguyện vọng đầu tiên, nhưng không tránh khỏi có chút thất vọng.



Cao Du Giai không có ngoài ý muốn nhận được thư thông báo trúng tuyển từ đại học Q. Ba mẹ anh không đồng ý cho anh học luật, vẫn luôn muốn anh đi vào con đường chính trị bởi vì gia đình có rất nhiều mối quan hệ, sự nghiệp tương lai chắc chắn sẽ thuận lợi. Chỉ là anh khăng khăng muốn điền, ba mẹ anh đành phải đồng ý, nhưng cảm thấy thật đáng tiếc.



Đến lúc đi nhập học còn một khoảng thời gian. Kỳ nghỉ hè này rất dài. Du Du liền lôi kéo cô đi làm thêm. Sau hơn hai tháng, cô đã tích góp được không ít tiền tiêu vặt.



Khi ba mẹ nói sẽ mua cho cô một chiếc điện thoại, cô đã từ chối, hiện tại số tiền cô kiếm được đủ để mua cho chính mình một chiếc điện thoại, nói cuối tuần sẽ cùng Du Du đi mua.



Hôm sau, cô và Du Du tan làm, sau khi cô đi đến ngã rẽ thì thấy Cao Du Giai đối diện đi tới. Sau đó đứng trước mặt cô chặn đường: “Có chuyện muốn nói với em, đi với tôi.”



Khi Ngô Đông Nghiên vẫn còn do dự, anh đang đi phía trước bỗng quay lại: “Nếu không muốn bị kéo đi thì đi theo tôi.”



Ngô Đông Nghiên: “…”



Anh đi đến sân bóng bên cạnh, sau đó lấy một chiếc hộp ra đưa cho cô.





Ngô Đông Nghiên nhìn vào chiếc hộp, lập tức biết đó là điện thoại di động. Sau đó, cô không tin ngước lên nhìn anh: “Anh … anh đưa chiếc điện thoại này cho tôi?”



“Đừng nghĩ nhiều. Hai năm trước mua nó. Tôi đã muốn đưa cho em vào ngày 1 tháng 9. Sau đó … không dùng được nên vẫn ném nó ở một góc, vốn dĩ là cho em. Bây giờ đưa cho em, tùy em xử lí.” Sau khi giải thích xong, Cao Du Giai đem điện thoại nhét vào tay cô, sau đó xoay người rời đi…



Lưu lại một mình Ngô Đông Nghiên thất thần, lờ cự tuyệt còn chưa kịp nói ra, anh đã nói anh mua chiếc điện thoại này hai năm trước.



Khi về đến nhà, cô mở chiếc hộp ra, là một chiếc điện thoại di động màu trắng. Nó rất đẹp … thoạt nhìn qua không rẻ. Khi mẹ cô đi ngang qua cửa phòng, thấy cô cầm điện thoại di động liền hỏi: “Con gái!Nhanh như vậy đã mua điện thoại di động rồi? rất đẹp! “



“Vâng, chỉ là … Hôm nay vừa mới mua”, từ trước đến nay Ngô Đông Nghiên sẽ không nói dối, khi trả lờ có nói lắp một chút.




“Con thích thì tốt rồi, tự con kiếm tiền mua, mẹ sẽ không nói con đâu.” Mẹ Ngô nghĩ con gái bà lo lắng bà sẽ nói chiếc điện thoại này quá đắt. Chiếc điệ thoại này nhìn qua đã biết không rẻ.



“Vâng, cảm ơn mẹ.”



“Mẹ sẽ cho con thêm ít tiền. Con và bạn học đi dạo phố mua mấy bộ quần áo. Học đại học không giống như cao trung đâu.”



“Vâng, con biết rồi ạ! Cảm ơn mẹ.” Lúc đó Ngô Đông Nghiên thực sự vui vẻ, cô gái nào chẳng thích làm đẹp a! Trước kia học cao trung đều mặc đồng phục, cô căn bản là không có nhiều quần áo.



Sau khi mẹ rời đi, cô lấy điện thoại di động ra chơi. Điện thoại di động đầy đủ, thẻ SIM chưa được dùng, phần mềm đã được cài đặt, còn có một vài trò chơi nhỏ. Sau khi chơi một lúc, Ngô Đông Nghiên rất thích cái điện thoại này. Còn việc trả lại, cô cũng không dám. Tính khí của Cao Du Giai bây giờ rất khó nắm bắt, nhưng cô có thể tưởng tượng nếu cô dám trả lại, anh sẽ rất tức giận, có thể sẽ ném điện thoại vào thùng rác.



Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong tay, cô cho rằng anh … cô thật ra đang mong chờ anh. Ngay sau đó ảm đạm nghĩ đến, hiện tại anh đối với cô không nóng cũng không lạnh, có lẽ đã sớm không còn thích cô.



Ngày hôm sau, Ngô Đông Nghiên đem việc này nói cho Du Du. Du Du vừa nghe ngay lập tức mở to đôi mắt “Tớ biết mà! Cậu ấy khẳng định vẫn chưa quên cậu.”



“Nhưng … anh ấy thay đổi rất nhiều, đối với tớ không nóng không lạnh. Tớ không có cảm giác anh ấy còn thích tớ.” Chính cô không rõ giọng điệu của mình có chút mất mát.



“Ai! Tại sao trông cậu giống như bị bỏ rơi, nhưng chính cậu mới là người nói chia tay?”



“Cái đó, cũng không có biện pháp khác mà! Trước đây tớ đã nghĩ rất nhiều, chỉ cảm thấy áp lực tâm lý đặc biệt lớn, lúc chia tay nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng …” Nhưng? Nhưng cái gì Ngô Đông Nghiên cũng không nói ra.




“Đừng suy nghĩ nhiều! Nên là của cậu thì chính là của cậu, hắc hắc … nói không chừng sau khi lên đại học sẽ khác, tớ nghe nói ở đại học có rất nhiều soái ca a …Nếu cậu yêu một lần nữa, ba mẹ cậu ở xa sẽ không biết đâu”



“Quên đi, không nói về điều này nữa, di động không cần mua nữa thì chúng ta đi dạo phố! Mẹ tớ bảo tớ mua mấy bộ quần áo.” Cô không muốn tiếp tục chủ đề phiền não này.



Du Du nhìn cô, cảm thấy tốt nhất nên để cô từ từ hiểu.



Đối với điện thoại di động, Ngô Đông Nghiên cảm thấy sau khi tới trường mới nạp thẻ. Phải mất một thời gian nữa cô mới nhập học. Nếu nạp thẻ bây giờ sẽ mất một khoản phí. Vì vậy cô để điện thoại ở nhà và không mang nó ra ngoài.



Nếu đi đến cửa hàng điện thoại, họ sẽ biết điện thoại kia không phải mua từ hai năm trước, rõ ràng là mẫu Nokia mới nhất!



Ba mẹ cô đã đặt vé tàu trước. Ba cô khăng khăng muốn đưa con gái đi. Rốt cuộc cô không cách quá xa nhà. Lúc này ngồi 20 tiếng đồng hồ xe lửa đi học ở một nơi xa lạ, ba mẹ cô không yên tâm.



Vào ngày khởi hành, Ngô Đông Nghiên kéo hành lý đi theo ba cô ra ngoài. Khi đến ngã rẽ, không biết có phải hay không cảm nhận được, cô đột nhiên quay lại nhìn lên ban công Cao gia. Cao Du Giai đứng ở đó nhìn cô. Hai người như vậy đối diện, nhưng chẳng mấy chốc, Ngô Đông Nghiên cúi đầu vội vã đi theo bước chân của ba cô.



Cao Du Giai nhìn cô càng đi càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, đột nhiên cảm thấy trống rỗng trong lòng, nặng nề khó chịu.



Ngày mai anh cũng sẽ đi, anh đã đặt vé máy bay vào 11 giờ sáng ngày mai.



_________________________




Vừa mới khai giảng liền bắt đầu huấn luyện quân sự. Dây thần kinh vận động của Ngô Đông Nghiên vẫn luôn kém. Sau nửa tháng tập huấn, người vốn đã gầy càng trở nên gầy hơn, da cũng đen đi vài phần.



Cô nhớ tới lần đầu tiên Cao Du Giai ôm cô, anh nói rằng cô quá gầy, về sau muốn đem cô nuôi béo mới có cảm giác đạt được thành tựu, vì vậy sau khi tan học, anh thường xuyên đến của hàng bánh ngọt mua cho cô một cái bánh kem, để cô ăn khuya sau tiết tự học buổi tối.



Sau đó lại mua cho cô hai bịch canxi, cô hỏi anh, “Tại sao anh lại mua canxi cho em? Cái này không phải dành cho người già và trẻ em uống sao?”



Lúc đó anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng bên tai cô: “Ai bảo em thấp, khi anh hôn em phải cúi xuống có chút mệt mỏi! Canxi có thể phát triển chiều cao.”



Cô xấu hổ đánh một cái vào người anh. Hai bịch canxi rất to. Gần một năm, sau khi ăn cô đã uống nó. Có lẽ nó thực sự hữu ích, cô đã cao hơn rất nhiều.




Nghĩ tới điều đó Ngô Đông Nghiên không thể nhịn cười, sau đó xoa bóp cánh tay, nghĩ đến việc ăn nhiều hơn để mang thịt trở về.



Sau khi huấn luyện quân sự, cô làm quen với các bạn cùng lớp. Ngô Đông Nghiên bị bạn cùng phòng Mạc Giai Giai lôi kéo tham gia hai câu lạc bộ, một là câu lạc bộ truyện tranh và câu lạc bộ đạp xe. Kỳ thật cô không hứng thú lắm, chỉ là sau giờ học theo cô ấy đi.



Không nghĩ tới ở câu lạc bộ sẽ gặp được bạn học cao trung Mạc Phàm. Hai người học cùng lớp, sau khi phân ban thì không cùng nữa, về cơ bản không có liên lạc. Ngẫu nhiên gặp nhau trên đường cũng chỉ chào hỏi đơn giản mà thôi, không nghĩ tới lại gặp được ở đây.



Cái gọi là “Đồng hương thấy đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng”, ít nhiều thể hiện tâm trạng của Ngô Đông Nghiên lúc này. Ở đây đất khách quê người, gặp được người quen hơn nữa lại cùng quê, Ngô Đông Nghiên cảm thấy rất vui.



Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, mỗi khi có hoạt động gì Mạc Phàm đều gọi điện thông báo cho cô. Có một lần gọi điện cho cô thông báo tham gia buổi tụ họp đồng hương, Ngô Đông Nghiên mới biết hóa ra thành phố A có không ít người học ở đây. Chỉ là trước kia học ở khác lớp khác trường nên không quen biết thôi, hiện tại gặp nhau có vẻ rất thân thiết.



Mạc Phàm thấy cô rất thích những buổi tụ họp như vậy, nên bất cứ khi nào có sự kiện tụ họp đồng hương đều sẽ gọi cho cô.



Khi mới đến đại học Z, trời đất xa lạ, lại không có bạn học đồng, hơn nữa huấn luyện quân sự lại khổ cực, trước nay Ngô Đông Nghiên chưa bao giờ ở nơi xa lạ một mình, đôi khi nhớ nhà liền khóc.



Đột nhiên biết xung quanh mình vẫn còn nhiều người bạn đồng hương, Ngô Đông Nghiên bất chợt cảm thấy việc đi học xa nhà không quá khó khăn như cô nghĩ, dần dần thích ứng.



Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh có mười ngày. Ngô Đông Nghiên muốn trở về, nhưng nghĩ đến tiền vé lại rất đau đớn, hơn nữa ngồi 20 giờ xe lửa thật sự rất khó khăn. Ba mẹ cô cũng bảo cô không cần trở về, đợi đến nghỉ đông rồi về cũng được.



Ngoại trừ cô thì cả ba người bạn cùng phòng đều là người ở đây nên họ sẽ về nhà. Đến lúc đó trong ký túc xá chỉ còn một mình cô. Nghĩ vậy Ngô Đông Nghiên cảm thấy muốn khóc nên cô gọi cho Du Du để tố khổ.



Sau khi nói chuyện với Du Du không lâu, điện thoại liền reo, một dãy số lạ, cô trả lời ngập ngừng: “A! Xin chào! Xin hỏi ai vậy ạ?”



” 12 giờ trưa mai tôi sẽ đến cổng phía Tây trường học của em, em ra đón tôi.”



“Anh, anh, anh là Cao Du Giai?” Ngô Đông Nghiên không biết là kích động hay kinh hãi, lắp bắp:



“Ừ.”