Theo Đuổi Tình Cũ

Chương 6: Bạn bè




Cô bé vứa nụ cười tươi sáng cất giọng:

- Mình là Quý Hi , còn cậu cậu tên là gì.

Cậu nhóc ngẩn ra một hồi lâu rồi bập bẹ mấy tiếng:

- Thẩm...Quốc Tuấn.

Mấy lần sau đó, mỗi lần cùng bố mẹ tới cô nhi viện, Quý Hi đều sẽ lén tới phía sau khu vườn nơi góc tối của bức tường gạch cũ, luôn sẽ có một cậu bé ngồi ở đó như đang chờ đợi cô nhóc. Qua nhiều lần tiếp xúc Thẩm Quốc Tuấn cũng dần buông lỏng cảnh giác, bước ra khỏi vòng an toàn của mình mà mở lòng với cô bé, mối quan hệ bạn bè của hai người cũng từ đó mà hình thành. Cũng không biết từ bao giờ trong lòng cậu nảy sinh ra cảm giác mong chờ , chờ đợi đến mỗi cuối tuần, chờ chiếc xe ô tô ấy, chờ đợi người bạn duy nhất của cậu

Hai đứa trẻ cứ như vậy đến năm chúng 7 tuổi, Quý Hiên phải chuyển công tác tới giảng dạy tại một trường đại học ở thành phố khác, vợ ông cũng có ý định mở một phòng tranh ở đây, gia đình ba người Quý gia chuyển tới thành phố khác. Khi nghe được bố mẹ nói chuyện này Quý Hi thoạt đầu rất bất ngờ sau đó là cảm giác buồn bã, cô bé nói với bố mẹ muốn tới thăm cô nhi viện một lần cuối, bố mẹ cô cũng nhanh chóng đồng ý.

Hôm đó một buổi sáng đầu hạ nhưng không phải là ánh nắng chói chang thường ngày mà thay vào đó là những đám mây âm u, không khí u ám không thấy nổi mặt trời, chiếc xe ô tô quen thuộc dừng lại trước cổng cô nhi viện.

Thẩm Quốc Tuấn thấy cô bé tới cũng khá bất ngờ, bởi hôm nay không phải ngày chủ nhật cũng chẳng phải dịp đặc biệt gì sao cô bé đột nhiên lại đến thăm cậu. Nhưng rồi cũng chẳng mấy quan tâm đến nó, ngồi yên chờ cô tiến về phía mình, hôm nay cô bé có vẻ rất khác lạ không còn là dáng vẻ tươi sáng với nụ cười trên môi hôm nay gương mặt cô mang một vẻ buồn u uất, đôi môi mím chặt, đôi mắt sưng đỏ như vừa mới khóc, chậm rãi tiến về phía bức tường cũ. Thấy cô bé như vậy Thẩm Quốc Tuấn khó hiểu hỏi:

- Làm sao vậy, cậu khóc sao.

Đôi môi đang mím chặt khẽ động đậy:



- Tuần sau gia đình mình sẽ chuyển đi, chuyển tới một thành phố khác sống. Sau này.... mình có lẽ không thể tới thăm cậu được nữa.

Đột nhiên có một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng cậu bé, cậu cũng không rõ cảm giác đó là gì có thể là sự hụt hẫng, mất mát, cũng có thể là đau lòng cậu cắn chặt đôi môi mãi lâu sau mới nói:

- Chuyển đi sao, sao lại đột ngột vậy.

Từ lúc bố mẹ mất cậu luôn cố gắng thu mình lại, không thân thiết với bất cứ ai cậu luôn sống trong sự cô độc, lúc cô bé xuất hiện nói muốn làm bạn với cậu như một luồng sáng mạnh mẽ chiếu xuống cuộc đời đầy tăm tối, lạnh lẽo của cậu. Cậu cố gắng giữ khoảng cách với cô như với những người khác nhưng khác với họ cô bé tỏa nắng ấy luôn cố gắng tiếp cận cậu, ở bên quan tâm cậu, dần dần tiến vào cuộc đời cậu. Lúc hai đứa trẻ đang chìm trong khoảng gian im lặng tiếng thúc giục của người lớn vang lên. cô bé vội vã nói:

- Mình phải đi rồi. Tạm biệt.

Vừa nói vừa nhét vào tay cậu những viên kẹo ngọt quen thuộc.Chạy đến chỗ bố mẹ cô bè quay đầu lại mỉm cười ,nói lớn:

- Đừng quên mình nhé, chúng ta nhất định sẽ gặp lại .

Vẫn là những viên kẹo đó, vẫn là nụ cười rạng rỡ đó giống như lần đầu tiên gặp gỡ chỉ khác bây giờ hai đứa trẻ lại phải chia xa.Trong lòng cậu chợt náo động muốn chạy thật nhanh tới chỗ cậu bé nhưng đôi chân và cơ thể như vô lực , sự tự ti và hèn nhát đã kéo cậu trở lại.

Những ngày tháng ở cô nhi viện sau đó trôi qua thật tẻ nhạt cuộc sống của cậu lại trở về với những chuỗi ngày cô độc. Cậu từng nghĩ có lẽ mình sẽ sớm vượt qua nỗi buồn như lúc mất đi bố mẹ, nhưng nỗi mất mát trong lòng vẫn không ngừng tăng lên khiến cậu rất khó chịu, cậu không thể nào quên cô bé với nụ cười tươi sáng ấy.

Chương truyện đến đây là kết thúc rồi ,đây là bộ truyện đầu tiên mình viết nên có gì còn thiếu sót, có chi tiết nào chưa hay xin mọi người bỏ qua hoặc các bạn độc giả có thể đóng góp ý kiến của mình qua phần bình luận ở mỗi chương truyện,tác giả xin chân thành cảm ơn các bạn độc giả đã dành thời gian theo dõi ủng hộ và tạo điều kiện để bộ truyện tiến hành, truyện sẽ được cập nhật thường xuyên trên app, kính mong các bạn độc giả sẽ tiếp tục ủng hộ bộ truyện nhé, Xin Chân Thành Cảm Ơn!!!!!