Theo Đuổi Tình Cũ

Chương 27: Gian hàng hội chợ (4)




Sau khi hai người kia về, Quý Hi và Lý Chính Hạo trông coi cửa hàng cũng nhiệt tình giới thiệu lôi kéo khách hàng nhưng 1-2 tiếng đồng hồ trôi qua, bầu trời bây giờ cũng đã chuyển sắp. Thời gian dần chuyển đến tối gian hàng vẫn không một bóng người qua lại.

Quý Hi tuy lúc nãy hùng hồn an ủi, bảo đảm với hai người kia những thật lòng cũng không khỏi lo lắng. Nếu thật sự hoạt động gian hàng lần này thất bại thì cô cũng không biết phải làm sao nữa? những ý nghĩ ấy dần khi cho cô nhục chí dần dần nỗi buồn cũng hiện hữu trên khuôn mặt sắc sảo.

Lý Chính Hạo vốn cũng lường trước được tình hình như thế này. Dù sao việc buôn bán không phải chuyển dễ dàng gì, những vị trí trung tâm đếu bị các lớp khác chiếm hết, gian hàng của nhóm cậu nằm ở phía rìa khuôn viên trường ít người lui tới, lại nói sản phẩm của bọn họ cũng không phải là độc quyền rất khó thu hút khách hàng, nên tình trạng ế ẩm như hiện tại cũng là đương nhiên.

Không gian gian hàng dần chìm vào sự tĩnh mịch, Lý Chính Hạo tiến đến gần vị trí của Quý Hi nhẹ nhàng vỗ vai:

- Cậu sao vậy? không phải lúc nãy còn hào hứng lắm sao.

Quý Hi đang sầu não về chuyện của gian hàng lại nghe ra giọng điệu trêu chọc trong lời nói của Lý Chính Hạo liền lườm cậu ta một cái rồi chán nản nói:

- Cậu không thấy tình hình của gian hàng hiện tại hay sao mà còn hỏi, với tình hình như vậy nếu là cậu, cậu còn hào hứng nổi không.

Biết Quý Hi đang buồn, Lý Chính Hạo cũng không trêu chọc cô nữa, đổi sang giọng điệu nghiêm túc mà an ủi cô:

- Còn chưa hết ngày đầu tiên mà, hơn nữa mặt nạ truyền thống khá phú hợp với không gian buổi tối, nói không chừng lát nữa sẽ có nhiều người tới xếp hàng muốn mua cho mà xem, cậu mà còn ngồi thì ai sẽ bán hàng.

Nói thì nói như vậy chứ Lý Chính Hạo cũng không có hi vọng gì nhiều.

Quý Hi vốn là người lạc quan nghe vậy cũng nhanh chóng xốc lại tinh thần, Nếu bây giờ cô cũng từ bỏ vậy thì gian hàng này sẽ ra sao, hơn nữa mới chỉ là ngày đầu tiên nếu kết luận bây giờ thì quá sớm, chưa đến giây phút cuối cùng cô không cho phép bản thân bỏ cuộc.

Nghĩ là làm Quý Hi bật dậy, vừa lau dọn gian hàng vừa vui vẻ hát ca, dường như tâm trạng cô cũng đã ổn hơn.

Lý Chính Hạo thấy Quý Hi lạc quan như vậy cũng hạ quyết tâm vực dậy gian hàng. Cậu cầm lấy vài cái mặt nạ trên kệ, một cái đeo lên mặt còn lại cầm ở trên tay .



Quý Hi thấy cậu làm vậy khó hiểu hỏi:

- Lý Chính Hạo, cậu làm trò gì vậy?

Lý Chính Hạo trả lời một cách tự nhiên:

- Đi quảng bá cho gian hàng ?

Quý Hi vẫn không hiểu ý đồ của cậu là gì :

- Quảng bá cho gian hàng? cậu định làm gì còn đeo cả mặt nạ truyền thống lên nữa.

Quý Hi nói tiếp:

- Trong nhóm đã phân công 4 người chia ra khắp các khu vực của hội chợ để quảng bá gian hàng rồi mà, cậu còn đi làm gì?

Lý Chính Hạo nói:

- Gần một ngày trời không có mấy khách ghé qua gian hàng của chúng ta cậu cảm thấy bọn họ làm việc có hiệu quả sao?

Quý Hi cảm thấy Lý Chính Hạo nói như vậy có phần xem thường công sức của bọn họ dù sao 4 người bọn họ không có công lao cũng có khổ lao sao có thể nói người khác như vậy được chứ, cô khó chịu nói:

- Vậy cậu cảm thấy cậu đi sẽ có gì thay đổi sao, đúng là tự đề cao bản thân mình quá rồi.

Lý Chính Hạo giải thích:

- Mấy lời nói suông cùng với mấy tờ rơi quảng cáo đơn giản đó là sao có sức thuyết phục bằng sản phẩm thật được ( giơ chiếc mặt nạ riêng) hơn nữa dựa vào bản lĩnh của tôi chắc chắn kéo được nhiều khách về cho gian hàng của chúng ta, cậu cứ yên tâm lo bán hàng là được rồi, không cần lo cho tôi.



Quý Hi thấy cậu ta tự mãn như vậy cũng lười đôi co, nhưng nói đi cũng phải nói lại những lời cậu ta nói không phải không có lý đúng là làm như vậy có thể sẽ thu hút nhiều người mua hơn:

- Ai thèm lo cho cậu chứ, được rồi cậu muốn làm gì thì làm đi.

Gần tiếng đồng hồ sau, có một cô gái tới gần gian hàng trong có vẻ trạc tuổi Quý Hi:

- Cho hỏi...

Quý Hi đáp lại:

- Có gì không ạ.

Quý Hi chỉ cho rằng cô gái kia đến hỏi đường, vì là ngôi trường có danh tiếng nên trong hội chợ không chỉ có học sinh trường cô mà còn có nhiều học sinh ở ngôi trường lân cận cũng như người dân khách du lịch ghé vào. Hơn nữa từ lúc nãy tới giờ cũng có một hai người tới hỏi đường rồi, vì diện tích trường cô rất rộng xấp xỉ 10.000 mét vuông mà khu vực hội chợ lại chiếm quá nửa với nhiều gian hàng nên người nhầm đường cũng là điều bình thường.

Khi Quý Hi định đưa ra sơ đồ sắp xếp gian hàng trong khu hội chợ thì cô gái kia lên tiếng:

- Mình muốn hỏi một chút bên kia ( chỉ tay về phía kệ mặt nạ) là mặt nạ truyền thống phải không.

Nghe cô gái kia hỏi về sản phẩm trong gian hàng Quý Hi khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng định thần lại nhiệt tình giới thiệu về sản phẩm.

Không uổng công Quý Hi nhiệt tình như vậy cô gái kia có ve khá thích những sản phẩm mà Quý Hi giới thiệu không những mua mặt nạ mà còn mua thêm vòng tay và một số mặt hàng khác.

Sau khi cô gái kia rời đi đầu óc của Quý Hi cữ như ỏ trên mây, dù không phải thành tích gì lớn lao nhưng có được khách hàng đầu tiên lại còn mua nhiều đồ như vậy đối với người lần đầu trải nghiệm bán hàng như cô mà nói đã là một thành tựu lớn lao rồi.

-