Theo Đuổi Ngươi, Hảo Cực Khổ

Chương 2




Sài Trọng Sâm thở dài, đi về phía máy camera trên tường. Tổ Dĩnh cũng cùng đi qua nhìn.

"Cái quái gì thế này?" Cô kinh ngạc hô lớn.

Ngoài cửa, có năm chiếc xe hơi đen bóng, hơn mười người đàn ông mặctrang phục kiểu Tôn Trung Sơn, đứng giữa bọn họ có một gã đô con, dangăm đen, đeo kính râm, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, từ đầu đến chân,một thân âu phục đen tuyền.

"Hỏng rồi." Sài Trọng Sâm thở dài một tiếng.

"Hỏng rồi là sao?" Tổ Dĩnh cảm giác không ổn. Trời cao chứng giám, côvẫn còn chưa yêu ai, chưa ai cả, đừng có xảy ra chuyện gì à nha!

Sài Trọng Sâm nói: "Em tìm chỗ trốn đi."

"A?" Tại sao phải trốn?

Sài Trọng Sâm nắm chặt tay cô, kéo tới trước tấm gương lớn, phía sau làmột cái tủ chìm, đẩy Tổ Dĩnh đi vào."Đừng lên tiếng, bất kể nhìn thấycái gì, cũng không được đi ra."

"Đợi một chút, bọn họ là ai? Giới cho vay nặng lãi? Xã hội đen? Anh nợ tiền họ sao?"

Sài Trọng Sâm đẩy tấm gương vào, không trả lời cô.

Tiết Tổ Dĩnh đấy gương ra một chút, nhìn lén động tĩnh bên ngoài. Cônhìn thấy đám người kia vây quanh Sài Trọng Sâm, tất cả bọn họ đều giống như hung thần ác sát, hình thể nhanh nhẹn dũng mãnh. Người đàn ông dađen lớn tuổi nhất có lẽ là ông trùm, thái độ của Sài Trọng Sâm với ôngta rất cung kính, ông ta ngồi xuống ghế, Sài Trọng Sâm nghe ông ta nóinói, cúi đầu trả lời, họ nói chuyện bằng tiếng Nhật.

Ghét quá, cô nghe không hiểu gì cả. Lúc này, Sài Trọng Sâm không biếtnói cái gì chọc giận lão Đại, lão Đại đập bàn đứng dậy, đám đàn em hầmhừ với Sài Trọng Sâm, lão Đại đút tay vào túi áo, không biết muốn lấycái gì.

Dao găm? Súng? Có thể là súng, vậy chẳng phải Sài Trọng Sâm toi đời hay sao?

Quyết định thật nhanh, tùy cơ ứng biến, Tiết Tổ Dĩnh thông minh, dũngcảm lập tức lôi điện thoại ra, quay người lại ngồi xuống, gọi điện thoại đến cục cảnh sát báo án.

Tay cô run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thầm nói vào trong điệnthoại: "Nơi này có hung án xảy ra, địa chỉ số 18, đường Châu Nhai, tòanhà có kiến trúc Nhật Bản, mau tới đây ——" từ từ đã, cảm thấy sau lưngcó sát khí. Quay đầu, trời ạ, Tổ Dĩnh ngã ngồi trên mặt đất.

Gương bị kéo ra từ khi nào ? Một đám áo đen nhìn cô chằm chằm, rồi mộtngười xông tới giật lấy điện thoại của cô, Tổ Dĩnh hô lớn: "Cứu mạng!"

Mười phút sau, xe cảnh sát tới, những ánh đèn đỏ lóe sáng trong đêm, âmthanh còi cảnh sát vang ầm ĩ. Hai mươi phút sau, cảnh sát điều tra rõtình huống, lại lục đục rời đi.

Bên trong nhà, vẫn còn đám áo đen, lão Đại vẫn còn ngồi đó, Tổ Dĩnh ngồi đối diện với lão Đại, khóc không ra nước mắt, muốn hỏi ông trời, tạisao đường tình duyên của cô lại lận đận như vậy? Cô cũng biết, cái gì cô coi trọng thì nhất định có vấn đề, quan tâm cái gì thì chắc chắn nó cóvấn đề, nhất định là kiếp trước cô đã đắc tội nguyệt lão, đường tình mới có nhiều vấn đề như vậy!

Thì ra là cái vị cường cường tráng tráng đen sẫm ngồi trước mặt cô đây,trên mặt còn có một vết sẹo là cha của Sài Trọng Sâm, là lão Đại tronggiới xã hội đen Nhật Bản, Sài Trọng Sâm là cậu chủ của giới xã hội đen.

Lão Đại nặn ra nụ cười, vẻ mặt hòa hoãn nói chuyện với bạn gái của con trai.

"*□%#..."

Nghe không hiểu, Tổ Dĩnh đáp lễ bằng nụ cười cứng nhắc, Sài Trọng Sâmgiúp cô phiên dịch: "Cha anh nói, ông rất hân hạnh được gặp em."

"Vâng." Tổ Dĩnh ghé vào tai anh lặng lẽ nói: "Nói với ông ấy, tôi cũng vậy. Rất hân hạnh được gặp ông."

Sài Trọng Sâm phiên dịch cho cha nghe, lão Đại nghe xong gật đầu, còn nói một chuỗi…

Sài Trọng Sâm phiên dịch: "Cha nói, rất vui khi biết tin chúng ta sắp kết hôn."

Tổ Dĩnh gật đầu, vừa ghé vào bên tai Sài Trọng Sâm nói: "Nói cho ông ấybiết sự thật, tôi không đồng ý kết hôn với anh, tất cả chỉ là hiểu lầm."

"Không." Sài Trọng Sâm cự tuyệt phiên dịch.

"Nói sự thật đi." Tổ Dĩnh trừng mắt với anh.

"Không, chúng ta sắp kết hôn mà." Sài Trọng Sâm lắc đầu.

"Không? Không?!" Tổ Dĩnh lấy điện thoại di động ra.

"Làm gì vậy?"

"Có một nhà văn biết tiếng Nhật, tôi sẽ bảo cô ấy nói giúp tôi."

Sài Trọng Sâm giành lấy điện thoại, thở dài, nhìn cha già một cái, rồilại nhìn Tổ Dĩnh."Không phải là anh không nói, mà là nói ra sẽ không tốt cho em."

"Để cho ông ấy hiểu lầm thì tốt chắc? Anh mau nói đi, nói hết sự thật cho tôi."

"Tổ Dĩnh..." vẻ mặt Sài Trọng Sâm rất khó xử.

"Mau lên." Tổ Dĩnh khoanh tay trước ngực, lập trường kiên quyết.

"Ai za." Sài Trọng Sâm lại quay sang nói chuyện với cha già.

Lão Đại nghe xong, trừng mắt với Tổ Dĩnh, khiến cô run sợ kêu khẽ một tiếng.

"Xong rồi." Sài Trọng Sâm nói.

"Xong là sao?" Tổ Dĩnh không giải thích được. Cô thấy lão Đại vỗ vỗ tay, đám đàn em đưa lên cái hộp, lão Đại mở nắp hộp ra! OMG, Tổ Dĩnh nhảydựng lên. Có nhầm không vậy? Bên trong là một con dao găm, không lấychồng sẽ giết cô sao?

Lão Đại cầm dao găm, xông về phía Tổ Dĩnh nói chuyện, thỉnh thoảng vungvẩy con dao, Tổ Dĩnh liền trốn ra phía sau Sài Trọng Sâm.

"Ông ấy nói gì vậy? Ông ấy muốn làm gì chứ? Bảo ông ta bỏ dao găm xuống không là tôi báo cảnh sát đó!"

Sài Trọng Sâm cùng cha tranh luận, cha con cãi vã. Đàn em khuyên can,Sài Trọng Sâm muốn cướp con dao. Lão Đại cao giọng giận dữ mắng mỏ. Máơi, Tiết Tổ Dĩnh bị tình huống trước mắt hù dọa đến ngây ngốc, cảm giáctất cả chỉ là một cơn ác mộng

Trong xã hội lại có chuyện hoang đường như vậy sao? Nhất định là ácmộng, ông trời ơi, mau làm con tỉnh lại ~~ cô ra sức nháy mắt, nhưngcảnh tượng trước mặt vẫn như cũ. Không, không phải là mơ! Đột nhiên, lão Đại thoát khỏi mọi người, cầm dao găm xông tới.

"Á á ~~" Tổ Dĩnh thét chói tai, xoay người bỏ chạy, khiến lão Đại đuổitheo. Tay chân gọn gàng, cô trèo luôn lên nóc tử đựng ti vi làm bằng gỗẩn nấp.

“Bộp” một tiếng, lão Đại quỳ trên mặt đất, khóc lớn, vung dao găm, nói với Tổ Dĩnh rất nhiều, rất nhiều.

Gì chứ? Tổ Dĩnh sửng sốt, ngơ ngác nhìn từ trên tủ TV nhìn xuống.

Sài Trọng Sâm thở dài, rất xấu hổ, thấp giọng phiên dịch: "Cha anh nói, nếu như em không đồng ý hôn sự, ông sẽ mổ bụng tự sát."

Tổ Dĩnh nghe xong, hoảng hốt quá độ, ôm lấy ti vi, chỉ cảm thấy giống như sao bay đầy đầu.

~oOo~

Nhưng cha của Sài Trọng Sâm rất có thành ý, quỳ gối trước mặt Tổ Dĩnh,cầm dao găm, vừa cúi đầu vừa nhờ cậy. Sài Trọng Sâm ra lệnh đám đàn emđỡ cha dậy, cha anh không chịu, liên tục giãy dụa, đang lúc hỗn loạn thì điện thoại của Tổ Dĩnh vang lên.

Tiếng chuông dễ nghe, âm thanh dễ nghe đó cùng tình huống hiện giờ tạo thành hai mảng đối lập mãnh liệt.

Oh~~my darling, oh my darling...

Mọi người dừng mọi động tác, nhìn chằm chằm Tổ Dĩnh. Tổ Dĩnh phất taymột cái, lúng túng nói: "Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát."

Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, Tổ Dĩnh lôi điện thoại ra nghe.

Ở đầu dây bên kia vang lên giọng của em trai."Chị? Cha hỏi chị đã xử lýxong chuyện đó chưa? Em và cha lo lắng tới mức không ngủ nổi."

"Sặc... Không có chuyện gì, xong rồi, đã nói rõ ràng mọi hiểu lầm." Tổ Dĩnh tắt điện thoại ngay lập tức.

Tiếp tục!

Lão Đại tiếp tục dùng tiếng Nhật Bản thay con cầu hôn, Sài Trọng Sâmtiếp tục khuyên cha tỉnh táo, đám đàn em tiếp tục chú ý hướng đi của con dao, Tổ Dĩnh tiếp tục xem trò khôi hài trước mắt.

Bỗng nhiên, lão Đại không cầu nữa, Sài Trọng Sâm không khuyên, đám đànem cũng không để ý tới con dao, bởi vì, Tổ Dĩnh lên đang khóc lớn, côquá đau lòng.

Vì sao? Vì sao cô không thể có được một tình yêu bình thường? Sao duyênsố lại kém như vậy? Nhìn cô xem, phải trốn trên tủ TV, từ chối lời cầuxin của lão Đại, từ chối kết hôn với con trai ông ấy. Thảm hại hơn cả là từ lúc nào cô và Sài Trọng Sâm phát sinh quan hệ ? Anh ta nhớ được bênngực phải của cô có vết bớt, cô lại không nhớ rõ bọn họ từng có quan hệxác thịt. Cô là người bị hại đến đây để vấn tội, nhưng giờ đối phươngđổi thành khổ chủ, khiến cô trở thành kẻ hại người.

Lúc nào cô đã muốn Sài Trọng Sâm cưới cô chứ? Không nhớ rõ a. Ngày nào chứ ~~ ông trời ơi ~~

Tiết Tổ Dĩnh khóc đến khản cổ, Sài Trọng Sâm lao tới ôm cô xuống tới.

"Ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ xử lý mọi chuyện, em đừng khóc." Kết quả,Tổ Dĩnh gục đầu vào trong lòng Sài Trọng Sâm. Khóc thật lâu.

~oOo~

Thứ bảy, không đi làm, Tổ Dĩnh tạm thời không cần đối mặt với các đồngnghiệp, nhưng mới sáng sớm điện thoại đã reo vang không ngừng, phóngviên tranh nhau phỏng vấn Tổ Dĩnh, em trai cũng gọi điện tới, nói muốncùng cha tìm đến, Tổ Dĩnh chạy tới nhà của nhà văn Xa Gia Lệ cũng chínhlà bạn thân của nàng.

"... Tất cả mọi chuyện chính là như vậy." Tổ Dĩnh âu yếm ôm lấy con mèo nhỏ, lặng lẽ kể lại cái sự kiện ô long kia cho bạn nghe.

Bạch Bạc Sĩ ở bên cạnh pha cà phê, nhưng vẫn không quên nghe lén các cônói chuyện. Gia Lệ nghe xong, vội lấy giấy ra: ghi nhanh kẻo quên mất.

"Gì chứ? Cậu định làm gì?" Tổ Dĩnh hỏi.

"Tớ đang tốc ký mà."

Tổ Dĩnh cảnh giác hỏi: "Tốc ký làm chi?"

"Tốc ký xong, có thể chỉnh sửa lại để viết mục chuyện hài. Con của LãoĐại muốn kết hôn, cha già thương con nên đã đòi tự tử để cưới vợ chocon..." Gia Lệ cười hì hì.

Tổ Dĩnh sắc mặt trầm xuống, khó chịu nhíu mày.

Gia Lệ thấy thế, cười hắc hắc nói: "Tớ sẽ dùng tên giả, cậu không cần lo lắng."

Tổ Dĩnh cũng nở nụ cười u ám."Tớ lo chuyện khác, không quan tâm chuyện này."

Phụt! Có người cười. Hai cô không hẹn mà cùng hướng ánh mắt hình viên đạn về Bạch Bạc Sĩ, anh vội cúi đầu quấy cà phê.

Gia Lệ than vãn: "Gần đây tớ chẳng có cảm xúc để viết."

"Cậu có thể viết về chuyện tình ngày xưa của cậu và A Bạch."

Bạch Bạc Sĩ bưng cà phê tới, vội đặt lên bàn, cảnh cáo vợ: "Không chophép tiếp tục viết chuyện đó nữa!" Nhớ ngày đó bị Gia Lệ lấy hình tượngmình viết nhăng cuội, cứ nghĩ tới lại muốn phát hỏa.

Tổ Dĩnh cười khen: "Ngày đó thật đặc sắc, phản ứng rất nhanh nhạy."

"Đúng thế." Gia Lệ ha hả cười, chỉ có trán Bạch Bạc Sĩ đen sì, pha càphê xong ngồi luôn xuống một chỗ xem ti vi, nhìn thì như đang xem kênhnào hay, thực ra lại tiếp tục nghe lén hai cô nói chuyện với nhau.Không có biện pháp, tình tiết thật là khéo!

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Tổ Dĩnh, Xa Gia Lệ khép bút ký lại.

Cô phỏng đoán tình huống của Tổ Dĩnh: "Cho tớ một ít thông minh đi!"Phụt ~~ lại có người cười. Gia Lệ trừng mắt với ông chồng một cái, tiếptục nói chuyện với Tổ Dĩnh: "Theo suy luận của tớ, tất cả chuyện này,kết luận lại chỉ có bốn chữ."

"Ừ, nói đi xem nào." Tổ Dĩnh vỗ vỗ cằm, giờ phút này rất cần ý kiến của người bên cạnh.

"Nói hươu nói vượn."

"Sài Trọng Sâm nói hươu nói vượn á?"

"Ừ, nếu như cậu muốn tớ nói rõ ràng hơn, cũng chỉ gồm bốn chữ, chính là —— cẩu thí bất thông [3]!"

"Sài Trọng Sâm cẩu thí bất thông ư?"

"Đúng vậy. Nếu như cậu muốn tớ nói thâm sâu hơn, còn có bốn chữ khác."

"Còn sao? Còn có gì nữa?” Không hổ danh là nhà văn. Bội phục bội phục ~~

"Hắn —— bụng dạ khó lường!" Gia Lệ giữ chặt hai vai Tổ Dĩnh, nhìn côchằm chằm. "Không thể nào, tuyệt đối không thể có thể, tuyệt đối khôngthể có chuyện hai người phát sinh quan hệ."

Cô cũng nghĩ vậy, nhưng mà —— "Nhưng hắn biết vết bớt của tớ, nên giải thích thế nào?"

"Có lẽ cậu uống rượu say, thoát y chẳng hạn."

"Sao tớ có thể mất phẩm chất như vậy? Tớ giống như thế sao? Uống rượu say rồi thoát y? Rượu vào là tớ mất tính người thế à?"

"Hoặc là hôm đó cậu mặc váy, không cẩn thận bị lộ hàng."

Tổ Dĩnh đỏ mặt. "Ngày đó tớ nhớ rất rõ mình mặc quần jean mà. Hơn nữa... Vị trí vết bớt đó rất kín đáo, cho dù bị lộ cũng không thể nhìn thấy."Hơn nữa cái bớt rất nhỏ.

"Cậu biết tại sao tớ nói không thể không?" Gia Lệ quay đầu nhìn Bạch Bạc Sĩ: "Chồng à, anh là bác sĩ, anh nói đi, say không còn biết gì có thểlàm loại chuyện đó không? Đã làm chuyện đó rồi còn có thể không nhớ rađược ư?"

Gia Lệ ngốc nghếch! Cứ tỉnh bơ như vậy hỏi vấn đề nhạy cảm này. Bạch Bạc Sĩ quay mặt vào tường, cố gắng trả lời: "Trên lý thuyết thì không thểnào, trên thực tế không rõ ràng lắm."

Gia Lệ ồn ào: "Cái gì thực tế, cái gì lý thuyết? Phức tạp quá đi."

Bạch Bạc Sĩ gầm lên: "Con người vốn là loài động vật phức tạp, em đừngcó ý kiến này nọ nữa. Hơn nữa anh chưa thử qua, không thể suy luận linhtinh được." Quả nhiên là đại bác sĩ có khác hành động cẩn thận, làm việc tỉ mỉ trắng. Tuyệt không nói linh tinh nói.

"Đúng, có lý lắm." Gia Lệ lại quay sang nói chuyện với Tổ Dĩnh: "Lúcbình thường cậu rất quan tâm tớ, chuyện này nhất định tớ phải suy nghĩrõ ràng ."

"Đây là vấn đề của tớ, cậu cứ suy nghĩ tùy tiện thế thì làm sao mà rõ ràng được?" Tổ Dĩnh không giải thích được.

"Hiện giờ tớ rất muốn uống rượu, sau đó gọi Bạch Bạc Sĩ..." Gia Lệ lựa lời."Để xem hôm sau có nhớ hay không?"

Bạch Bạc Sĩ tắt tivi, cuộn quyển tạp chí, K một phát nhẹ nhàng lên đầuvợ. "Anh không cho phép, nhà chúng ta cấm rượu! Em nói chuyện cẩn thậnmột chút cho anh nhờ, em mấy tuổi rồi, có thể dùng chút đầu óc có đượchay không? Chuyện này có thể giải quyết như vậy sao? Em đọc nhiều sáchnhư vậy, đầu óc còn đơn giản thế sao ~~" đột nhiên, Bạch Bạc Sĩ ngâyngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Tổ Dĩnh cùng Gia Lệ cười đến ngã trái ngãphải.

"Em đùa thôi mà!" Gia Lệ giật mình cười.

"Đùa thế mà anh cũng tin!" Tổ Dĩnh cười to.

Bạch Bạc Sĩ đáng thương, đột nhiên cảm giác được mình giống như đứangốc, không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười theo. "Đúng vậy." GiaLệ chết tiệt, anh chàng giận dỗi quay đầu lại, tiếp tục xem ti vi. Nhưng anh không thể chuyên tâm, bởi vì các cô buôn chuyện càng lúc càng quáidị.

Gia Lệ tiếp tục suy luận: " Hai người ở chung một chỗ, cùng làm chuyệnđó mà lại không nhớ gì sao? Còn nữa, quần áo vẫn còn nguyên vẹn à? Theocậu nói hôm sau ăn mặc vẫn rất chỉnh tề, không thể nào chứ? Cũng khôngphải là mười tám tuổi, đừng để bị anh ta hù dọa , cậu nghĩ kĩ xem, cũngbiết không thể nào mà! Ai ui ~~ một nhà văn và một biên tập, đạo lý đơngiản như thế mà còn không hiểu sao?"

"Nhưng quan trọng là lúc đó tớ bất tỉnh nhân sự, anh ta..."

"Anh ta bắt nạt cậu sao? Mặc dù tớ cùng Sài tiên sinh không quen biết,nhưng khi đọc sách anh ta viết, cảm thấy anh ta không giống loại ngườihèn hạ như vậy, tớ đoán là anh ta cố ý nói dối, cho rằng gạo đã nấuthành cơm, cậu nhất định sẽ kết hôn với anh ta. Cậu đừng trúng kế đó."

"Thật sao?" Tổ Dĩnh cúi đầu, cầm cốc cà phê, thất thần.

Gia Lệ hỏi: "Này, được một người đàn ông theo đuổi mãnh liệt như vậy,cảm giác thế nào? Nói thật đi xem nào, trong lòng rất vui vẻ phảikhông?"

Tổ Dĩnh nhìn chằm chằm Gia Lệ. "Làm gì có? Tớ thấy phiền chết được."

"Thật sao?" Gia Lệ nhìn Tổ Dĩnh, cười mờ ám.

Tổ Dĩnh gương mặt nóng lên, cảm thấy ngại ngùng, cầm túi xách vội cáo từ ra về.

Tổ Dĩnh dạo bước trên đường, Đài Bắc cuối tuần tấp nập những cặp đôi nam nữ đang say đắm trong tình yêu. Tổ Dĩnh cảm thấy mỏi chân, đi vào tiệmcà phê, chọn một phần ăn đơn giản, lấy tạp chí lật ra xem. Bàn bên cạnhcó hai cô gái đang say sưa kể về tình cảm của mình cho nhau nghe, thảoluận về thái độ yêu thương của bạn trai mình

Tổ Dĩnh ngồi lặng yên, nghe câu chuyện của hai cô gái, cảm thấy chẳng có hứng thú. Tính tiền rời đi, bên cạnh quán ăn có một cửa hàng áo cưới.Tiết Tổ Dĩnh cũng không biết mình bị làm sao, đợi lúc cô tỉnh táo lại,cô đã đứng trước tủ kính nhà người ta ngẩn người một lúc lâu, nhân viêncửa hàng chú ý tới cô, cười khanh khách đi ra kéo cô vào bên trong. TổDĩnh đẩy mãi mà không lay chuyển được nữ nhân viên cửa hàng nhiệt tìnhdây dưa, nên bị lôi vào.

"Tôi chỉ xem một chút thôi, không có muốn kết hôn a."

"Xem một chút cũng được, không nhất định phải mua mà." Nữ nhân viên cửahàng cười cười rồi đưa cô đi lên tầng hai xem lễ phục của cô dâu."Chiếcáo cưới này ngày hôm trước vừa mới từ Luân Đôn mang tới đây, rất đẹpđúng không?" Nữ nhân viên cửa hàng chỉ vào model trên người manocanhgiới thiệu.

Tổ Dĩnh không nhịn được khen ngợi: "Thiết kế sang trọng, chất liệu rất tốt." Cô chạm nhẹ vào chiếc áo cưới ấy.

"Cô mà mặc bộ này nhất định rất đẹp." Nữ nhân viên cửa hàng dỡ lễ phục xuống, muốn Tổ Dĩnh mặc thử.

"Tôi không muốn kết hôn."

"Có sao đâu, một ngày nào đó cô sẽ muốn kết hôn thì sao? Thử một chút nha, không phải cứ kết hôn mới có thể thử mà!"

Tổ Dĩnh từ chối, nhưng cô nhân viên cửa hàng cứ kiên trì mãi, hay là cứ thử xem sao.

Mặc áo cưới vào, đứng ở trước gương, Tổ Dĩnh khẽ cầm làn váy, nhìn hìnhảnh phản chiếu trong gương của mình, nhớ tới mơ ước lớn nhất lúc còntrẻ, không phải là sự nghiệp thành công, không phải là công thành danhtoại, lên làm đại nhân vật nào. Lúc ấy nguyện vọng rất nhỏ bé, chỉ làmuốn làm tân nương của một người nào đó, sinh ra một đàn con mập mạp,chỉ quan tâm tới tình cảm chân thành.

Chẳng bao lâu sau, biến thành như ngày hôm nay —— khinh thường tình yêu và hôn nhân, bước lên con đường không tình yêu.

Nữ nhân viên cửa hàng liên tục khen ngợi Tổ Dĩnh rất đẹp; Tổ Dĩnh nhìngương, có chút muốn khóc. Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Tổ Dĩnh mở túi lấy điện thoại ra."Alo?"

"Anh ốm rồi."

Sài Trọng Sâm, hâm hấp gọi tới chỉ nói một câu như vậy.

"Cái gì?"

Hắn khàn khàn giọng nói lại: "Anh bệnh rồi."

"Bệnh gì?" Quái, ngày hôm qua không phải là yên ổn rồi sao?

"Cả người anh nóng lắm."

"Sốt sao?"

"Sốt ba mươi chín độ."

"Ba mươi chín độ? !" Tổ Dĩnh đi vào phòng thử áo, vừa nói chuyện, vừakéo khóa của áo cưới để thay ra. Giọng cô có chút lo âu."Ba mươi chínđộ, rất cao đấy, đi khám xem thế nào ——" còn gọi điện thoại làm gì chứ?

"Em tới đây đi."

"Gì cơ?" Cái giọng hắn sao lại thế này?

"Chăm sóc anh."

"Hả?" Có, có nhầm không thế?

"Đầu anh đau lắm."

Đau? Đau cái gì? Tổ Dĩnh nóng nảy."Mau nằm xuống, không đúng, gọi điệnthoại cho bạn bè anh đi, gọi người đưa anh đi bệnh viện..."

"Em tới đây đi." Vẫn là câu này.

Rất đáng thương nha! "Nếu không tôi giúp anh gọi xe cứu thương nhé?"

Sài Trọng Sâm nghe xong, lạnh lùng nói: "Không cần ." Ngắt máy.

Tổ Dĩnh lập tức gọi lại, thật lâu sau, Sài Trọng Sâm mới bắt máy. Nàng ra lệnh: "Nhanh đi tới chỗ bác sĩ."

"Anh muốn ngủ."

"Có bị nôn hay không?"

"Anh thấy lạnh."

"Tôi có biết một bác sĩ, để gọi họ qua khám cho anh." Đủ tình nghĩa chưa?

"Không cần."

"Tôi gọi xe cứu thương." Đủ tích cực chưa?

"Không cần."

"A! Tôi có người bạn ở gần nhà anh, gọi hắn dẫn anh tới bệnh viện." Hết lòng quan tâm giúp đỡ .

Hắn vẫn chỉ nói một câu: "Không cần."

"Mau uống thuốc hạ sốt. Trong nhà có thuốc không?" Cuối cùng lại phảitìm phương pháp xử lí. Đúng là Tiết Tổ Dĩnh, cô có rất nhiều cách.

"Không uống." Sài Trọng Sâm vô pháp vô thiên, cô đã cố hết sức rồi.

"Sao anh lại như vậy chứ? !" Tổ Dĩnh tức giận .

Sài Trọng Sâm ngượng ngùng nói: "Không đến coi như hết chuyện, không cần phải giả bộ quan tâm, em không thật lòng!" Vừa nói xong, lập tức tắtđiện thoại.

Tổ Dĩnh nhắm mắt lại, dùng sức đóng mạnh điện thoại lại. Mặc kệ anh ta,lớn rồi, còn không tự biết chăm sóc bản thân, cho đáng đời.

Thay quần áo, rời khỏi tiệm áo cưới, Tổ Dĩnh vẫy taxi về nhà. Ngồi ởhàng ghế phía sau, tâm tư cứ quẩn quanh chuyện lúc nãy! Ba mươi chín độ, không phải là chuyện đùa, chẳng may đầu anh ta bị làm sao, sau này biến thành đầu đất, còn viết sách cái nỗi gì? Sốt tới ba mươi chín độ, không tới bác sĩ lại còn nhõng nhẽo với cô, như trẻ con, cho rằng cô sẽ mềmlòng sao? Sẽ đi chăm sóc cho anh ta sao? Đừng có mơ, cô có phải rảnh rỗi gì đâu, sống chết của người khác chẳng ảnh hưởng gì tới cô.

Tổ Dĩnh ngẫm nghĩ—— không thể trách mình vô tình, mình đã giúp anh tatìm mọi cách, là anh ta không nghe, nếu như anh ta gặp chuyện không may, cũng không liên quan đến mình.

Mười phút sau, Tổ Dĩnh bắt đầu bốc hỏa, Sài Trọng Sâm chết tiệt, làm đầu cô rối loạn thế này. Cô nói địa chỉ cho tài xế, đi tới nhà Sài TrọngSâm.

Lúc Sài Trọng Sâm ra mở cửa, Tổ Dĩnh liền mắng: "Anh hết chuyện rồi hay sao mà suốt ngày gây phiền toái cho tôi!"

Sài Trọng Sâm bị mắng, nhưng vẫn cười. Một giây sau, đổ sập xuống người nàng.

"Sài Trọng Sâm?" Tổ Dĩnh kịp đỡ lấy anh, dìu anh nằm lại trên giường.

Sài Trọng Sâm nhìn chằm chằm Tiết Tổ Dĩnh, mặc dù ốm rất nặng, nhưngkhóe miệng vẫn nở nụ cười. Anh nhìn Tổ Dĩnh từ trong túi lấy ra baonhiêu đồ, vừa làm vừa lầm bầm mắng anh.

"Thuốc hạ sốt, bốn tiếng uống một lần. Túi chườm nước đá, đặt lên trán.Cảm thấy lạnh thì mở cái túi sưởi ấm, để trong chăn bông. Còn có đườngglucozo bổ sung nước, một ngày hai túi, pha với nước ấm uống, có thể bổsung thể lực."

Nói xong, cô hỏi lại Sài Trọng Sâm: "Nhớ chưa?" Sài Trọng Sâm gật đầu,cô hỏi lại lần nữa: "Chắc chắn chưa?" Sài Trọng Sâm gật đầu. Ừ, tốt. TổDĩnh cầm túi lên cáo từ. Tay mới vừa nắm lấy tay cầm cái cửa, phía sau,Sài Trọng Sâm quăng ra một câu ——

"Anh đói bụng."

Tổ Dĩnh ngửa đầu, than thở, xoay người, nhìn thẳng vào mặt trừng anh. "Sài Trọng Sâm, Anh! Muốn chết không?"

"Anh nghĩ nên ăn cháo." Hắn cười mờ ám.

Tổ Dĩnh tiến nhanh tới, tay chống lên eo, khom người trừng anh."Đừng cómà đòi hỏi quá đáng nha! Đói thì ăn tạm cái gì ấy. Trong nhà không phảiluôn có đồ ăn vặt sao?"

"Haiz." Sài Trọng Sâm thở dài, trở mình xoay lưng về phía cô.

Tổ Dĩnh chán nản, thế này là thế nào? Cứ như vậy ai oán xoay lưng hướngvề phía cô, tủi thân sao? Cũng đã giúp anh ta mang thuốc tới, tại saolại giống như nàng rất tàn nhẫn?

"Đồ ăn vặt để chỗ nào? Tôi giúp anh mang ra."

"Em về đi."

Lại nhìn cái lưng kia, Tổ Dĩnh gãi gãi đầu vài cái vừa xắn ống tay áo,cuối cùng khan khan giọng nói: "Cùng lắm là... Cùng lắm thì tôi giúp anh gọi pizza, được không?"

Bóng lưng kia ngoan cố kiên trì."Anh muốn ăn cháo." Anh là Sài Trọng Sâm ngỗ nghịch, cho dù bệnh chết, cũng muốn bị chết có cá tính!

Cháo cái đầu anh ấy! Tổ Dĩnh giơ tay lên muốn đấm cho anh tavài phát,nhưng nhớ ra tình trạng hiện giờ lại buông xuống. Không thể đánh ngườiốm, cô phải nhịn. May là bình thời thường đối phó với đám nhà văn đãquen, nên tính kiềm chế của Tổ Dĩnh được tôi luyện rất tốt. Hi, không so đo với người ốm, hơn nữa không thèm so đo cái người đầu đá đó.

Dĩ nhiên, cô có thể ra về, nhưng nhớ tới Sài Trọng Sâm thường ngày đốivới cô rất tốt, Tổ Dĩnh thở dài, hỏi: "Vậy anh muốn ăn cháo gì?" Oannghiệt, oan nghiệt a.

Sài Trọng Sâm lập tức xoay người lại, nhìn cô, miệng cười toe toét.

Cái bộ dáng giảo hoạt đó làm cô nghĩ tới loài sói, Tổ Dĩnh đần mặt giục: "Nói mau.”

"Em biết nấu cháo gì?"

"Anh muốn ăn kiểu Trung Quốc cháo trứng muối thịt nạc, nấm hương nấu với cháo thịt, hay là kiểu tây phương sữa tươi, ngô non, tôm hẹ nấu cháo?"

Ánh mắt người nào đó sáng lên."Nấm hương nấu với cháo thịt, cảm ơn em."

Cô lạnh lùng đáp lại. "Không cần khách sáo." Sài Trọng Sâm cười, thậtvui vẻ làm sao. Tổ Dĩnh cảnh cáo: "Lần trước anh giúp tôi ứng phó vớichuyện của Xa Gia Lệ, tôi làm lần này là để cảm ơn anh, nhưng sẽ khôngcó lần nào nữa, nghe rõ chưa?"

"Không phải là em luôn luôn đối xử tốt với nhà văn sao? Giờ so đo dữ vậy?" Ý cười càng đậm.

"Anh không phải là nhà văn tôi phụ trách."

"Nếu như anh giúp Lam Kình viết chuyên mục, em sẽ đối tốt với anh chứ?" Đây cũng là biện pháp tốt, Sài Trọng Sâm kì kèo.

Tổ Dĩnh lập tức giội cho anh một gáo nước lạnh."Trước mắt bản Tuần sankhông còn đủ chỗ để có thể đăng thêm đại tác phẩm của ngài, huống hồ văn phong của ngài vốn không hợp với chuyên mục của tôi." Lập tức dùng kiểu từ chối các bản thảo hỏng để ngăn anh lại.

"Anh có thể thay đổi phong cách bất cứ lúc nào." Anh là Sài Trọng Sâm cơ mà, không có gì là không thể, nhưng vì Tổ Dĩnh, cái không thể ấy có codãn một tẹo.

"Tuần san đó chính là mục nói về tình yêu phong hoa tuyết nguyệt, cũngđi theo thị trường mà điều chỉnh nội dung. Để viết được loại này, anhchưa đủ trình đâu." Tổ Dĩnh cười kiểu xã giao, từ chối hoàn toàn ý tưởng nộp bản thảo của A Sài.

Sài Trọng Sâm thở dài. "Hơn hai năm nay, anh rơi vào trong tình yêu cayđắng, không thể tự thoát ra được. Tích lũy không ít tâm tư, cũng viết ởtrong nhật ký, những câu rất cảm động, khắc cốt minh tâm, rất thích hợpcho tuần san tình yêu của em." Sài Trọng Sâm ý chí kiên cường, càng khókhăn càng mạnh mẽ, hoặc do da mặt anh ta quá dày?

Tổ Dĩnh suy nghĩ, theo dõi hắn. Căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, chuyênnghiệp rèn luyện hàng ngày, cô hỏi: "OK, nói thử chút xem bên trong viết là cái gì?" May ra có thể dùng được.

"Một tác giả thích viết lại chuyện xưa." Sài Trọng Sâm đáp.

"Dừng lại." Tổ Dĩnh trợn mắt. "Dừng lại, nghe không?"

"Công và tư chẳng phân biệt được." Sài Trọng Sâm cười lạnh.

"Bye bye." Tổ Dĩnh cầm túi lên.

"Ủa, em giận sao ?"

Tổ Dĩnh xoay người trừng hắn. "Nói nhiều như vậy, có thể thấy được bệnh cũng không nặng."

Sài Trọng Sâm chống người dậy, đẩy gối, lấy ra một quyển sổ. "Có muốn đọc nhật ký của anh không."

Tổ Dĩnh ngó chừng bản nhật ký, lắc đầu."Không muốn."

"Em không tò mò sao? Không muốn biết anh viết như thế nào về em à?"

"Không tò mò, không muốn, không muốn, như vậy đủ chưa?"

Sài Trọng Sâm cất quyển nhật ký về chỗ cũ, nằm xuống, rầu rĩ nói: "Giúpanh chườm nước đá, đầu anh đau quá." Không công bằng, anh muốn chia sẻtình cảm với cô, thế mà thái độ của cô lại như vậy, thật mất hứng!

Tổ Dĩnh nhìn Sài Trọng Sâm, trong lòng cảm thấy đau nhói. Phải chăng đãchạm vào lòng tự ái của anh ta? Nhưng cô nếu không tình nguyện chui đầuvào mối tình này, chẳng may đọc nhật ký xong, bị lời văn của anh ta làmcảm động, kết quả cô không thể không chấp nhận.

Trải qua bao nhiêu mối tình, nếm đủ đau khổ, lại còn hại tới người nhà.Vất vả lắm mới tỉnh lại được, đã quen cuộc sống độc thân, nhưng cái tênhọ Sài này cứ khiêu khích cô.

Cô cố tình lạnh lùng với anh, cố tình không để ý tới anh. Nếu như có thể gặp anh sớm hơn năm năm, mười năm thì thế nào? Nếu là như vậy đã sớmđầu hàng, tất cả sẽ đều vì anh.

Tổ Dĩnh rời phòng, nhẹ đóng cửa lại. Đáng tiếc cô không còn là Tiết TổDĩnh năm xưa nữa, cái cô bé ngây thơ ngày trước đã không còn tồn tại nữa rồi.

Đi tới phòng bếp nhét đá vào túi chườm, trong lòng cô cảm thấy hoangđường. Chẳng lẽ trời sinh ra cô là kiếp nô tài, bình thường hầu hạ mấyđại nhà văn kia còn chưa đủ, lúc này còn cho Sài Trọng Sâm sai bảo cô ư? Đáng xấu hổ hơn là chẳng phải lúc nãy cô mềm lòng hay sao?

Cầm túi chườm đá, vào phòng, ngồi ở bên giường, giúp cái tên đầu gỗ ấychườm đá. Cẩn thận vạch mái tóc lòa xòa trước trán, đem túi chườm để lên trán anh.

Sài Trọng Sâm không ngờ như thế lại nói: "Cám ơn em."

Tổ Dĩnh vẫn ngồi yên, cô ngồi ở bên giường chăm sóc anh.

Sài Trọng Sâm nằm im, tóc đen vương trên mặt, ánh mắt nhắm nghiền, lúcngủ khuôn mặt anh trầm tĩnh tuấn mỹ. Vẻ mặt này khiến bao nhiêu ngườisay đắm, cho dù đang ngủ nhưng sức quyến rũ vẫn không giảm, chỉ là nhìnanh thôi, lòng cô đã không khỏi xôn xao. Anh cứ ngủ như vậy, bộ quần áongủ làm bằng loại vật liệu mỏng mềm, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ anh.Nhất là khi lồng ngực anh hô hấp phập phồng, làm cô nảy sinh ý nghĩ vẩnvơ, không khỏi có chút mơ mộng hão huyền.

Anh có sức hấp hẫn rất lớn, khi không nói chuyện thì làm người ta cảmthấy lạnh lùng, không dễ thân cận. Lúc nói chuyện, ánh mắt sắc bén, lờinói ngạo mạn, nhiều khi không rõ anh đang nói đùa, hay là đang chế nhạongười. Anh rất nổi tiếng ở trong giới văn học, viết bản thảo cực kỳchậm, nhưng mỗi lần xuất bản ra tác phẩm thì lúc nào cũng cung không đủcầu.

Người có cá tính như anh ấy vậy mà lại cực kỳ cố chấp, bị cô từ chốinhiều lần, nhưng vẫn cứ theo đuổi mãi bên cô, bao lâu rồi, vì cô mà ngãtrái, ngã phải.

Tự vấn lương tâm, thực sự cô rất cảm động.

Thời buổi bận rộn như hiện nay, còn có bao người có thể nhẫn nhịn vì cô, cứ mãi dây dưa với cô? Tình yêu bây giờ cũng như đồ ăn nhanh, cô khôngyêu tôi thì tôi cũng chẳng lãng phí thời gian mà đeo đuổi cô, chẳng việc gì mà phải khổ não vì cô cả.

Nhưng Sài Trọng Sâm cứ như vậy mà theo đuổi cô suốt ba năm, khiến cô đãquen với cảm giác có anh bên cạnh. Ngoài miệng vẫn la hét chẳng qua chỉlà bạn bè, nhưng trong tâm đã sớm lệ thuộc vào anh, cùng anh sống phóngtúng là việc rất rõ ràng. Cô giả nhân giả nghĩa, không chịu thừa nhậnmối quan hệ đó, cứ để cho quan hệ đó mãi mập mờ, như vậy đã thấy hạnhphúc lắm rồi. Nhưng lần này Sài Trọng Sâm đã nói như vậy ở đài phátthanh, chứng tỏ anh không muốn thế mãi, cô biết làm sao đây ? Thật đauđầu.

Tổ Dĩnh yên lặng ngồi một lúc, lại đứng dậy rời đi, vào bếp lấy gạo nấu cháo.

Vo gạo trắng, bàn tay thấm ở trong nước chà xát gạo, nghĩ về tình yêucuồng nhiệt, bạn trai ốm thì nấu cơm chăm sóc, thật không khỏi xúc động. Nấu xong cháo thịt nấm hương, vào phòng muốn gọi Sài Trọng Sâm dậy,nhưng nhìn anh vẫn đang say ngủ, không đành lòng đánh thức anh dậy.

Lúc này, trời đã tối, từ ngoài cửa sổ, cách sân, có thể nhìn thấy phíatrước đèn đường sáng lên. Tổ Dĩnh viết vội lên mảnh giấy, đặt ở bàn đọcsách. Trước khi đi giúp Sài Trọng Sâm thay túi chườm, nhìn anh ngủ giống như một đứa trẻ vô tội, cô chợt cảm thấy thương xót, suy nghĩ một chút, vất mảnh giấy kia đi.

Cô cầm chìa khóa, tới cửa hàng bán bánh bao. Cô nghĩ tới, Sài Trọng Sâmbị bệnh, không thể ra ngoài, quyết định mua một ít bánh bao để sẵn trong nhà cho anh. Bấy giờ là giờ tan tầm, tiệm bánh mì chật ních người, từng khay bánh bao nóng hổi được đưa ra, đám người xếp hàng xôn xao lên. Cómột người phụ nữ dắt một đứa bé đi mua bánh bao, đứa bé bị đám người lớn xô đẩy mà ngã xuống .

"Cẩn thận!" Tổ Dĩnh kịp thời ôm lấy đứa bé, cô đi giày cao gót, bị trượt chân, cả người ngã về phía sau, may vẫn ôm kịp đứa bé.

"Ai nha! Cô không sao chứ?" Bà mẹ bị dọa sợ hãi nỗi vội vàng nói lời xin lỗi Tổ Dĩnh.

Đứa trẻ ở Tổ Dĩnh trong lòng cô cười rộ lên, Tổ Dĩnh ôm nhiều đồ như thế, cũng cười theo.

"Ôm ~~" thằng bé trai xoay người lại ôm cổ Tổ Dĩnh.

"Ngoan." Tổ Dĩnh đứng dậy, thuận tay ôm lấy, bé trai cùng người mẹ mỉmcười. Tổ Dĩnh hỏi bé trai: "Nhóc à, cháu tên gì?" Thằng bé trai đưa taylên chạm vào má Tổ Dĩnh.

"Dì ~~ dì ~~" giọng nói vẫn chưa sõi nên thành la hét.

"Thằng bé rất nặng đúng không?" Người mẹ đón lấy đứa con.

"Không sao." Tổ Dĩnh cười, tay khẽ phủi bụi trên người.

"Cô không bị thương ở đâu chứ?"

"Không có." Tổ Dĩnh cảm thấy bé trai thật đáng yêu, xoa xoa đầu của bé,đột nhiên nhớ ra xoay người đi chọn bánh bao. Nhìn bánh bao đủ loại,thầm đoán thử Sài Trọng Sâm thích loại nào, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp, một tình cảm lạ lẫm cứ thế mà nổi lên trong lòng

Thế này là sao chứ ? Tâm tư của cô sao vậy? Cô không dám nghĩ thêm. Cầmtúi bánh bao còn nóng hổi, cô rảo bước về phía nhà Sài Trọng Sâm. Cô ngờ rằng mình trót yêu Sài Trọng Sâm mất rồi.

Lấy chìa khóa, mở cửa vào nhà, đi qua sân, trở lại bên trong nhà.

Sài Trọng Sâm đã tỉnh, trên trần nhà treo một bộ đèn chùm lớn, được chếtạo một cách tinh xảo. Anh mặc bộ áo ngủ màu lam, ngồi an vị trước bànăn, đang lặng lẽ nhìn bát cháo trước mặt. So sánh hình ảnh một người đàn ông ngồi lặng lẽ như vậy, tản ra một loại không khí tịch mịch, rõ rànglà ngồi ở dưới đèn, nhưng cảm thấy người anh vùi lấp trong bóng đêm.

Anh vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt nhất thời bối rối.

Tổ Dĩnh ném cái chìa khóa, cởi áo khoác đi tới. "Sao rồi ? Vẫn chưa ănsao?" Cô đi qua, treo túi lên thành ghế. "Tôi mua một ít bánh bao. Uốngthuốc tây không thể bụng rỗng, mai nếu lười nấu thì ăn tạm bánh nha." Tổ Dĩnh bỏ bánh bao ra, lại đặt mấy quả táo để lên đĩa trên bàn.

Sài Trọng Sâm cứ nhìn cô chằm chằm, như vẫn đang trong cơn mơ.

Tổ Dĩnh nháy nháy mắt, trêu anh."Vẫn chưa tỉnh sao?" Sờ trán anh."Ừm, hạ sốt rồi."

"Anh cứ tưởng em về luôn rồi." Anh cầm lấy tay cô, nhìn ánh mắt của anh thật đau thương.

Tổ Dĩnh ngơ ngẩn, nhìn đôi mắt đen ấy, bọn họ như ngập sâu trong bóngtối thâm thúy, giống như có ma lực, đem bọn họ hút vào đầm đen. Nhìn vào ánh mắt hắn cảm giác như bị vây hãm, chỉ vì đôi mắt đen tịch mịch ấy.

Tổ Dĩnh thấp thỏm, tim đập chậm một nhịp, suýt chút nữa đã không kìmlòng được muốn ôm anh, an ủi anh. Cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên nảy sinh ra ý muốn an ủi anh, nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, thấy cả sựtịch mịch lẫn đau thương của anh, khiến chính cô cũng cảm thấy đau.

Tổ Dĩnh cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng rút tay về, tránh tầm mắt của anh.

"Ăn cháo đi rồi còn uống thuốc nữa, tôi cũng thấy đói rồi." Tổ Dĩnh ngồi xuống, tự múc cho mình một chén cháo, cô thổi phù phù vào bát cháonóng, nhưng tâm tư cô giống như nước bị đun quá lửa, tĩnh không nổi. Kỳquái chính là, rõ ràng ngồi đối diện với anh, ở giữa là cả cái bàn dàinhư vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mãnh liệt của anh, không cầnngẩng đầu, làn da cũng có thể cảm giác được tầm mắt của anh, khiến nó cứ dần dần chuyển từ trắng sang hồng. Giống như ngay cả không khí cũngtràn ngập mùi hương của anh, mùi rất giống mùi đàn hương, rất ĐôngPhương, một loại chỉ thuộc về Sài Trọng Sâm. Giống như tất cả mùi hươngcủa anh đang bao vây lấy cô, giam cô trong không gian của riêng anh.

Tổ Dĩnh thấy cảm xúc của mình lung tung quá, liền đem tất cả đổ hết lênđầu Sài Trọng Sâm, ai bảo vì anh quá đặc biệt cơ chứ, tại anh nói lần đó hai người say rượu rồi hành động hồ đồ, giờ mới khiến cô ở chung mộtchỗ với anh. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì hay không, không quan tâm nữa.Cùng lắm chỉ khiến cô vướng bận trong đầu một chút thôi, Tổ Dĩnh liếcanh một cái, anh đang nhìn cô ăn cháo, vẻ mặt cùng động tác bình tĩnh,rất là thích ý, thậm chí còn thỉnh thoảng đá lông nheo khiêu khích cô,khóe miệng đậm ý cười.

"Em muốn nghe nhạc không?" Có lẽ cũng nhận thấy cô không được tự nhiên,Sài Trọng Sâm đi tới đứng ở trước tủ TV. Chọn lấy một đĩa nhạc, đèn hiệu lóe lên, giai điệu êm ái cất lên. Tiếng nhạc phát ra từ máy quay đĩa,Tổ Dĩnh nhận ra khúc ca này.

"Là vũ khúc Tiêu bang Ba Lan."

Sài Trọng Sâm gật đầu tán thưởng, ánh mắt sáng ngời. Hỏi cô: "Dễ nghe đúng không?"

"Ừ." Tổ Dĩnh đang cầm bát cháo, mỉm cười nói: "Trời xanh biếc, cây xanh, mây trắng, thảo nguyên xanh ngát, thảnh thơi cùng bạn bè ngồi ở sân cỏdã ngoại, ăn sandwich, tắm nắng..." Cười khanh khách nhìn anh, cô nói:"Vũ khúc này đã xây dựng được không khí như thế, lúc không vui chỉ cầnnghe qua khúc ca này, lập tức có cảm giác như được tái sinh."

"Nói đúng lắm." Sài Trọng Sâm trở lại ngồi xuống."Tiêu bang còn có một thủ khúc khác, anh rất thích."

"Là thủ khúc ly biệt sao?"

"Đúng, chính là khúc ly biệt." Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Đây là khúc ca mà mình thích nhất! Tổ Dĩnh trong lòng sợ hãi than, nhưng không nói ra miệng. Cúi đầu, mỉm cười nếm một thìa cháo. Chỉ vì pháthiện cô và anh có cùng chung một sở thích, trong lòng không kiềm đượcmột chút ấm áp, sung sướng.

"Như vậy, chắc em cũng rất quen thuộc với những bản nhạc của Beethovenđúng không? Có một bản rất động lòng người, có một lần anh gặp một người ở trong viện, uống rượu, lẳng lặng nghe, thưởng thức bóng đêm."

"Chính là bản sonate Ánh trăng sao?"

Nhìn ánh mắt trong vắt của Tổ Dĩnh sáng lên, nghe câu trả lời của cô,Sài Trọng Sâm cảm giác có một sự ấm áp tràn trong tâm khảm.

"Đúng thế, chính là bản sonate Ánh trăng. Khi nghe bản nhạc đó, thật sựcó thể cảm nhận được ánh trăng phản chiếu lên trên khuôn mặt..." Anhbuồn bã nghĩ, giả sử có thể vĩnh viễn nhìn cô như vậy, nói chuyện vớicô, cùng nhau nghe nhạc, vui chơi giải trí,…nhiều chuyện tốt đẹp khác.Hơn nữa, những đêm như vậy, có thể ở bên cạnh cô, thật là hạnh phúc biết bao.

"Em hiểu biết rất rộng." Sài Trọng Sâm ca ngợi, đồng thời cảm thấy tịchmịch. Quá rõ ràng. Tại sao đối với Tổ Dĩnh lại động tâm, tại sao khôngthể chuyển tình cảm ấy sang người khác? Sự đồng cảm này, chỉ mình côcó. Cứ kiếm tìm mãi cảm giác ấy, giống như tất cả đã bị khóa lại tronglòng mà người cầm chìa khóa chính là cô.

Cảm xúc này đây, giống như có người mở kho báu ra, xem xét đồ vật bêntrong rồi lại nhanh chóng khóa lại, rút mất chìa khóa. Trong đôi mắt đẹp ấy, nhớ mãi sự tinh nghịch của cô, cái nháy mắt đáng yêu ấy, cứ nhớ đến nên tâm lại thấy buồn. Anh cứ nhìn chăm chú Tổ Dĩnh, nhớ cô đã cho anhbiết bao nhiêu là ngạc nhiên, cùng với nhiều lần đồng cảm.

Từ đó tâm tư của anh không bao giờ bình yên nữa, cứ nhớ mãi về cô, nhớ mãi những khoảnh khắc bên cô.

Anh chôn vùi sâu trong mộng ảo, nhưng ở đó lại không có cô. Đúng vào thời khắc lãng mạn này, anh nghe thấy cô nói——

"Biết vì sao tôi biết những bản nhạc này không? Là vì bạn trai trước của tôi là một nhạc sĩ, tôi đã nghe không biết bao nhiêu bản nhạc rồi."

Thấy chưa, nếu cô là người nhân từ, sẽ không ở trước mặt người khác, nói về bạn trai cũ của mình như vậy.

Sài Trọng Sâm lẳng lặng nói: "Em nấu cháo ngon quá, hương vị rất tuyệt." Cố ý quên việc cô vừa nhắc tới bạn trai cũ, cố gắng kiềm chế ý nghĩ vềchuyện trước đây của cô và bạn trai cũ.

Tổ Dĩnh còn nói: "Khi thật lòng thích một người, chúng ta có thể tự họcđể biết rất nhiều chuyện, giống như món cháo này tôi học từ thầy giáomình, anh ta chính là mối tình đầu của tôi, trước kia, mỗi lần dạy thêmcho tôi, thường nấu cháo cho tôi ăn."

"Nói chuyện khác đi." Anh cố nặn ra một câu qua kẽ răng. Chết tiệt, anh đã phải kiềm chế bản thân rất nhiều để không bóp cổ cô.

" Đồng ý." Cô gật đầu, thản nhiên ăn tiếp.

Nhưng Sài Trọng Sâm đã nghe thấy chuyện về bạn trai cũ của cô, về mốitình đầu của cô, không thể không suy nghĩ lung tung, không suy đoán lung tung, không ghen tỵ lẫn tức giận, tức giận tới điên cuồng.

Rốt cục, anh không nhịn được, quát lên ."Em là đồ độc ác."

"Tại sao? " Tổ Dĩnh buông bát cháo xuống, lạnh lùng hỏi.

"Biết rõ anh thích em, vậy mà còn nói cái gì mà bạn trai cũ với mối tình đầu trước mặt anh." Trong mắt anh lóe lửa giận.

Mới vừa rồi, anh hại cô tâm hoảng ý loạn. Mà bây giờ, giống như vì chống cự cảm xúc trong lòng đối với anh, Tổ Dĩnh cố tình nói: "Tôi vẫn cònchưa kể nốt một người nữa, là chính là anh chàng học khoa mỹ thuật cùngtrường đại học với tôi, cho nên tôi đối với hội họa phương Tây cũng rấtquen thuộc. Một khi tôi đã thích một người nào đó, sẽ không quản khókhăn học hỏi tất cả những gì thuộc về người ấy, tôi cho rằng điều này có thể khiến cho tình cảm của chúng tôi càng sâu đậm, đáng tiếc chính là,tôi không biết giữa hai người nếu quan hệ trở nên thân mật quá sẽ làmngười ta cảm thấy có gánh nặng, ngoài ra bản chất con người là có mớinới cũ, thời gian quá dài, nhiệt tình có hạn."

Anh buông bát, không còn tâm trí ăn cháo. "Rất tốt, nói rất cẩn thận,anh sẽ không đau." Bây giờ, trên mặt anh như phủ một tầng băng lạnh, anh duỗi thẳng đôi chân dài, khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô chằm chằm,giống như chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với cô.

Tổ Dĩnh giương mắt nhìn trả lại anh, giống như đang cân nhắc phản ứng của anh.

Sài Trọng Sâm nhíu mày, khiêu khích hỏi cô: "Vậy thì đã sao? Còn muốnnói gì nữa không?" Vẻ mặt tự phụ ấy, giống như bất kể cô nói gì cũngkhông sao cả, chẳng khác nào kích thích tính cách cô, khiến cô nói thẳng ——

"Cái vị thầy giáo- mối tình đầu đó, từng nói qua mặc kệ phải chịu baonhiêu áp lực đi chăng nữa, cũng không thỏa hiệp, cho dù không được dạyhọc nữa, cũng muốn ở bên tôi suốt đời. Anh ta nói muốn cùng tôi đi quamọi khó khắn cực khổ, muốn ta thề sẽ không bao giờ khuất phục trước áplực của người khác. Nhưng sau đó chính hắn đã bỏ rơi tôi... Bây giờ tôivẫn không quên được hắn, rất muốn hỏi hắn tại sao lại bỏ rơi tôi mộtmình?" Tổ Dĩnh kích động nói, giống như cảm xúc bị đè nén quá lâu naybộc phát hết ra ngoài.

Vẻ mặt Sài Trọng Sâm âm trầm, đôi mắt đen như đang suy nghĩ điều gì đónhìn cô."Tốt, cứ việc nói, nói đến lúc nào em không còn hứng thú nữa thì thôi." Giọng nói lười biếng, thậm chí mang theo sự khích lệ.

Còn muốn nghe nữa sao? Tổ Dĩnh nheo mắt lại. Người này không hiểu cái gì gọi là thương tâm sao? Thật cho là mình rất kiên cường sao? Tổ Dĩnhngồi thẳng, cũng bắt chước anh khoanh tay trước ngực, ưỡn ngực nói:

"Người bạn trai thứ hai của tôi, là một sinh viên khoa mỹ thuật, rất đẹp trai, đồng thời cùng rất nhiều người gặp gỡ. Nhưng khi tôi yêu cầu chia tay, hắn lại nổi điên nói muốn nhảy lầu tự vẫn, nói cái gì mà tôi chính là tình cảm chân thành trong kiếp này của hắn, đến bây giờ tôi cũngkhông quên được hắn, muốn hỏi hắn tại sao? Tại sao yêu tôi mà lại còn đi cặp kè với bao nhiêu người con gái khác ? Hắn thật lòng với tôi sao?Hắn la hét muốn nhảy lầu là vì thật sự đau lòng, hay là chỉ vì lòng tựái quá cao không chấp nhận nổi việc tôi đòi chia tay trước?" Cô nói mộthồi, khát, cầm lấy cái chén ực mạnh một ngụm trà, là lạ, nói là quênnhưng lại tức giận điên rồi.

Anh không ngăn cản, còn quạt gió đốt lửa khích lệ: "Rất tốt, năm phút, nói mới được năm phút, còn gì nữa không?"

Tổ Dĩnh khó hiểu nhìn anh, anh đang cậy mạnh sao? Trọng thương còn chưađủ độ sao? Còn muốn nghe nữa? Được lắm, cho là cô không dám nói sao? TổDĩnh hắng giọng, tiếp tục đả kích Sài Trọng Sâm.

"Người thứ ba, rất đặc sắc, khiến tôi yêu đến mức chết đi sống lại, cửutử nhất sinh. Hắn là nhạc sĩ, rất có tài văn chương, rất dễ bị chọc tức, nhưng rất quyến rũ. Lúc yêu hắn cảm giác rất lãng mạn, quả thực giốngnhư những thần tượng ca kịch ở Nhật. Bởi vì hắn thật sự có tài hoa, chonên khi hắn phát hành album không được các nhà sản xuất để ý tới, hắn đã hy vọng ta tài trợ. Tôi lén lấy giấy tờ nhà đem tới ngân hàng cầm cố,giúp hắn ra đĩa nhạc, nhưng sau đó..."

Tổ Dĩnh dừng một chút, nhấp một ngụm trà to, tiếp tục nói: "Sau đó chỉcó thể bán được rất ít đĩa, nhà tôi bị ngân hàng tịch thu, tôi muốn tìmhắn nhưng hắn đã trốn từ lúc nào, đến bây giờ vẫn còn chưa thấy tungtích, tôi thật muốn hỏi hắn, năm đó hắn có thực lòng yêu tôi không? Haylà chỉ muốn lợi dụng tôi? Tôi thật không rõ cuối cùng hắn có yêu tôi hay không?"

"Hết rồi?"

Nói đến này mức này, giọng cô không chỉ tức giận, còn mang theo hận ý,thân thể cũng tức giận đến mức run rẩy, giống như trong đáy lòng cất một ngọn núi lửa tiềm ẩn, đang chờ bộc phát.

Tổ Dĩnh tức giận nói: "Căn nhà ấy tôi nhất định phải mua về, giờ tôikhông có rảnh thời gian để quan tâm đến chuyện tình yêu vô bổ, trong đầu chỉ nghĩ tới việc mua lại căn nhà đó."

"Cho nên chỉ cần mua được căn nhà, không làm … người nhà em thất vọng,em sẽ đồng ý yêu tiếp chứ?" Anh có cảm giác hứng thú với chuyện này. Vấn đề nhà cửa thì dễ giải quyết, bằng năng lực hiện nay của anh, mua nhàđể cưới Tổ Dĩnh chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.

Nhưng hiển nhiên, vấn đề của cô so với chuyện anh nghĩ đến phức tạpnhiều. Tổ Dĩnh nhìn anh, trong một thoáng anh nhìn thấy nỗi đau thương ở đôi mắt ấy, nhưng chỉ chớp mắt một cái thì đôi mắt đã tràn đầy vẻ lạnhlùng xa xôi.

Tổ Dĩnh cố chấp cất giữ con tim mình, có ai hiểu được nỗi đau khi mỗilần phải gom nhặt từng mảnh vỡ của trái tim, mệt mỏi biết chừng nào,thật giống như cực khổ xây lâu đài cát, thế mà chỉ một cơn sóng biển đãcuốn trôi hết thảy. Lần này lòng của cô dùng sắt cứng làm lồng, lần nàykhông có cửa lớn cũng không có cửa sổ, lần này cô coi chừng rất kĩ tráitim mình, mặc dù lạnh lẽo nhưng vẫn rất chân thật.

Tổ Dĩnh nói: "Anh không hiểu sao? Thật không hiểu à? Anh không phải làngười rất thông minh sao? Anh hẳn là phải hiểu chứ. Đó chính là tất cảđau thương của tôi..."

"Vậy thì sao chứ? Tương lai vẫn còn rất dài, còn có thể bắt đầu lại kia mà."

"Tình yêu là một thứ xa xỉ, yêu một người rất tuyệt, chỉ cần đủ thậttình là có thể học được rất nhiều, phạm vi hiểu biết cũng vì vậy rộnglớn rất nhiều, đối với người trưởng thành mà nói, chính xác là chuyệntốt. Nhưng mỗi một lần trở về cũng tiêu hao quá nhiều nhiệt tình, thậtkhiến người ta mệt chết được, tôi lười lắm , tình cảm bây giờ xa vờilắm, tôi không muốn trèo cao ngã đau nữa."

"Đây mới là vấn đề chính của em sao? Quanh co một hồi, nói về chuyện cũchẳng qua chỉ muốn anh buông tay?!" Mà vấn đề của anh, hy vọng cô có thể bộc lộ mọi cảm xúc, cho nên cũng không có ngăn cản, nhẫn nại nghe xongnhững thất bại tình yêu mà cô đã trải qua, tin tưởng cô trút giận xongcó dễ dàng rất nhiều. Nhưng, tuy cô đã nói xong, tâm tình dễ dàng, nhưng cũng chẳng có chút biểu hiện nào là sẽ tin tưởng vào tình yêu lần nữa.

"Làm bạn bè thì được, còn tình yêu thì đừng bàn tới nữa." Cô nói: "Tôi không tin tình yêu, làm bạn tốt là hơn."

"Biết đâu, bọn họ tất cả đều có yêu em. Lúc ấy cũng là thật tâm."

"Thì sao?" Tổ Dĩnh cười lạnh."Tôi là đứa ngốc, nhìn trúng ai, tất cả đều là đồ thối tha. Có lẽ thật có những người đàn ông tốt, đáng tiếc tôi có mắt không tròng, tôi không tin chính mình nữa, quá khứ đã chứng minhtất cả." Cô không làm chủ chuyện hôn nhân đại sự của mình nữa, cô sẽ tin tưởng vào con mắt của cha, chắc chắn không nhìn lầm người.

Sài Trọng Sâm thở dài nói: "Thật không công bằng, tất cả mọi tội lỗi của bọn họ, giờ đều mình anh chịu tất."

Tổ Dĩnh giật mình, cười cười, nhìn Sài Trọng Sâm, ánh mắt như phủ đầysương mù, nghẹn ngào."Sau này không nên nói đến chuyện kết hôn nữa."

"Chỉ có thể làm bạn bè thôi sao?"

"Chỉ có thể làm bạn bè."

"Nếu như chỉ có thể làm bạn bè, anh muốn trở thành người đặc biệt nhất."

Cô mỉm cười thừa nhận: "Anh đã là người như thế rồi."