Theo Đuổi Nam Thần

Chương 9




Bị hôn đến hồn phách điên đảo, lúc Giản Hân hồi phục lại tinh thần, cô mặc đồ công sở, nút áo sơ mi bị sứt ra, lộ ra khe rãnh giữa hai bầu ngực, áo bra màu hồng nhạt như ẩn như hiện.

“Tổng giám đốc...” Hai tay Giản Hân chống lên, có chút vội vàng né tránh, mãi đến sau lưng dính sát vào sô pha.

“Nghe nói tôi rất tàn nhẫn với em?” Hoa Thần tới gần cô, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô đặt vào ngực mình, nghiêng người dựa vào ghế salon, hai tay ôm chặt Giản Hân, đôi mắt đen bởi vì bầu ngực mềm mại mà âm u.

“Chuyện này...” Nhận thấy hàm ý trong lời nói của Hoa Thần, Giản Hân nhăn nhó muốn thoát khỏi Hoa Thần, lại không biết động tác này đã vô ý trêu chọc người đàn ông ngày càng nóng hừng hực.

“Không ai nói cho em biết, bị đàn ông không nên tùy tiện cử động sao?” Hoa Thần ôm càng chặt, thấy Giản Hân đã thực sự yên lặng, anh bắt đầu dùng miệng mình cởi cổ áo sơ mi của Giản Hân ra, vùi đầu vào bờ vai trắng mịn nhẹ nhàng hôn: “Nghe nói tôi làm chuyện không bằng cầm thú với em, là như vậy phải không?”

“Ừ dạ... Không có... Là em nói sai...” Vừa nhắc tới chuyện vừa rồi, khuôn mặt Giản Hân đỏ bừng lên, cô bị Hoa Thần ôm chặt vào lòng, muốn giãy dụa lại không dám, cánh tay bé nhỏ nhúc nhích là Hoa Thần ngày càng khó chịu.

Đừng thấy Giản Hân lớn lên thanh thuần, thật ra là cô sỡ hữu khuôn mặt điển hình của thiên sứ, vóc dáng của ma quỷ, hai bầu ngực bị nội y ép chặt khiến người ta thấy thật đầy đặn, da thịt trắng noãn, trơn mềm như nước, eo thon mảnh khảnh, cái mông nhỏ tròn đầy đặn, đôi chân thon dài như ngọc, kết hợp với tế thế ngồi như vậy càng khiến người khác mê hoặc.

Hoa Thần đưa tay vào bên trong mái tóc Giản Hân, nhẹ nhàng nhấn một cái, làm trán cô dán lên trán mình, có chút bất đắc dĩ.

Giản Hân nhìn Hoa Thần, thấy sóng mũi cao của anh, mắt kính đã tháo xuống, lông mi dài giống con gái của anh nhẹ nhàng chớp trước mặt cô, đôi mắt đen mang theo mùi dục vọng, cũng có chút ảm đạm. Trên người anh không còn lạnh lẽm mà tỏa ra mùi vị tình cảm.

Bị anh nhìn như vậy, Giản Hân cảm thấy mình giống như là tội nhiên thiên cổ, khó chịu trong lòng dần dần bị mãnh liệt thay thế, cô sắp không chịu nổi rồi.

“Tổng giám đốc, anh đừng nhìn tôi như vậy... Tôi sẽ không nhịn được...” Cô bị thân thể phản bội, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, đôi mắt như xuất hiện nước, trong cơ thể cồn cào, không khỏi buột miệng nói ra.

“Không nhịn được cái gì?” Đôi mắt đen của Hoa Thần dừng trên người cô, giọng nói khàn khàn, nhiều chữ nói rất nhỉ, trên khuôn mặt tuấn mỹ đã tràn đầy dục vọng.

“Nhịn không được làm ra chuyện không bằng cầm thú a...” Không tự đè nén được, Giản Hân vươn đôi tay bé nhỏ lên trước khuôn mặt của anh, dịu dàng phác thảo từng góc cạnh tinh xảo của người đàn ông này, từng chút từng chút làm động lòng người, vào lúc này dục vọng trong người không ngừng phát ra...

Hoa Thần nhìn thấy Giản Hân đã động tình, anh củng lười giải thích, nghĩ thầm, nếu nói không rõ, thì làm cho xong.

“Em nghĩ thế nào là chuyện không bằng cầm thú?” Hoa Thần nhếch môi, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại, ngậm ngón tay vào miệng, ngậm đến nỗi không chừa một kẽ hở nào, “Yên tâm, tôi sẽ phối hợp với em...”

Sự tê dại của ngón tay truyền đến. Trong nháy mắt cả người Giản Hân mềm nhũn, cô thừa nhận bị người đàn ông trước mắt này làm chuyện cầm thú là một điều hạnh phúc, mùi vị của anh bao quanh mũi, thân thể của cô không tự chủ được mềm nhũn trong lòng anh, trở nên khát vọng anh... Cô nhìn Hoa Thần, trong mắt lộ vẻ mê hoặc.

Nhận thấy được ánh mắt của Giản Hân, Hoa Thần cười cười, nhả ngón tay trong miệng ra, nghiêng đầu cúi xuống cắn lên đôi môi non nớt của cô.

Cảm xúc mề mại khiến Giản Hân khẽ ngân lên, không đợi kêu thành tiếng, liề bị anh nuốt toàn bộ vào bụng, bá đạo chiếm trọn chiếc lưỡi của cô, dạy cô cách dùng đầu lưỡi, dạy cô làm sao mút lấy lưỡi của anh, ngày càng sâu....

Nụ hôn này, khiến tim Giản Hân đập liên tục, hai cánh tay nhỏ bé vòng lên cổ Hoa Thần, trước mắt như có những bông hoa nở rộ...

Chờ Hoa Thần dừng lại, thân thể mềm mại của cô dựa vào ngực anh, được một trận thỏa mãn, thở gấp nhìn Hoa Thần, giọng nói vui mừng: “Tổng giám đốc... Chẳng lẽ nói... Anh chấp nhận em...?”

“Hừ...” Hoa Thần đưa ngón tay đến môi của cô, nói, “Anh muốn chúng ta làm chuyện không bằng cầm thú...”