Theo Đuổi Nam Thần

Chương 59: Sự ra đời của bánh bao




Sau khi kết hôn nửa năm, cuối cùng Giản Hân cũng mang thai cục cưng.

"Sao không trễ thêm vài tháng nữa." Giản Hân dự đoán ngày sinh, có chút buồn bực.

Thế giới Bắn Cá 3D

Thế giới bắn cá

00:16 / 00:30

: Ad ends in 00:14

Hoa Thần cho là cô không muốn, nhíu mày vừa định nói gì đó lại nghe thấy Giản Hân lẩm bẩm một câu: "Người ta nói trời lạnh sinh con sẽ thông minh hơn."

Khóe miệng Hoa Thần giật một cái, "Có một nửa gen của anh, sinh lúc nào cũng thông minh."

Lần đầu Giản Hân mang thai phản ứng rất mạnh: Không ăn uống, nôn mửa, không còn chút sức lực nào, ham ngủ, buổi tối thường xuyên tiểu đêm, luôn giày vò Hoa Thần và cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi nôn lần nữa vào sáng sớm, đi ra, Giản Hân nhìn trên giường thấy Hoa Thần bị mình quấy nhiễu mà tỉnh lại: "Nếu không dọn dẹp căn phòng kế bên một chút, chúng ta tách nhau ra ngủ đi."

Hoa Thần không nói gì, nhận giúp cô ly nước nóng, chờ sau khi cô nằm xuống lần nữa, mới ôm cô vào lòng, dùng cơ thể sưởi ấm cho cơ thể bởi vì mang thai mà lạnh bất thường của cô.

Sau khi tình hình Giản Hân ổn định lại, liền báo cáo với vợ chồng họ Hoa tin tức Giản Hân mang thai. Lúc ở Hoa Trạch cùng hai ông bà ăn cơm, hai ông bà đã đề nghị Hoa Thần và Giản Hân quay về nhà họ Hoa, Hoa Thần liếc mắt nhìn Giản Hân, sau đó không chút do dự từ chối.

Buổi chiều, Giản Hân vùi trong lòng Hoa Thần, nghi ngờ hỏi Hoa Thần: "Tại sao lại từ chối lời đề nghị của cha mẹ? Thật ra em cũng không phải không muốn về nhà ở..."

Hoa Thần yên lặng sau một hồi lâu mới cúi đầu mở miệng nói: "Tính tình em dịu dàng, không thích cãi nhau với người khác, anh sợ em ở nhà họ Hoa thuận theo cha mẹ, bản thân sẽ khó chịu. Sau khi phụ nữ mang thai tâm tình sẽ chấn động rất nhiều, bình thường em có khó chịu gì sẽ nói ngay, muốn nổi giận lập tức phát ra, khỏi cần chịu đựng."

Từ trước đến nay Hoa Thần không có thói quen nói những lời sâu sắc, trong lòng Giản Hân cảm động, chôn trước ngực Hoa Thần, lời nói mang theo âm mũi nghẹt: "Em muốn khóc có thể chứ?"

Hoa Thần cử động thân thể, xác nhận Giản Hân không bởi vì khó chịu mà muốn khóc lúc này mới thở dài một hơi.

Bởi vì Hoa Thần và Giản Hân dứt khoát từ chối lời đề nghị của vợ chồng họ Hoa, hai người không an tâm, mấy ngày sau lập tức đưa tới dì nấu món cay Tứ Xuyên và thím Nguyệt có huy chương vàng nấu ăn cho vợ chồng Hoa Thần.

Nếu không phải bác sĩ nói thời gian mang thai quá ngắn, đứa bé còn chưa có nghe được, mẹ Hoa nhất định sẽ mời giáo viên luyện đàn piano mỗi ngày cho Giản Hân nghe vài đoạn.

Dì và thím Nguyệt cộng thêm đầu bếp giúp việc trước đây Hoa Thần tuyển trợ giúp sinh hoạt, cùng với bác sĩ tư nhân thường xuyên đến đúng theo thời gian, chuyên gia dinh dưỡng bữa ăn hằng ngày, huấn luyện viên thể thao trước khi sinh, làm cho căn biệt thự ở lưng chừng núi vốn vắng vẻ trở nên sinh động hơn, Giản Hân thấy sinh hoạt mỗi ngày ngày càng phong phú.

Sau khi mang thai qua ba tháng, phản ứng thai kì của Giản Hân dần dần biến mất, bụng cũng dần dần bắt đầu hiện rõ, đến lúc được năm tháng, mặc dù mặc áo rộng thùng thình đi ra ngoài, cũng không giấu được thân hình nhô ra. Bên ngoài giới truyền thông biết được Giản Hân mang thai, tin tức càng nhiều hơn, dẫn đến một đám người bắt đầu suy đoán là nam hay nữ.

Giản Hân nhìn tin tức không khỏi cảm thán: Nhà giàu có con quả nhiên khó lường, còn chưa ra đời, đã có sự chú ý của nhiều người.

Theo bụng lớn dần, sức ăn Giản Hân bắt đầu tăng mạnh, hơn nữa khẩu vị cũng bắt đầu thay đổi, không giới hạn trước đây thích ăn gì nữa, mà lại thường xuyên đột ngột muốn ăn một món nào đó.

Vì thế, trong nhà phòng bếp chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, đảm bảo đầu bếp lúc nào cũng có thể làm ra món gì Giản Hân muốn ăn. Cái này còn chưa kể, mỗi lần Hoa Thần ở nhà hàng bên ngoài ăn cái gì đều tiện tay chụp lại gửi cho Giản Hân, nếu như Giản Hân tỏ vẻ muốn ăn, Hoa Thần đều dặn dò với trợ lý, để nhà hàng làm nhiều hơn một phần, đưa qua cho Giản Hân.

Để đảm bảo độ ngon và vị của thức ăn, bình thường trợ lý lái xe như bay chạy về ký túc xá Hoa Liên, sau đó để trực thăng mang thức ăn đưa về Hoa Trạch.

"Hoa tổng tại sao không dẫn phu nhân đi theo ăn?" Nhiều lần như thế, rốt cuộc Jeff không nhịn được thắc mắc hỏi.

"Cô ấy lười." Hoa Thần trả lời Jeff ngắn gọn.

Không sai, sau khi mang thai năm tháng Giản Hân cực kỳ lười, mỗi ngày ngoài tản bộ cần thiết và tập yô-ga trước khi sinh ra, Giản Hân giống như có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng.

Có một thời gian diễn viên Giản Hân thích ra bộ phim điện ảnh mới, Hoa Thần rất vất vả khuyên cô đi lễ ra mắt phim điển ảnh lần đầu, không ngờ đối với thần tượng của mình, Giản Hân tỏ vẻ không hứng thú lắm, nhưng lúc chiếu phim điện ảnh, lại nhìn chăm chú cái bụng to của nữ chính trên màn hình.

Cuối cùng truyền thống cũng có cơ hội hỏi ý kiến của họ về bộ phim, Giản Hân suy nghĩ một hồi lâu, chỉ nói một câu -- mang thai thực sự được rất khổ.

Lời vừa nói ra, đã bị các truyền thông giải thích như là một lời 『 bình luận điện ảnh 』thành các nghĩa khác nhau được đăng tải trên tạp chí, trang web Weibo, bởi vì thế khiến Giản Hân bực bội mấy tháng.

Thời gian mang thai rất nhanh đã đến bảy tháng, thành phố C bắt đầu trở nên lạnh, Hoa Thần thấy Giản Hân bị lạnh, nên đưa cô đến nơi ấm áp Sanya chăm sóc thai. Công việc của mình vừa rảnh lập tức bay qua xem cô.

Ánh nắng rực rỡ ở Sanya không thay đổi trong suốt bốn mùa. Trời xanh biếc mây trắng bay, sau buổi trưa, Giản Hân tựa vào ghế dưới tàng cây dừa trên bãi cát hóng mát, một tay vuốt bụng mình, một tay cầm quyển truyện, "Con trai ngoan, hôm nay mẹ đọc cho con nghe sự tích người cá được không, thuở xưa..."

Hoa Thần ngắt lời cô: "Sao em biết là con trai."

Mặc dù bốn tháng sau khi mang thai đã có thể xem giới tính, nhưng các bác sĩ đều có y đức, sẽ không nói cho cha mẹ giới tính của con mình, hành động của Giản Hân khiến Hoa Thần có chút ngạc nhiên.

"Đây là em quan sát người thân bạn bè bên cạnh rồi đưa ra kết luận, đứa bé đầu tiên là nam hay nữ do trí thông minh về tình cảm quyết định." Giản Hân có chút thất vọng, "Không cần phải nói hai chúng ta trị số thông minh tình cảm đều là anh chiếm ưu thế, em nghĩ em không có khả năng sinh con gái."

Hoa Thần vuốt bụng tròn trĩnh của Giản Hân: "Em muốn con gái?"

"Con gái là áo bông nhỏ của mẹ nó." Giản Hân gật đầu.

Hoa Thần yên lặng, một lát sau mới nói: "Sau này, tạo thêm một đứa nữa."

Đến thời kỳ cuối mang thai, bởi vì tử cung từ từ to ra, dạ dày bị đẩy lên phía trên khiến cho ruột bị ép lại. Giản Hân không thể làm gì khác hơn là ăn ít lại. Thân thể ngày càng nặng nề, cô đi một chút thôi cũng sẽ thở dốc, trong lòng buồn bực, thậm chí ban đêm cũng không thể nằm thẳng, xoay người thì càng khó khăn.

Đông đi xuân tới, thời kì sinh con ngày càng gần, lúc đưa vào bệnh viện chờ sinh tâm tình của Giản Hân lại bắt đầu không ổn định. Hoa Thầm đẩy hết toàn bộ công việc không quá quan trọng trong tay xuống, đa số thời gian đều ở bệnh viện cùng Giản Hân.

Cuối cùng ngày sinh cũng tới, trước một ngày so với ngày sinh dự kiến. Mặc dù bác sĩ không đề nghị đi theo sinh, nhưng hôm đó Hoa Thần vẫn kiên trì thay quần áo giầy dép theo y tá đến phòng sinh.

"Hoa Thần, em sợ." Giản Hân nằm trên giường, bởi vì đau đớn và lo lắng mà khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.

"Anh ở chỗ này." Hoa Thần ngồi xuống bên giường cô, giúp cô chỉnh lại mái tóc đã bị mồ hôi làm ướt.

"Nhưng mà em đau quá." Tay của Giản Hân bởi vì đau đớn mà siết chặt, cắn răng khó khăn mở miệng.

"Anh ở cùng em." Hoa Thần kéo tay cô qua, nắm mở ra nhập vào tay mình, cho phép cô bấu móng tay vào thịt anh.

"Hoa Thần, em không muốn sinh." Giản Hân vùng vẫy lắc đầu, khóe mắt hiện ra nước mắt chảy dài.

"Được, sinh xong lần này, chúng ta không sinh nữa." Hoa Thần cưng chìu nhìn cô, dịu dàng thoải mái.

Thời gian cùng Hoa Thần nói chuyện, tử cung Giản Hân vẫn luôn co rút lại, mỗi lần tử cung co rút đều khiến cơ thể đau đớn kịch liệt. Hoa Thần ngồi bên cạnh an ủi cô, nắm chặt tay cô, cảm nhận được sức mạnh của bàn tay cô, móng tay cô bấm thật sâu vào da thịt anh, âm thầm nhận được đau khổ của cô...

Tần suất tử cung co rút ngày càng lớn, Giản Hân đau khổ kêu to, bác sĩ bên cạnh không ngừng kêu cô cố gắng, má của cô đã sớm bị mồ hôi và nước mắt làm ướt, sợi tóc mất trật tự dính lên, cô liều mình lắc đầu khóc, yêu cầu bác sĩ sinh mổ.

Bác sĩ ở bên cạnh ra sức khuyên bảo, thậm chí dùng ánh mắt bảo Hoa Thần khuyên Giản Hân. Hoa Thần mím chặt môi, nhìn Giản Hân đang cố gắng dùng sức mà vặn vẽo đồng thời mồ hôi chảy đầy, "Nếu cô ấy đau như thế, vậy sinh mổ (c-section) (*) đi."

Giản Hân nghe vậy sửng sốt, khó khăn mở hai mắt nhìn anh. Hoa Thần một tay cầm tay cô, một tay giúp cô lau mồ hôi trên trán: "Không sao, không chịu nổi thì sinh mổ ( c- section) đi, con của chúng ta nhất định khỏe mạnh thông minh, em cũng không có việc gì."

Giản Hân nghe vậy lập tức không nhắc lại việc này, ngược lại nhắm mắt, cắn răng cố sức vùng lên.

Thời gian trôi qua rất chậm, cũng không biết trải qua bao lâu, với Hoa Thần mà nói nó dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy. Cuối cùng đầu của đứa bé cũng bị ép ra ngoài. Chuyện phía sau dễ hơn một chút. Mục dù làm cho Giản Hân đau đớn không ngừng, nhưng cơ thể của cục cưng cũng ra ngoài dưới sự giúp đỡ của bác sĩ sản khoa.

Toàn bộ quá trình, Hoa Thần đều nắm thật chặt tay của Giản Hân, có lẽ qua một quãng thời gian dài như một thế kỷ vậy, mới nghe được tiếng khóc của trong trẻo, cuối cùng Giản Hân cũng thuận lợi sinh ra đứa bé.

Chỉ liếc mắt nhìn em bé nhăn nheo với sợi dây rốn một cái, Hoa Thần không nhìn nữa, anh cúi người ôm lấy Giản Hân chưa ổn lắm, thay cô lau mồ hôi trên mặt, hôn khóe môi, trán của cô, dùng giọng nói dịu dàng đến khó tin: "Con của chúng ta đã ra rồi, em đoán không lầm, là một bé trai."

(*) Mổ lấy thai (mổ bắt con, mổ Cesar) là một phẫu thuật nhằm lấy thai nhi, nhau, màng ối bằng một vết mổ qua thành bụng và thành tử cung còn nguyên vẹn. Định nghĩa này không bao gồm việc mổ bụng lấy một thai ngoài tử cung, nằm trong ổ bụng, hay lấy một thai đã rơi một phần hay toàn bộ vào trong ổ bụng do vỡ tử cung.