Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê

Chương 48: Bản Sao




Mãi cho đến khi Hạ Miên bình tâm lại thì bóng dáng của ba vị cảnh sát trẻ cùng Hoàng Tống Hiên đã khuất dạng. Lúc này cô mới thở phào một hơi, lẩm bẩm mấy câu.

- Lòng người khó đoán.

Dãy hành lang bệnh viện vốn tĩnh lặng, vì câu nói của Hạ Miên mà dậy sóng.

Trình Vũ bên cạnh bất chợt quay đầu, anh biết tất cả mọi chuyện, chỉ theo sau Hoàng Tống Hiên vào nhà vệ sinh có mấy bước, nghi ngờ không có căn cứ sớm muộn cũng sẽ được thả ra.

Không hiểu vì có thế lực thần kì nào mà bằng một cách nào đó, ba mẹ Phương Hinh đã có mặt tại bệnh viện vào trưa hôm nay.

Ở đây chỉ có Hạ Miên vẫn miệt mài túc trực.

Từ xa, chỉ thấy một người phụ nữ hớt hãi chạy đến, trong ánh mắt là nỗi lo lắng bất an, mi mắt nặng trĩu, khuôn mặt mệt mỏi như đã thiếu ngủ nhiều ngày.

Ông Phương tuy chỉ mới 50 nhưng do tính chất công việc đã hao mòn tuổi tác, người ngoài dường như không thể đoán ra tuổi thật của ông. Mấy ngày đi công tác cũng là đang dùng hết tâm huyết để cứu rỗi công ty.

Sớm đã dự đoán công ty gặp nhiều bất trắc, nhưng ông không thể ngờ chỉ trong một ngày lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy. Cả đêm hôm qua, thời gian đã làm bề ngoài của ông già đi chục tuổi.

- Hinh Hinh, Hinh Hinh thế nào rồi.

Người phụ nữ chạy đến nhào về phía Hạ Miên, không quan tâm bản thân thế nào, luôn miệng hỏi về con gái.

Hạ Miên luôn xem ba mẹ cô như ba mẹ mình, sớm đã thân thích như ruột thịt, thấy bà ấy thành ra cái bộ dạng này, cô cũng không khỏi xót xa.

- Trong kia ạ.

Hạ Miên chỉ tay, trong phòng bệnh nhìn vào bằng cửa kính chỉ thấy Phương Hinh đang ra sức chống chọi với cái chết, mà trợ thủ đắc lực cũng chỉ là những vật dụng hiện đại nhưng không biết có thể cầm cự bao nhiêu ngày.

Tận mắt thấy con gái bé bỏng chỉ trong một đêm đã nằm ở đây, Phương Đường từ xa lọ mọ chạy đến, nước mắt đã lập tức trào ra.



Ông ôm vợ mình, nhưng lại không thể ôm bản thân mình, trong cái nhà này, Phương Đường là người rất yêu chiều vợ con, sớm đã muốn an nhiên hưởng thụ tuổi già, không ngờ vực sâu không đáy một lần nữa muốn bám dính lấy ông.

Buổi chiều, khi Hạ Miên thấy tâm tình hai người đã ổn nên dè dặt trở về nhà. Phương Đường mua cho vợ một hộp cơm nhỏ, chỉ muốn bà ăn lấy sức mà trông nom.

Chưa được hai muỗng cơm, trong phòng bệnh của Phương Hinh không ngờ lại vang lên tiếng chuông Tít Tít Tít inh ỏi.

Phương Đường không thể yên ổn tâm trạng, chân mềm tay run mà làm rơi chiếc muỗng. Lúc này rất nhiều bác sĩ và y tá chạy vào phòng bệnh, âm thanh đó phát ra dường như là từ máy thở.

Máy sốc điện được đặt trên ngực Phương Hinh, từng nhịp từng nhịp một, mỗi một lần không thành công đều làm cho trái tim cặp vợ chồng già như bị bóp nghẹt rồi đau quằn quại.

Cả dãy hành lang yên ắng bất chợt vang vọng tiếng khóc lóc thảm thiết của người phụ nữ.

Mặc dù Phương Đường có cố an ủi thì cũng không thể làm dịu đi tâm trạng của vợ mình.



Hoàng Tống Hiên vừa bước ra từ đồn cảnh sát đã nóng lòng gọi điện cho Hạ Miên muốn xem xét tình hình ở bệnh viện thế nào.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, một dáng hình quen thuộc của một người con gái hiện lên trước mắt. Phương Hinh mặc một chiếc váy dài, áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc nhè nhẹ thướt tha, trông thật xinh đẹp làm sao.

Hoàng Tống Hiên trừng mắt nhìn, một lúc sau mới vội vội vàng vàng chạy đến.

Thú thật anh hoàn toàn không tin vào mắt mình, anh lo lắng và sợ hãi nhiều hơn là hớ hở vui mừng.

Đến gần mới thấy, cô gái trước mặt lại là Trương Anh Anh.

- Chẳng phải anh đã rất muốn tới gần em à? Lại đây ôm em một cái nào?

Trương Anh Anh tỏ ra như không có chuyện gì, cô dang rộng hai tay muốn Hoàng Tống Hiên ôm mình, trái lại anh hoàn toàn phớt lờ cô.



- Cô như vậy là có ý gì?

Ánh mắt Hoàng Tống Hiên hiện lên tia máu, rõ ràng là muốn phát tiết nhưng lại cố nén tính khí của bản thân.

Trương Anh Anh trước nay khá hiểu tính anh, mang tiếng là anh em nuôi thì không thể không quan tâm những tính cách này.

Cô ta không cợt nhả, nhẹ giọng nói.

- Chẳng phải anh thích Phương Hinh hay sao? Cũng không thể trách ông trời bất công, gia đình cô ta phá sản anh cũng nên chọn cho mình một chỗ dựa mới rồi.

Hoàng Tống Hiên bất chợt nhăn mày, trong lời nói mang theo giọng điệu hoảng hốt.

- Phá sản?

- Anh thử nói xem, một sinh viên nghèo như anh bám dính lấy đại tiểu thư Phương gia với mục đích gì, em không thể không rõ.

Chuỗi nhà hàng nổi tiếng từng nằm trên tờ báo New York Mỹ chính là tâm huyết của ông ngoại Hoàng Tống Hiên, sau khi ông qua đời, mẹ anh vì chuyện tình cảm nên không thể gánh sản nghiệp.

Khi ấy, bà cũng không nghĩ đây chính là gia tài bạc tỷ, cứ nghĩ bản thân chỉ xuất thân nghèo hèn.

Sau này do một tay Hoàng Tống Hiên dùng sức mình cùng trợ thủ là Trình Vũ và Chu Dật khôi phục lại chuỗi nhà hàng đó.

Vì vậy, đại gia ngầm là Hoàng Tống Hiên thực sự vẫn chưa ai biết.

Trương Anh Anh cho rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng, huống hồ cô ta đã chờ ở đây lâu như vậy, không thể đón chờ một cái kết không hợp ý.

- Anh xem xem, em đã thay đổi vì anh thành ra cái dạng gì rồi. Vậy nên anh hãy nhìn em thật kĩ, bên trong em chỉ có mỗi mình anh mà thôi.

- Trương Anh Anh, cho dù cô có thay đổi bản thân thành Phương Hinh cỡ nào thì cô vẫn không thể là cô ấy. Thứ cảm xúc ghê tởm đó tôi vốn không quan tâm, còn mối quan hệ của chúng ta đã sớm kết thúc từ khi cô xuất hiện rồi.