Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê

Chương 46: Ranh Giới Sống Chết




Chỉ vài giây, trên nền nhà là một vũng máu đỏ tươi, lần đầu tiên Phương Hinh nhìn thấy máu nhiều như vậy, cơ thể đau đớn ngã gục xuống đất, tất cả mọi cơ quan hoàn toàn tê liệt.

Trong mi mắt cô như bị một mảnh sương đêm phủ đầy, nặng trĩu, đầu óc trống rỗng, đôi tai chỉ nghe thấy âm thanh phá cửa dồn dập.

Ngay lúc này đây, hình bóng Hoàng Tống Hiên hiện ra trước mắt cô, sâu thẳm trong đáy mắt là cảm xúc kì lạ mà từ trước tới nay cô chưa từng thấy.

Anh ôm lấy Phương Hinh, cùng lúc Trình Vũ cũng đi tới giúp anh gọi điện cấp cứu.

Hoàng Tống Hiên mấp máy khóe môi, có vẻ như đang an ủi cô tiếp tục nghị lực, nhưng có vẻ như người nên được người khác an ủi ngay lúc này chính là anh.

- Phương Hinh, cố gắng lên, anh rất cần em.

Anh ghé sát tai cô nói nhỏ, sợ cô không nghe thấy, sau cùng vẫn là rơi nước mắt.

Điều này thực sự vượt hoài sức tưởng tượng, khi mở cánh cửa kia ra, chỉ thấy Phương Hinh nằm trong vũng máu, bên trong không có người, cửa thông gió đã bị phá đi một mảng.

Hoàng Tống Hiên dường như không còn quan tâm bất cứ điều gì, anh lo lắng cho cô, con dao găm trước bụng khiến cô đau đớn, bản thân anh lại không thể làm được gì.

Anh ôm lấy Phương Hinh, để đầu cô tựa vào lồng ngực mình, ấp ủ và cảm nhận được hơi ấm nào đó. Nhưng điều này lại khiến máu tươi cứ như vậy trào ra nhiều hơn, Hoàng Tống Hiên nhăn mày, một phần sợ cô đau, phần khác sợ mất máu khiến cô không thể chống cự lâu.

Anh lúng túng, cuối cùng vẫn là đưa tay bịt chặt vết thương mặc dù con dao vẫn nằm ở đó.



Hơn 10 giờ đêm, một cô gái với thân thể bê bết máu được đưa đến phòng phẫu thuật, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những điều xảy đến khiến Hoàng Tống Hiên như thành một con người khác.

Áo sơ mi trắng đã nhuốm đầy màu máu, đầu tóc rũ rượi như vừa mới đánh nhau với thần chết, ban đầu là dáng vẻ của một nam sinh tràn đầy sức sống bây giờ đã không còn nữa.

Nhìn thấy phòng cấp cứu đóng lại, Hoàng Tống Hiên hoàn toàn không còn sức, anh ngồi thụp xuống ghế dài ở hành lang, cúi gằm mặt xuống.



Trình Vũ sau khi giúp Hoàng Tống Hiên đưa Phương Hinh tới bệnh viện cũng có việc nên không thể ở lại, nửa đêm, cả dãy hành lang chỉ còn một mình anh trơ trọi trong khoảng không rộng lớn.

Nghĩ đến Phương Hinh và những kí ức tươi đẹp, khi đối mặt với những điều tồi tệ, anh mới biết bản thân mình lại sợ, lại không dám nghĩ đến một cuộc sống khác khi không có cô.

Giọt nước mắt lạnh tanh với sự đau khổ đến cực điểm mang theo nỗi đau rơi xuống, ngay cả Hoàng Tống Hiên cũng không biết bộ dạng mình bây giờ là thậm tệ đến mức nào.

4 giờ sáng, căn phòng phẫu thuật lại có người ra ra vào vào, mấy cô y tá hay một người đàn ông đeo kính tóc hơi bạc đi ra. Hoàng Tống Hiên hớt hải chạy tới nhưng ông ấy chỉ nói một câu “còn đang trong tình trạng nguy kịch” rồi đi mất.

Mà ở bên khác, ba mẹ Phương Hinh đi công tác ở Mỹ và chuyến bay hiện tại đang bị trì hoãn, chuyến bay nhanh nhất trở về cũng phải đến tối hôm nay.

6 giờ sáng, căn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt đèn, bác sĩ chính là một người đàn ông trung niên khá trẻ, khuôn mặt nghiêm túc, dáng vẻ mệt mỏi.

- Cô ấy… cô ấy sao rồi?

Hoàng Tống Hiên thều thào hỏi bác sĩ, rõ ràng ngay cả anh cũng không còn nhận ra giọng của mình lại yếu đuối như vậy.

- Đã vượt qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần được theo dõi nghiêm ngặt, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng ICU để quan sát.

Thực sự đã vượt qua cơn nguy kịch!?

Anh thở dài một hơi như được trút bỏ gánh nặng trong lòng nhưng trái tim vẫn đang bị bóp nghẹt.

Không biết Trình Vũ, Chu Dật và Hạ Miên đến đây từ khi nào, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hoàng Tống Hiên, Hạ Miên có chút sợ hãi.

- Tình hình thế nào rồi?

Trình Vũ hớt hải mở miệng. Hoàng Tống Hiên cũng chỉ nhẹ giọng đáp…

- Vượt qua cơn nguy kịch, đang chuẩn bị đưa đến phòng ICU.



Hạ Miên nghe vậy ánh mắt liền thay đổi.

- ICU? Đó là khu vực đặc biệt kéo dài sự sống mong manh của con người, vào trong đó cũng có nghĩa…

Cô nói một nửa rồi lại thôi, có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Không ai không biết, khu vực ICU là khu vực dành cho những người đang ở giữa ranh giới sống chết, đây là phòng bệnh không ai muốn vào nhưng lại là “cánh cửa cứu sinh” duy nhất của bệnh nhân.

Một đêm dài trôi qua với một mớ suy nghĩ vừa tiêu cực lại tích cực, nhưng gói gọn trong nỗi tuyệt vọng ấy, sự tích cực không tồn tại lâu.

Thấy Hoàng Tống Hiên còn đang mệt mỏi, Chu Dật đi đến vỗ vai anh, nhỏ giọng.

- Cậu về nghỉ ngơi một chút.

Ba người họ không rõ ngay lúc này đây trong đầu Hoàng Tống Hiên đang nghĩ gì. Dường như là đang suy tính điều gì đó.

Bỗng chỉ một giây, ánh mắt Hoàng Tống Hiên hiện lên tia máu, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, đôi vai hơi run rẩy.

Nhớ lại cảnh tượng khi bước vào nhà vệ sinh nam, anh còn nhớ có một bóng hình chạy ra từ cửa thông gió.

Giọng nói anh mang theo hơi lạnh càn quét qua, vô cùng đáng sợ.

- Trình Vũ, khi cậu ở nhà vệ sinh, cậu có phát hiện điều gì kì lạ không?

- Tôi không để ý lắm.

Thật ra khi Phương Hinh nằm trên vũng máu, hình ảnh đó đã khiến anh sợ hãi đến nỗi sắp tiểu ra quần, cả đêm hôm qua phải trằn trọc mãi mới ngủ được.

Mặc dù bề ngoài điềm tĩnh không khác gì Hoàng Tống Hiên nhưng nỗi sợ vẫn nhiều và che đậy lại khá tốt.