Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê

Chương 42: Lốp Dự Phòng




bà quản lí kí túc từ trước đến nay nổi tiếng là tính tình khó ăn khó ở, từ lâu hiệu trưởng đã có ý định muốn đuổi bà ấy vì nhận được rất nhiều đơn khiếu nại từ học sinh.

Nhưng suy cho cùng, bà ta không chồng không con, kí túc xá được xem là nhà của bà, bà ta cũng đã làm việc ở đây mấy chục năm, không thể nói đuổi là đuổi, mặc dù sau khi cảnh cáo kỉ luật từ hiệu trưởng, bà ta vẫn biết thân biết phận một chút.

Từ khi nhập học quanh đi quẩn lại cũng chỉ có khai giảng, hoạt động tình nguyện, không thì loanh quanh trong kí túc xá nghỉ ngơi. Buổi học chính được bắt đầu từ tuần sau…

Đới Dĩ An vừa mới ra ngoài, Chu Nhược Vân còn để quên đồ ở nhà nên phải trở về lấy, nhà của cô ấy cách đây không xa, việc đi lại rất thuận tiện.

Hạ Miên ngồi trên giường cắn hạt dưa, bàn tay khác lướt xem điện thoại, tiện thể mở miệng.

- Hinh Hinh, tối nay chúng ta đi chơi cho khuây khỏa đi.

Phương Hinh đang bận tay gấp quần áo, cô hơi ngưng một chút, đảo mắt về phía Hạ Miên.

- Đi đâu mới được?

- Yên tâm đi, tôi không đem cậu bán sang nước ngoài đâu. Đảm bảo nơi này cậu sẽ thích.

- Được, tối nay mấy giờ?

- 7 giờ tối nhé.

Cả buổi chiều Hạ Miên còn có việc nên ra ngoài, trong kí túc xá chỉ còn mỗi mình Phương Hinh, cô đi đi lại lại, lâu lâu lại mở cửa ban công ra hít thở không khí, nhìn xuống bên dưới thấy mấy nam sinh đang chơi bóng rổ với cơ bắp cuồn cuộn, thèm thuồng đến mức chảy nước dãi.

Sớm đã đến 6 giờ tối, Phương Hinh tắm rửa xong thì Hạ Miên đúng lúc trở về, chỉ là hai người bạn kia vẫn chưa quay trở lại.

- Miên Miên, chìa khóa đều do Chu Nhược Vân và Đới Dĩ An cầm đi, chúng ta ra ngoài chẳng lẽ không khóa cửa lại sao?

Hạ Miên từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa màu bạc, vui vẻ mà lắc lư trước mặt Phương Hinh.



- Yên tâm, Chu Nhược Vân đã đưa chìa khóa cho tôi trước khi đi rồi. Cậu ấy còn nói khả năng tối nay không về, sẽ ở nhà một đêm.

- Vậy thì được.

- Mau chuẩn bị đi…

Hôm nay Phương Hinh nghe lời Hạ Miên ăn mặc rất khác ngày thường, là chân váy chữ A dáng ngắn, màu đen tuyền tôn lên vẻ gợi cảm vòng ba, bên trên là áo len trễ vai ôm body màu trắng sữa, vừa ngây thơ lại vừa mê hoặc.

Lớp trang điểm của Phương Hinh sớm đã được Hạ Miên thay đổi, vẻ xinh xắn thường ngày đã được cô bạn thân đá bay mất tăm mất tích. Thay vào đó là lớp trang điểm trưởng thành lại không kém phần sang trọng.

- Xong…

- Tôi thấy không ổn lắm.

Hạ Miên sớm đã thay quần áo, chiếc váy body ôm cơ thể màu đỏ rượu khiến cô ấy rất tự tin. Nhìn thấy vẻ mặt mếu máo của Phương Hinh liền không chịu được.

- Hinh Hinh, đường cong của cậu đẹp như vậy chắc chắn phải tự tin thể hiện.

- Tôi vẫn thấy không được, Hoàng Tống Hiên sẽ không thích.

Nhắc đến Hoàng Tống Hiên, trong lòng Hạ Miên vẫn còn nút thắt.

- Này, cậu có thể nghĩ cho bản thân chút không? Hoàng Tống Hiên đâu phải loại người tốt lành gì? Anh ta chẳng qua chỉ nói được bằng miệng thôi, cậu thấy anh Chu Dật của tôi thế nào, anh ấy mến mộ ai thì sẽ mến mộ cả đời đấy.

- Bớt đi, tôi không hứng thú.

- Không nói với cậu nữa, xe sắp tới rồi, đi thôi.

Phương Hinh càng không ngờ người chở cô và Hạ Miên lại là Chu Dật, cô cảm thấy hối hận với quyết định này của mình, ban đầu hùng hổ thế kia, bây giờ lại thật không còn mặt mũi.

Lâu lâu Phương Hinh lại đưa mắt nhìn vào quần áo trên người, càng ngại lại càng ngại, nhưng điều này chỉ Hạ Miên ngồi bên cạnh mới phát hiện ra, Chu Dật lái xe phía trước hoàn toàn không để ý.



Đến nói mới biết, đây là quán bar khét tiếng nhất cả nước, quy mô không nhỏ, thành lập hơn chục năm nay. Mấy tháng trước còn bận tu sửa nên danh tiếng giảm xuống, bây giờ tu sửa xong lập tức đi vào hoạt động.

Vừa đi vào trong cùng Hạ Miên và Chu Dật, cô liền nghe Hạ Miên đứng bên cạnh giải thích. Hôm nay là buổi tiệc dành cho tân sinh viên, năm nào cũng vậy, không ai là không tham gia, mục đích là để làm quen và hạn chế bất hòa cho sau này.

Càng nghe Phương Hinh càng cảm thấy hối hận.

Vị trí ngồi của ba người bọn họ là một nơi không kín không hở, đi theo Chu Dật bây giờ còn có một nam sinh có vẻ khá ăn chơi, để ý đến Phương Hinh từ khi cô bước vào.

Tất nhiên Chu Dật nhìn cô cũng không rời mắt, bất ngờ lại ghé tai thì thầm.

- Em uống gì không?

- Cho tụi em hai ly.

- Được.

Hạ Miên bên cạnh nhanh nhảu đáp lại khiến Phương Hinh chưa kịp trả lời Chu Dật đã gọi phục vụ.

Lúc này mọi người dần dần đến đông đủ, Phương Hinh lại không mấy để ý, liền nghe Hạ Miên bàn bạc ý đồ của cô ấy.

- Này, theo mắt nhìn của tôi thì Hoàng Tống Hiên thực sự không tốt, cậu nghe tôi, nếu sau này cậu và anh ta chia tay thì có thể nghĩ ngay đến Chu Dật nhà tôi mà.

Phương Hinh nghe xong lập tức nhăn mày, cô không để ý đám người sớm đã đến gần như đông đủ, mà trong đó có một người âm thầm đi đến ngồi gần bàn bên cạnh cô, đôi tai lại nghe rõ từng chữ một.

- Cậu bất mãn với Chu Dật cái gì đúng không? Sao có thể đẩy anh ấy qua làm lốp dự phòng cho tôi?

- Em tính tìm lốp dự phòng sao?

Hoàng Tống Hiên lạnh giọng thốt ra từng câu từng chữ khiến Phương Hinh rùng mình.