Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 30: Em tin anh không?




“Cô không cần ngân phiếu vậy thì chỉ có thể cho cô cái này. Tuy không phải rất đáng giá nhưng đối với nhà họ Tân thì đó là vật báu vô giá.”

Tân Thần ngồi vào vị trí trên đầu của chiếc bàn ăn dài, ông nhấp một ngụm trà.

Thiên Hân Vũ vẫn cảm thấy không hiểu gì, lời nói của Tân Thần cô cảm thấy trước sau thật mâu thuẫn.

Lúc trước đưa ngân phiếu cho cô chẳng phải là muốn cô rời xa Thư Nha và Tân Mạc Ngôn à?

“Còn không mau nhận lấy, đây là sự công nhận thân phận dâu trưởng của con đối với Tân gia đấy, để con báo cáo với tổ tông!” Từ Thanh Thành vừa cười vừa nói.

Thiên Hân Vũ giật mình ngạc nhiên, dường như chiếc hộp trên tay đột nhiên làm tay cô nóng bừng, cô đặt xuống cũng không được, mà không đặt cũng không được.

“Cái này tạm thời tôi không thể…” vừa nãy cô đã chuẩn bị tâm lý thử tiến tới với Tân Mạc Ngôn nhưng còn thân phận con dâu trưởng của nhà họ Tân thì cô không dám nhận.

“Cô không muốn có đứa bé nữa à?” Tân Thần hỏi với nét mặt không vui.

Lúc này Thiên Hân Vũ mới nhớ lại lời Tân Thần nói ngày hôm qua.

“Hoặc là từ bỏ đứa bé hoặc là làm dâu nhà họ Tân.”

Thế nhưng nét mặt không chút biểu cảm của người chủ nhà này rốt cuộc là muốn cô làm con dâu nhà họ Tân hay không làm con dâu nhà họ Tân đây?

“Ông Tân à, xem ông đang nói cái gì đấy?” Từ Thanh Thành nghĩ rằng Thiên Hân Vũ đang ngây người ra thế kia chắc là bị dọa làm cho ngốc đi rồi.

“Ba anh rất thích Thư Nha, cũng rất hài lòng về em, chỉ là cách thể hiện của ông ấy hơi đặc biệt một chút thôi….”

Tân Mạc Ngôn gãi đầu gãi tai, anh cố giải thích cho Thiên Hân Vũ nghe.

Thiên Hân Vũ chớp chớp hai mắt, hóa ra hôm qua Tân Thần đưa ngân phiếu cho cô là muốn bồi thường cho cô về sáu năm qua!

Là do Thiên Hân Vũ chưa hiểu được chân tướng liền hiểu lầm là Tân Thần muốn cô rời đi.

Cô khó khăn nở một nụ cười, đóng nắp hộp lại, sau đó khẽ đặt nó vào lòng: “Cháu cảm ơn.”

Thư Nha vẫn còn đang ngủ nướng, Từ Thanh Thành chủ động nói hôm nay sẽ trông Thư Nha, Thiên Hân Vũ cũng không phản đối.

Sau bữa sáng, Tân Mạc Ngôn lái xe đưa Thiên Hân Vũ đến bệnh viện đi làm, suốt chặng đường con tim Thiên Hân Vũ như đang bay lơ lửng.

Tại điểm dừng đèn xanh đèn đỏ, Tân Mạc Ngôn nhận một cuộc điện thoại, Thiên Hân Vũ bống nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe dường như trở nên lạnh lẽo.

“Sao thế?” Thiên Hân Vũ hỏi với giọng lo lắng.

“Hân Vũ, em tin anh không?” đây là lần đầu tiên Tân Mạc Ngôn xưng hô với Thiên Hân Vũ thân mật như vậy.

Thiên Hân Vũ không chút do dự cô liền gật đầu.

Cô mở miệng đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.

Cô cúi đầu xuống nhìn, là điện thoại của Thiên Khê Nghiên.

“Nếu tin anh thì đừng bắt máy.” Tân Mạc Ngôn khẽ lên tiếng.

Đèn xanh sáng lên, anh vẫn đỗ nguyên chỗ cũ không khởi động xe, mãi cho tới khi xe phía xe liên tục bấm còi, Tân Mạc Ngôn mới rời sự chú ý khỏi Thiên Hân Vũ và đạp chân và bàn đạp chn ga.

“Nói với tôi, sao thế?” Thiên Hân Vũ để máy ở chế độ yên lặng, sau đó hỏi anh với vẻ mặt nghiêm túc.

“Vốn dĩ anh định tiến hành lễ đính hôn với Thiên Khê Nghiên sau ba tháng nữa, sự việc này bố mẹ anh cũng không biết, nhưng bây giờ trên mạng đang truyền thông tin này với tốc độ chóng mặt.” Tân Mạc Ngôn lái xe với tốc độ chậm, anh nói từng câu từng chữ với cô.

Thiên Hân Vũ nhìn xuống, tâm trạng rối bời, ngay tại giây phút này cô không biết bản thân mình nên có tâm trạng thế nào mới hợp lý.

Nếu đúng như Tân Mạc Ngôn nói thì sự việc này là do Thiên Khê Nghiên cố tình để lộ?

“Biết được sự việc này, chỉ có những người bên cạnh Thiên Khê Nghiên.” Không ngoài dự đoán, lời nói tiếp theo của Tân Mạc Ngôn chỉ làm rõ hơn cho sự suy đoán của Thiên Hân Vũ.

“Vậy tại sao anh không muốn tôi nghe điện thoại?” Thiên Hân Vũ nhẹ nhàng hỏi, điện thoại không còn đổ chuông nữa, nhưng màn hình điện thoại vẫn sáng lên đang nhắc nhở cô rằng Thiên Khê Nghiên vẫn đang không ngừng gọi cho cô.

“Anh sợ em tin cô ta, không tin anh.” lời nói của Tân Mạc Ngôn cho thấy chút gì đó không tự tin kèm theo là sự bất an.

Thiên Hân Vũ khẽ cười, cô nhìn Tân Mạc Ngôn giơ điện thoại lên và ấn vào nút nhấc máy rồi lại bật cả loa ngoài.

“Alo!”

“Chị, chị nhất định phải tin em, không phải do em làm đâu!” đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hốt hoảng của Thiên Khê Nghiên.

Tiếng chị đó của cô ta làm cho Thiên Hân Vũ thấy chói tai, có lẽ Thiên Khê Nghiên đã quên mất rồi, ngày hôm đó khi ở trong bệnh viện, hai người bọn họ đã cùng giáng cho đối phương một cái tát trời giáng rồi cứ thế mà bỏ đi.

“Cái gì mà không phải do em làm?” Thiên Hân Vũ hỏi với giọng bình thản.

“Chị vẫn còn chưa biết sao?” Thiên Khê Nghiên mới đầu là hoảng hốt, sau đó là ngạc nhiên.