Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 16: Cuộc chạy đua tinh trùng




“Hu hu hu…”

Thư Nha bị tình huống này dọa cho sợ đến khóc thét, Thiên Hân Vũ nắm tay cậu quá chặt khiến cậu đau đớn.

“Chuyện năm đó anh có thể giải thích, em bình tĩnh trước đã…”

Tân Mạc Ngôn sợ Thư Nha bị thương, đành phải buông tay thằng bé ra trước, nhưng Thiên Hân Vũ hoàn toàn không nghe lời anh nói, bế Thư Nha rảo bước đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

“Sao có thể như vậy được…” Tân Lam Nguyệt ngồi ngây người trên giường bệnh, không ngờ một nhà ba người lại không vui mà bỏ về như thế.

“Xem cậu đã gây ra chuyện gì này!” Tân Mạc Ngôn trợn mắt lườm Tân Lam Nguyệt một cái rồi vội vàng đuổi theo sau.

Lúc Tân Mạc Ngôn đuổi theo đến khách sạn thì Thiên Hân Vũ đã thu xếp xong hành lý, cô đang đứng ở quầy lễ tân thanh toán trả phòng.

“Thiên Hân Vũ, chúng ta nói chuyện chút đi…”

Tân Mạc Ngôn kéo hành lý của cô, trong giọng nói còn mang theo chút cầu xin.

“Bố …” Thư Nha nhỏ giọng kêu một tiếng, thấy Thiên Hân Vũ vẫn nghiêm mặt như cũ, cậu bé chỉ đành co người trốn sau chân Thiên Hân Vũ, không ra gặp Tân Mạc Ngôn nữa.

“Thư Nha, lại đây với bố nào.” Thiên Hân Vũ không quan tâm đến mình nên anh đành phải bắt đầu với Thư Nha trước.

Thư Nha vừa đi được nửa bước thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó cậu tiếp tục co người lại, liên tục lắc đầu.

Tân Mạc Ngôn ngây người. Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn nhân viên bàn lễ tân, mấy cô gái bàn lễ tân lập tức hiểu được ý của sếp, họ giảm tốc độ kiểm kê, cố ý kéo dài thời gian.

“Chỉ mười phút thôi, chúng ta qua bên kia ngồi xuống nói chuyện nhé.”

Tân Mạc Ngôn giơ tay định nắm lấy cổ tay Thiên Hân Vũ nhưng cô lập tức rụt tay lại khiến tay Tân Mạc Ngôn chạm phải khoảng không.

“Xin em đấy.” Tân Mạc Ngôn nhún nhường đến cực điểm.

Thiên Hân Vũ cúi ngưòi ôm Thư Nha vào lòng, lạnh nhạt ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh.

Tân Mạc Ngôn thấy vậy, biết rằng cuối cùng cô cũng đã cho mình cơ hội nói chuyện. Anh lập tức đi theo sau.

“Năm xưa anh uống phải rượu có bỏ thuốc ở tiệc chiêu đãi khách hàng, anh vốn muốn chạy về nhà tìm bác sĩ để xử lý, lúc nhìn thấy em thì não anh đã mất khống chế…”

“Tôi bảo anh hôm sau đến Tòa Gao Bạch Phác thành phố Kim Hoa gặp tôi, sao anh lại không đến?”

Tân Mạc Ngôn căng thẳng đến mức hai tay siết chặt đan vào nhau. Anh nhìn Thiên Hân Vũ chăm chú, sợ mình sẽ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của cô.

“Ngày hôm sau anh phải đi Pháp.”

Thiên Hân Vũ nhìn Thư Nha trong lòng. Cô dãy dụa một lát, cuối cùng cô cũng nhẹ giọng đáp lời Tân Mạc Ngôn.

“Sao em lại vứt đồng hồ đeo tay đi?” Tân Mạc Ngôn rất muốn làm rõ vấn đề này, vì sao cuối cùng chiếc đồng hồ đeo tay ấy lại nằm trong tay Thiên Khê Nghiên?

“Chẳng vì sao cả, tôi không muốn có bất cứ mối liên hệ gì với một tên tội phạm mà thôi.”

Năm đó đầu óc Thiên Hân Vũ vô cùng hỗn loạn, cô quyết định không báo cảnh sát bắt Tân Mạc Ngôn tống vào ngục đã là từ bi lắm rồi.

“Vậy thì vì sao… em lại sinh Thư Nha ra?” Trái tim Tân Mạc Ngôn co rút đau đớn từng cơn, miệng anh đắng chát.

“Đây là quyền tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp.” Thiên Hân Vũ hoàn toàn tỏ ra không kiên nhẫn.

“Anh đương nhiên có quyền. Anh là Bố của Thư Nha, trong người nó đang chảy dòng máu của anh, anh muốn chịu trách nhiệm với nó!” Và chịu trách nhiệm với em nữa. Câu nói cuối cùng, Tân Mạc Ngôn nghẹn lại trong cổ họng, không dám tùy tiện nói ra.

“Anh có quyền ư? Ngoại trừ cung cấp một con t*ng trùng, anh còn làm được gì cho Thư Nha nữa? Nó là con của một mình tôi, chẳng hề có quan hệ gì với anh cả! Thư Nha không cần anh chịu trách nhiệm!”

Thiên Hân Vũ cười lạnh một tiếng, cảm thấy mỗi một câu Tân Mạc Ngôn nói đều là chuyện vớ vẩn vô căn cứ.

“Không chỉ là một con t*ng trùng, mà là ba trăm năm mươi triệu con t*ng trùng! Chỉ là vì Thư Nha quá giỏi nên mới chạy vượt lên trên những con khác mà thôi…”

Tân Mạc Ngôn trả lời một cách trịnh trọng, nhưng Thư Nha đang trốn sau lưng Thiên Hân Vũ nghe thấy lời này lại không kìm được sự tò mò mà hỏi thẳng: “Bố, t*ng trùng là cái gì?”

“t*ng trùng chính là…” Tân Mạc Ngôn đang ngập ngừng tìm từ ngữ để dạy Thư Nha, nhưng Thiên Hân Vũ đã đanh giọng ngắt lời anh.

“Tân Mạc Ngôn!” Ánh mắt cô như thể muốn xé Tân Mạc Ngôn ra thành trăm mảnh.

“Bây giờ nhà trẻ nước ngoài đều đã phổ cập kiến thức cho trẻ em hết rồi, em không cần căng thẳng như thế đâu.” Ánh mắt Tân Mạc Ngôn hiện lên ý cười, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói.

“Con trai tôi để tôi tự dạy dỗ, không cần anh quan tâm!” Thiên Hân Vũ lạnh lùng nói. Cô bế Thư Nha quay người định đứng dậy thì Tân Mạc Ngôn vội vàng giữ cô lại.

“Đừng đi! Hãy để anh bù đắp cho hai người… em nhẫn tâm để hai cha con bọn anh chia cắt như thế sao? Thư Nha cần có Bố …