Thiên Hân Vũ ôm gương mặt đau đớn, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Thiên Khê Nghiên với khuôn mặt đẫm lệ đang ở ngay trước mặt mình.
“Cô làm gì thế?” Thiên Hân Vũ không hiểu chuyện gì.
“Chị vừa làm gì vậy?” Thiên Khê Nghiên nghiến răng nghiến lợi.
Thiên Hân Vũ bị Thiên Khê Nghiên chất vấn vô cùng hoảng hốt, nhớ tới mối quan hệ hiện tại của cô ta và Tân Mạc Ngôn, bản thân đột nhiên lại cảm thấy có hơi áy náy.
“Tôi…” Thiên Hân Vũ do dự không muốn nói ra sự thật.
“Tại sao chị lại quay về? Tại sao lại hủy hoại tất cả của tôi? Tại sao lại đi mê hoặc Tân Mạc Ngôn?”
Những câu hỏi tại sao liên tiếp khiến trái tim Thiên Hân Vũ như bị dao cứa, cô mấp máy môi, cố gắng bình tĩnh: “Nghiên, Tân Mạc Ngôn không phải là người tốt, anh ta…”
Phải nói thế nào, nói là Tân Mạc Ngôn là một người mặt người dạ thú đã cưỡng bức cô hai lần sao?
“Năm đó chính chị đã vứt bỏ chiếc đồng hồ đó đi, sao giờ lại ở bên cạnh anh ấy, bây giờ anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, chị làm như vậy không thấy xấu hổ sao?”
Vừa nhìn thấy cổ Thiên Hân Vũ đầy những dấu hôn, Thiên Khê Nghiên đã bùng nổ, những năm tháng qua cô ta đã cố gắng đối xử tốt với Tân Mạc Ngôn, thặm chí còn cố tình tạo ra mấy lần mất điện để hai người ở Tân một phòng, nhưng Tân Mạc Ngôn chưa hề đụng vào người cô ta.
Lúc đó có người nói với Thiên Khê Nghiên, Tân Mạc Ngôn gây ra một scandal với một bác sĩ trong bệnh viện và có con, cô ta còn không tin, nhưng bây giờ cô ta nghe thấy tên nữ bác sỹ đó là Thiên Hân Vũ, cô ta vô cùng lo lắng như sắp tới ngày tận thế vậy.
Tại sao lại có thể như vậy, Thiên Hân Vũ sao có thể có con với Tân Mạc Ngôn được chứ! Chắc chắn là Thiên Hân Vũ đã biết sự thực của năm đó, cho nên mới tìm đại một cậu con trai để giả mạo, muốn cướp Tân Mạc Ngôn khỏi tay cô ta.
“Cô nói cái gì? Đồng hồ?” Thiên Hân Vũ cố gắng vịn tay vào tường để giữ vững cơ thể: “Năm đó cô đã nhặt đồng hồ từ trong thùng rác sao?”
Nghĩ lại thân phận của Thiên Khê Nghiên bây giờ là người phát ngôn cho tập đoàn dồng hồ Tân Thức, Thiên Hân Vũ đột nhiên bừng tỉnh, nhưng vẫn không thể tin nổi.
“Năm đó cô mang đồng hồ tới gặp Tân Mạc Ngôn?” Thiên Hân Vũ cảm thấy cơ thể mình nguội lạnh.
“Là Tân Mạc Ngôn đã tự mình tới phòng khám tìm người phụ nữ giữ chiếc đồng hồ, anh ấy biết y tá trực ban đêm đó là tôi nên đã chuyển tôi và cha tôi đến một căn hộ lớn hơn, còn để tôi là người phát ngôn! Thiên Hân Vũ, chị đã có bản lĩnh ném đồng hồ đi, sao lại không có bản lĩnh không nhận anh ấy đi!”
Đôi mắt Mạt Tiểu Tiểu bị đầy thù hận, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Thiên Hân Vũ, thề phải đuổi cổ cô đi.
Việc đã đến nước này, Thiên Hân Vũ đã hiểu hết sự thật, nhưng cô vẫn không thể nào tiếp nhận được sự giấu diếm của người em gái này: “Nếu Tân Mạc Ngôn mà biết cô lừa anh ta, anh ta sẽ không tha thứ cho cô…”
“Nếu như chị không xuất hiện, anh ta sẽ không bao giờ biết được! Thiên Hân Vũ, chị và mẹ chị đều thấp kém như nhau, chuyên môn đi cướp đoạt người đàn ông đã có vợ, trước kia ba và mẹ tôi đang tình đầu ý hợp như vậy mà mẹ chị phải ngáng chân, chị và mẹ chị đều là loại người không biết xấu hổ.”
“Đủ rồi!” Thiên Hân Vũ hét lớn cắt ngang những điều khó nghe mà Thiên Khê Nghiên đang nói.
“Là của cô thì sẽ là của cô, không ai có thể cướp được! Người đàn ông của cô tôi không thèm! Ngược lại Thiên Khê Nghiên cô đừng có làm nhục mẹ tôi, cô không có tư cách đó đâu!”
Mạt Tiểu Tiểu sợ hãi vì sự phẫn nộ của của Thiên Hân Vũ, cô ta hít một hơi cố gắng ổn định tâm trạng, ánh mắt cô ta lại một lần nữa rơi vào dấu đỏ trên cổ của Thiên Hân Vũ, sự oán hận của cô ta lại trào dâng.
“Mẹ là gái điếm thì con cũng là gái điếm, đồ dâm đãng!”
“Bốp!” Thiên Hân Vũ tức giận, vung tay tát mạnh vào mặt Thiên Khê Nghiên.
“Đồ vật trộm được, cô có thể yên tâm ăn được sao?” Thiên Hân Vũ lạnh lùng đẩy Mạt Tiểu Tiểu ra sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Ở góc rẽ, Tân Mạc Ngôn đứng nguyên tại chỗ, mãi cũng không bình tĩnh lại được.
Chiếc đồng hồ là tự tay cô đã vứt bỏ? Căn bản là cô ấy khinh thường anh sao?