Trần Vũ là đại diện cho mẫu người công tư phân minh. Anh thấy được tài năng của Lam Nhã, muốn trọng dụng tài năng của cô và tôn trọng nó.
Phó giám đốc bị gọi tên liền tức tốc đến phòng tổng giám đốc. Vốn tưởng rằng mình đã phạm phải sai xót trong công việc mới bị chỉ điểm đích danh như vậy. Không ngờ lí do ông bị gọi đến là để phỏng vấn cô gái xuất hiện ở phòng tổng giám đốc.
Cuộc phỏng vấn xảy ra trước sự giám sát trực tiếp của Trần Vũ. Vị phó giám đốc buộc phải nêu ra được lí do từ chối hồ sơ, Lam Nhã cũng có quyền lên tiếng nếu có điều không đúng.
-Triệu Lam Nhã? Theo những gì ghi trong hồ sơ, cô là sinh viên du học ở Mỹ nhưng vẫn chưa tốt nghiệp?
-Tôi đúng là chưa tốt nghiệp thưa phó giám đốc. Tôi đã hoàn thành chương trình học trước kì hạn, theo quy định thì nhà trường sẽ cấp bằng tốt nghiệp theo đúng thời gian trên hồ sơ nhập học vì thế tôi đã có giấy chứng nhận tương đương với bằng tốt nghiệp. Nó nằm bên trong hồ sơ, mời ngài xem qua.
Vị phó giám đốc mở xem bên trong hồ sơ, đúng là hôm trước ông đã bỏ xót cái này.
Những câu hỏi tiếp theo của phó giám đốc cô đều trả lời xuất sắc, khẳng định năng lực của bản thân, cũng vừa đủ làm hài lòng vị phó giám đốc khó tính này.
-Hồ sơ của cô được thông qua, mong rằng cô sẽ phát huy tốt khả năng của mình ở Trần Thị.
-Cảm ơn phó giám đốc!
Buổi phỏng vấn kết thúc, phó giám đốc liền rời đi, tiếp tục thực hiện công việc của mình.
-Em nói lời cảm ơn mà ánh mắt không có chút cảm kích nào vậy sao?
-Ông ấy không khiến tôi phải cảm kích, anh là người làm nên chuyện lớn chắc sẽ hiểu lí do.
. . . . .
Lam Nhã chính thức trở thành thành viên của Trần Thị với chức vụ luật sự đại diện.
Tập đoàn Trần Thị quy mô rộng lớn, cả một toà nhà giữa trung tâm đều thuộc quyền sở hữu của họ. Văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất, những bộ phận quan trọng sẽ được nằm riêng ở mỗi tầng, vì thế nên Lam Nhã cũng làm việc chung với một vài đồng nghiệp khác.
Lam Nhã đã đi làm được một tháng, đã quen dần với công việc, đồng nghiệp ở đây cũng rất nhiệt tình, không ai có ý gây khó dễ " thường xuyên" cho lắm.
Giờ nghỉ trưa, bộ phận của Lam Nhã cùng đến nhà ăn của nhân viên. Trong lúc chờ đến lượt bàn của họ vào lấy, một người đồng nghiệp có ý muốn hỏi Lam Nhã.
-Lam Nhã! Tôi có điều vẫn luôn thắc mắc mà không dám hỏi.
-Hỏi tôi sao?
-Ừm! Ngày đầu tiên cô đến tập đoàn, bọn tôi đều nhìn thấy cô đi cùng sếp tổng, còn xách túi cho cô nữa. Cô và sếp tổng là như thế nào vậy?
Lại là những câu chuyện công sở, nếu không cho cô gái này một câu trả lời vừa ý, chắc chắn ngày mai sẽ bắt đầu xuất hiện tin cô bám víu sếp tổng để có chức vụ cho mà xem.
-Tôi được sếp tổng mời đến làm việc, nhưng lúc nộp hơ sơ lại bị sếp phó từ chối nên hôm sau mới đến cùng. Còn sếp xách túi giúp tôi là vì trước đó tôi vừa gặp phải biến cố nhỏ nên được giúp thôi.
-Thì ra cô được sếp tổng mời đến làm việc sao? Vậy mà tôi cứ luôn thắc mắc cô còn trẻ như vậy, lại còn là sinh viên chưa tốt nghiệp mà đã được nhận.
Thì ra trước giờ bọn họ vẫn luôn thắc mắc những chuyện đó. Với tính cách của Lam Nhã, cô bắt đầu cảm thấy nhân viên ở đây vốn không chuyên nghiệp như cô nghĩ, bắt đầu từ vị phó giám đốc trước đó.