Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 44




Màn đêm diễn ra một cách lạnh lẽo, Trần Vũ không trả lời, Lam Nhã cũng không nói thêm gì nữa. Khi anh từ phòng tắm bước ra, cô đã đắp kín chăn, quay lưng về phía anh.

Bên trong chăn cũng bị lưu lại mùi thuốc lá từ trên người Lam Nhã, ở thời điểm hiện tại nó là một mùi hương dễ chịu.

Cảm nhận được bàn tay mát lạnh đang chạm vào người mình, Lam Nhã không phản kháng, bất động như cũ.

Anh dần dần tiến xa hơn, bàn tay đã chạm vào bầu ngực đầy đặn. Lam Nhã đột nhiên lật người, trực tiếp ngồi trên bụng anh. Mắt đối mắt không có điểm dừng.

Gương mặt sắc lạnh của người phụ nữ không chút cảm xúc lại xuất hiện nước mắt. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống ấm nóng thấm ướt lớp áo ngủ.

Không cần biết lí do gì, chỉ cần nhìn thấy cô khóc, anh liền không bình tĩnh được nữa, tự giác bản thân sẽ cảm thấy đều là lỗi của mình.

Trần Vũ kéo thấp người Lam Nhã xuống, để đầu cô dựa vào vai mình, bàn tay xoa đều đều trên tấm lưng nhỏ.

Trong lòng Lam Nhã bây giờ là sự dằn vặt, không muốn rời xa lại không dám đảm bảo ở lại sẽ tốt cho cả hai.

Anh vì cô làm nhiều chuyện, cô lại vì chuyện quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp của hai người. Trước đây đều là do anh nghĩ cho cô, Lam Nhã lại chưa từng thực sự để tâm đến suy nghĩ của người đàn ông bên cạnh mình.

Lam Nhã khóc thật lâu rồi ngủ thiếp trong tư thế cũ trên người anh. Lam Nhã dù mạnh mẽ đến đâu trong lòng anh vẫn là bảo bối cần được anh bảo bọc, chỉ cần trong lòng liền yếu đuối lạ thường.

-Ông là bác của tôi thật sao?

-Tất nhiên!

-Tôi chưa từng nghe ba mẹ nhắc tới.

Lam Nhã đứng ở đầu cầu thang, nghe thấy giọng nói của con trai mình và Trạch Phong, tâm trạng xấu đi một bậc, vội vàng chạy xuống cầu thang.

Trần Vũ ở phía sau không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, chỉ nhìn thấy cô vội vã chạy xuống cầu thang. Trái tim nhói lên như có bị cứa vào.

-Anh Phong? Sao anh lại đến đây?

-Em dậy rồi sao? Anh đến thăm tiểu Văn.

Trần Văn thấy mẹ rất bất ngờ, không biết mẹ đã về nhà liền chạy đến bám lấy mẹ.

-Tiểu Vũ thông minh thật đấy, khuôn mặt rất giống ba nó.

Lam Nhã chỉ cười ngượng, cũng không biết trả lời thế nào, vuốt ve đứa con trai của mình.

-Con vào trong chuẩn bị, lát nữa ba đưa con đi học.

-Anh cũng có việc, đi trước đây.

Trạch Phong nói rồi nhanh chóng rời đi, Trần Vũ trên lầu cũng vừa xuống tới, trang phục đã chỉnh tề. Mọi ngày trước khi

đi làm sẽ được vợ chăm sóc, nâng khăn sửa túi, hành động đó hôm nay không còn nữa.

-Vì sao lại sợ anh ta?

-Không có gì!

Lam Nhã cố tình lãng tránh, cô có thể giấu mọi người nhưng lại không thể qua mắt anh. Cô lập tức lái xe rời đi, bữa sáng ở nhà cũng không buồn ăn.

-Ba! Mẹ không ăn sáng sao?

-Mẹ có việc bận, ba ăn với con.

Trần Văn chỉ là đứa con nít năm tuổi cũng nhìn ra được gần đây tình cảm của ba mẹ không tốt, mẹ rất lạnh nhạt, ba cũng không còn bám lấy mẹ, giành mẹ với nhóc con nữa.

Buổi chiều từ nhà trẻ về, Trần Văn không chịu về nhà, bắt tài xế phải đưa mình đến công ty của mẹ, tự mình chạy lên đến tận văn phòng chủ tịch.

Tay nắm cửa quá cao so với cậu nhóc, không cách nào khác, chỉ có thể ngồi ở ghế đợi có người đi đến. Chỉ lát sau, trợ lý từ bên trong đi ra, Trần Văn nhanh chóng len qua kẻ cửa chạy vào bên trong.

-Con trai?

-Mẹ ơi! Con có chuyện muốn nói với mẹ.