Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 4




Lam Nhã đem hồ sơ đến báo danh ở Trần Thị, việc đầu tiên là bị bộ phận tuyển dụng từ chối thẳng thừng. Cũng không thể như vậy mà nuốt lời, MF nhờ có lần hợp tác đó đã vững mạnh trở lại, nhất định lời hứa này phải được thực hiện.

-Xin chào! Cô vui lòng báo với Trần tổng giúp tôi.

Người lễ tân nhìn thấy bên ngoài tệp hồ sơ của cô.

-Luật sư Triệu Lam Nhã? Cô có hẹn trước không ạ?

-Không có! Chỉ muốn cô báo với Trần tổng rằng tôi đã đến nhưng bị bộ phận tuyển dụng của quý công ty từ chối, không cần gặp mặt.

Lam Nhã đem hồ sơ của mình cất lại vào túi xách, trực tiếp rời khỏi sảnh chính.

. . . . .

Buổi tối tại nhà riêng của Triệu Văn Lâm.

-Bố à! Đánh cờ một mình có gì thú vị mà bao nhiêu năm rồi bố cứ chơi như thế?

-Con đó! Bạn trai sau này nhất định phải là người đánh cờ thắng bố, nếu không đừng hòng mang đứa con gái cưng của ông già này đi.

-Thiệt là! Nào! Con đánh với bố một ván.

Triệu Văn Lâm từ hai bàn tay trắng gây nên sự nghiệp. Khi gặp được người con gái mình yêu đã ở tuổi 35, cứ nghĩ ông sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Không ngờ mẹ Lam Nhã lại mất vì bệnh nan y khi cô mới năm tuổi. Ông một mình chăm lo Lam Nhã cho đến tận bây giờ.

-Ông Lâm! Sao không không nhường con gái vậy? Lần nào chơi cũng thua thì thật nhàm chán.

-Con bé này bỏ bố của con một mình sang Mỹ học mấy năm trời, biết bao lâu mới về đánh với ông già này được ván cờ, không có bản lĩnh lại làm bộ làm tịch.

-Không phải con nói bố tìm một người bạn tâm giao cho đỡ buồn sao, bố cũng đâu chịu nghe lời con.

-Con nói vậy không sợ mẹ con về cốc đầu con hả? Mẹ con bao nhiêu năm qua vẫn trẻ đẹp như vậy thì làm sao bố nghĩ tới người khác được.

*Ting tong*

-Buổi tối mà ai còn đến tìm bố vậy? Để con ra mở cửa.

Lam Nhã nhanh nhẹn ra mở cửa. Con gái của ông khi ở với ông y hệt như một con sóc con vậy. Không hiểu sao ra bên ngoài lại không thể hoà hợp cùng bạn bè như những đứa trẻ khác. Ông từng rất đau đầu vì cô giáo mời ông đến nói chuyện về vấn đề tâm lí của Lam Nhã.

-Trần tổng? Sao anh lại đến đây?

-Chào bác Triệu!

-Ô Trần Tổng! Có việc gì khiến cậu ghé thăm vào giờ này, mời vào nhà?

-Bác cứ gọi con là Trần Vũ được rồi! Con đến là vì có chuyện muốn nói, con muốn nói với bác trước. Con có thể chơi với bác một ván cờ không ạ?

-Được được! Bao nhiêu năm nay toàn chơi với Lam Nhã, thắng đến chán rồi. Lam Nhã nghỉ ngơi đi con.

Lam Nhã đứng bên cạnh mặt méo xệch, có người chơi cùng liền hắt hủi con gái ruột. Lam Nhã bất lực nhún vai rồi quay về phòng của mình. Không biết hai người họ đã nói gì, đúng lúc Lam Nhã ra ngoài uống nước thì thấy ông Lâm đang cười rất vui vẻ.

-Tiểu Vũ thông minh thật. Không hổ danh là người mưu mô, sắc xảo nhất trên thương trường.

Cái gì mà lại chuyển thành loại xưng hô thân mật kiểu này rồi. Nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã khá muộn.

-Trần tổng! Cũng không còn sớm nữa, anh nên về nghỉ ngơi rồi. Bố tôi cũng có tuổi rồi, không thể thức khuya được.

-Sao vẫn còn gọi là Trần tổng chứ! Tiểu Vũ đã nói cho bố biết rồi. Đúng là muộn rồi, con mau lấy thêm chăn gối cho Tiểu Vũ nghỉ ngơi.

Nói cho bố biết, là chuyện làm luật sư cho anh ta sao? Với lại còn cả nghỉ ngơi?