-Mọi người biết gì chưa? Tôi vừa nghe được một tin vô cùng chấn động. Tôi vừa vô tình nghe được trợ lý Ngô nói chuyện điện thoại về lễ đính hôn của sếp tổng. Bất ngờ chưa?
-Wao! Sếp tổng đính hôn sao? Không biết đối tượng là ai vậy?
-Không biết! Nhưng mà... tôi nhớ là lúc trước Tuyết Như của phòng kinh doanh có khoe là có hôn ước từ nhỏ với sếp của chúng ta. Không phải là cô ấy chứ?
-Cũng có thể lắm, cô ấy nghỉ việc quay về công ty nhà mình luôn rồi.
Những lời bàn tán vô tình lọt đến tai Lam Nhã, thì ra cô ta đã đem chuyện hôn ước từ nhỏ này đi khoe khắp nơi. Phải tìm Trần Vũ nói chuyện.
Vì Lam Nhã luôn bận rộn, họ chỉ có thể tranh thủ gặp nhau vào giờ nghỉ trưa ở văn phòng sếp tổng.
Trần Vũ đem đồ ăn bày ra bàn, vừa làm vừa nghe Lam Nhã nói về chuyện cô nghe được, cố gắng nén không cười thành tiếng.
Đáng yêu quá!
Nói về tính chiếm hữu, Lam Nhã đứng thứ hai thì không ai dám dẫn đầu. Chỉ cần nghe người khác nói không đúng về người của mình đã thấy khó chịu rồi.
-Vậy thì em ra mặt đi, để họ không cần đoán già đoán non nữa.
-Không được! Em muốn yên tĩnh hoàn thành công việc, không muốn suốt ngày có người đi theo nịnh bợ hay chỉ trích.
-Anh cũng chịu thôi, anh cũng không thể bịt miệng tất cả nhân viên trong công ty được.
Anh có thể, anh hoàn toàn có thể, anh là đang cố tình châm dầu vào lửa, kích cho Lam Nhã đồng ý công khai chuyện của bọn họ ra ngoài.
-Đợi em kết thúc hợp đồng với Trần Thị, quay về MF thì Tuyết Như sẽ không có cơ hội ké tí hơi nào hết.
-Em làm luôn bây giờ cũng được mà. Em là bà chủ, muốn kết thúc hợp đồng sớm là chuyện nhỏ thôi.
-Em là người có nguyên tắc làm việc rõ ràng.
Lam Nhã không để ý nhưng không có nghĩa anh cũng thế. Thời gian bên nhau của họ không nhiều, đôi khi buổi tối chỉ nhắn với nhau một vài câu Lam Nhã đã ngủ thiếp đi vì mệt, bọn họ chẳng khác nào yêu xa.
Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là vệ tinh xung quanh Lam Nhã quá nhiều. Khiến người trầm tĩnh như Trần Vũ phát ghen.
-Chị Lam Nhã, mấy năm trước đã nghe danh học bá của chị. Sao bây giờ vẫn đến đây học kinh doanh vậy?
-Vì trước đây chị học luật.
Người ngồi cạnh Lam Nhã là một nam sinh, nhìn bên ngoài có vẻ là một thiếu gia nhà giàu. Tình cờ ngồi cùng bàn rồi theo Lam Nhã đến bây giờ.
-Tiết học của chị đều là buổi tối sao?
-Ừm! Những giờ khác chị phải đi làm.
Lam Nhã cảm thấy cậu nhóc này không có gì xấu, thành tích học tập cũng rất được, xem như học đệ mà chỉ giáo.
Trần Vũ nhà chúng ta thì khác, nhìn thấy cậu nhóc suốt ngày lẽo đẽo theo Lam Nhã, thậm chí có hôm còn đưa đồ ăn đến tận công ty. Làm sao không nhìn ra được là thằng nhóc này đang có tình ý với cô chứ.
-Đến đón em sao?
-Thằng nhóc đó là ai vậy?
-À! Bạn học.
-Bạn học thôi à? Anh lại thấy ánh mắt thằng nhóc đó nhìn em rất thâm tình.
Lam Nhã bật cười khúc khích, Trần tổng cũng có bộ mặt giận dỗi như thế này.
-Anh bao nhiêu tuổi rồi?
-31!
-Ồ! Cậu ấy mới 21 tuổi thôi!
-Ý gì? Chê anh già sao?
Lam Nhã gật gù, chép miệng tỏ vẻ rất đồng tình.
-Ừm! Anh già rồi mà lại ghen với một thằng nhóc. Buồn cười thật đấy!
Trần Vũ đanh mặt, nhìn cô gái nhỏ vẫn còn cười khúc khích. Bên ngoài xe, ánh mắt của tên nhóc kia vẫn nhìn Lam Nhã. Anh mạnh bạo kéo cô lại gần, đặt lên môi cô nụ hôn sâu, kéo cửa sổ lên.
-Còn dám nói anh già, anh cho em thấy uy lực của người già. Em chết chắc rồi!