Trải qua trận hoan ái kịch liệt, Lam Nhã thức dậy với cả người đau nhức. Nhìn người nằm bên cạnh vừa tức vừa xấu hổ, tên đàn ông này bình thương cưng chiều cô đến tận mây xanh. Vậy mà chỉ sau cái gật đầu đêm qua, hành cô muốn chết đi sống lại.
Lam Nhã nghiến răng nhéo vào eo một cái thật mạnh, Trần Vũ vì đau mà tỉnh giấc. Đôi chân mày nhíu chặt tìm hung thủ, vừa nhìn thấy lại liền thả long ra.
Vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, Lam Nhã dùng chút sức lực yếu ớt còn lại cố đẩy anh ra.
-Anh bây giờ đang không mặc đồ, em tốt nhất đừng động lung tung.
Lam Nhã cứng đơ người không dám nhúc nhích. Hạ thân truyền lên cảm giác đau buốt, nhớ lại chuyện vừa xảy ra cách đây vài tiếng, cô không muốn nó lập lại lần nữa.
Trần Vũ trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, dịu dàng xoa đầu, vỗ về như một con mèo con.
-Anh xin lỗi! Lần sau sẽ chú ý hơn!
-Còn có lần sau sao?
Lam Nhã hừ lạnh một cái, lật chăn để bước xuống giường. Vừa đặt chân xuống, đôi chân không chút sức lực, cảm giác ê ẩm truyền lên tới đại não.
Trần Vũ đã quấn khăn ngang hông cho mình, bế cả người Lam Nhã trần trụi đi vào nhà tắm.
-Em ít nhất cũng phải hai ngày nữa mới đi đứng bình thường lại được.
Lam Nhã cũng không thèm đôi co, để yên cho anh bế đi.
Nhìn thấy bản thân mình trong gương, khắp người đầy dấu xanh đỏ, môi còn có chút sưng lên. Lại liếc tác giả của những cái dấu đó một lần nữa, trong lòng hoàn toàn là sự bực dọc.
-Dùng như phá!
Trần Vũ chỉ biết đứng bên cạnh cười vui vẻ, cô muốn mắng gì cũng được, dù sao thì hắn cũng được lời rồi.
Giúp Lam Nhã đánh răng, rửa mặt rồi tắm rửa, đến cả mặc quần áo cũng không cần động tay. Chăm cho cô từng chút một, cảm giác như anh đang nuôi thêm một cô con gái nhỏ vậy.
Bước ra khỏi phòng tắm với trang phục đã chỉnh tề. Lam Nhã thấy người giúp việc đang dọn dẹp, nhìn thấy vết máu đỏ trên ga giường liền chạy tới lấy chăn che lại.
-Cái này... chị để em làm cho!
Chị Lan biết Lam Nhã đang xấu hổ, chỉ cười cười rồi giành lại cái chăn trên tay Lam Nhã.
-Không sao! Để chị làm!
Chị Lan nhanh chóng gom hết đồ trên giường đem đi giặt.
-Chị Lan! Mẹ tôi có bên dưới không?
-Dạ không! Bà chủ ra ngoài rồi, nói là đi chuẩn bị sính lễ sang nhà Lam Nhã nói chuyện.
Lam Nhã nghe như sét đánh ngang tai, trong lòng thầm kêu "trời ơi! bão... táp... mưa... sa..."
Ngay cả việc này bà cũng tính tới luôn rồi, tất cả những chuyện xảy ra đều nằm trong tính toán của bà, phen này Lam Nhã không có đường lui rồi.
Trần Vũ lái xe đưa Lam Nhã về nhà, bước vào nhà thì nhìn thấy cảnh tượng hai bên sui gia đang trò chuyện vui vẻ.
-Ba! Ba về nước khi nào vậy?
-Hôm qua nghe mẹ con báo ba liền chạy về. Chuyện hỏi vợ cho con quan trọng như vậy, sao chậm chạp được.
Lam Nhã bất động, ném ánh mắt cầu cứu về phía ông Lâm.
-Hai đứa! Mau lại đây ngồi đi, nói chuyện đàng hoàng.
Lam Nhã đến ngồi bên cạnh ông Lâm, cúi đầu chào ba mẹ Trần Vũ.
-Cha! Con gái ông Lâm đây sao? Lúc tôi ghé thăm, con bé còn chưa biết lật, bây giờ đã cao lớn xinh đẹp như vậy rồi.
Thấy chồng mình cảm thán, mẹ Trần Vũ cũng góp vui, thêm vào mấy câu.
-Không những xinh đẹp, thành thích học tập cũng rất xuất sắc. Là học trò cưng của giáo sư Jame đó mình.
Lam Nhã được khen mà cảm thấy lạnh sống lưng. Giáo sư Trần đây là đang ngầm ám chỉ về việc cô không chọn làm học sinh dưới sự dẫn dắt của bà. Vị giáo sư này thù dai thật đấy!