Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 79: Đừng nghĩ có thể bước chân vào Âu Dương gia




Ngay sáng hôm sau Ngạo Thần đã bắt Mộng Khiết đi qua Mỹ nhưng cô cứ bám lấy mẹ mình mãi không buông. Hơn nữa Tuyết Vi không muốn phải xa Mộng Khiết nên bà đã giữ Mộng Khiết ở lại. Đương nhiên là Ngạo Thần lần này lại không thể làm gì. Ông ngồi ăn sáng cũng không được ngon.

Đang ngồi ăn thì A Tứ đi vào nói nhỏ cho Ngạo Thần nghe. Ông vẫn ăn chầm chậm không có một hành động nào là hấp tấp.

Ăn xong thì đã lên xe để A Tứ lái đi. Mộng Khiết thấy có gì đó không đúng nên đã nhanh chóng lấy xe để đi. Còn chưa đi được thì mẹ cô lại kéo tay cô lại.

- Tiểu Khiết đi đâu vậy?

- À, con đi cùng ba ra chỗ này một chút á mẹ. Sẽ nhanh chóng về thôi, mẹ đừng lo.

- Không có ai chơi với Vi hết.

- Tý nữa con về chơi cả ngày với mẹ luôn.

- Tiểu Khiết nói rồi đấy nha.

- Dạ. Con đi đây.

Nói xong Mộng Khiết liền chui vào xe lái nhanh theo đường ba mình đi. Nhưng vì ông đã đi trước nên cô cũng khó đoán được là đi đâu. Đành phải gọi cho mấy vệ sĩ trong nhà.

Cùng với lúc này thì Ngạo Thần vừa mới bước chân xuống tầng hầm khi cũ. Ông đi xuống nhìn thấy bộ mặt dửng dưng của Tử Sâm, không có một ý nào là sợ thì lại tức điên lên. Đến gần vệ sĩ đang đứng ở cửa lấy súng ở hông hắn rồi cầm lên. Thao tác nạp đạn điêu luyện, nhanh chóng. Còn không thèm nói nhiều đã bắn một phát vào đùi trái của Tử Sâm khiến anh khụy xuống.

Tử Sâm còn đang đưa tay để chống đỡ đứng dậy thì Ngạo Thần bắn têm một phát nữa ở bả vai trái. Tử Sâm không phải lần đầu bị đạn găm vào da thịt nhưng loại đạn này có sức công phá không phải bình thường. Anh nuốt cơn đau vào trong bụng, thái dương hiện rõ đường gân xanh và còn chảy đầy mồ hôi.

- Thằng ôn con, mày đừng bao giờ nghĩ sẽ được bước chân vào Âu Dương gia.

- Ha, dù sao thì...tôi và Khiết Nhi cũng ở cạnh nhau rồi. Mạng sống này tùy chú định đoạt.

- Cái thằng chết tiệt này.



Ngạo Thần tức giận đi qua đó vung nắm đấm thằng diện vào mặt Tử Sâm khiến anh chảy máu mũi. Tuy vậy Tử Sâm vẫn mỉm cười, ít nhất còn đỡ hơn là thứ thuốc mà ông đã tra tấn anh.

Nhưng vừa mới đấm được một phát thì Mộng Khiết lại xong vào. Cô thấy Tử Sâm như vậy thì không đành lòng, đi đến đỡ anh.

- Ba làm cái gì vậy?

- Làm cái gì? Con bé ngốc nghếch này, đi về nhà ngay.

Nhìn Mộng Khiết còn lo lắng cho Tử Sâm như vậy thì người ba như Ngạo Thần càng đau đầu hơn. Ông đi đến cốc vào đầu Mộng Khiết một cái thật đau làm Mộng Khiết nhăn mặt lấy tay xoa đầu mình.

- Con không về, ba ra tay ác quá rồi đó.

- A Tứ, lôi con bé ngu ngốc này ra ngoài đi. Ở đây chỉ khiến người khác đau đầu thêm.

- Rõ.

A Tứ ngay lập tức nghe lệnh kéo Mộng Khiết ra ngoài nhưng cô vùng vẫy muốn ở lại. Vừa mới đi ra ngoài cửa thì Tử Sâm lên tiếng.

- Lần trước, không phải ông nói chỉ cần chịu đựng năm phút là được thôi sao.

Ngạo Thần xoay người lại nheo mắt nhìn Tử Sâm. Nhìn anh như vậy thì ông lại nhếch mép cười.

- Muốn thử sức lần nữa?

- Lần này không phải tài sản gì hết, thứ tôi cần là đăng kí kết hôn với Khiết Nhi.

- Biết sao không? Tao đang muốn cho mày một phát vào não mày, để mày có thể đoàn tụ với mẹ mày dưới Suối Vàng, nhưng đứa con gái ngốc nghếch của ta lại không cho phép điều đấy.



- Vậy ý ông là đồng ý hay không?

- Lần này có chắc trụ nổi?

- Phải thử mới biết được.

Nghe Tử Sâm nói vậy thì Ngạo Thần cười lớn. Một con tôm tép mà cứ nghĩ mình là một chú rồng lớn. Nhưng ông đành phải toại nguyện cho tên này vì dù sao thì đây cũng là đứa đã khiến đưa con gái của ông lao đầu vào để yêu.

Ông phất tay ra lệnh cho A Tứ dạy dỗ lại Tử Sâm. Vậy nên Mộng Khiết cũng được ở lại để chứng kiến.

Tử Sâm còn chưa chuẩn bị gì đã bị A Tứ vung nắm đấm làm sống mũi của anh giống như bị gãy vậy. Tuy vậy Tử Sâm vẫn chống tay để gắng gượng đứng dậy. Nhưng còn chưa đứng dậy thì lại bị A Tứ bóp cổ rồi đẩy về phía tường. Hơn nữa anh còn cố ý đấm mạnh vào chỗ bả vai vừa nãy bị bắn. Máu chảy nhễ nhại nhưng Tử Sâm vẫn cố gắng giượng. Đầu của Tử Sâm chảy máu không ít. Anh chóng váng muốn ngất đi nhưng nhìn về bóng dáng đang lo lắng cho mình ở phía xa thì anh lại cố gắng gượng để đứng dậy. Nhưng thật sự sức của Tử Sâm không thể chịu được thêm nữa.

Mộng Khiết đứng đó cũng lo lắng không thôi. Nếu không trụ được thì đừng cố, bây giờ cô còn không được phép lao đến để giúp anh. Tử Sâm vậy mà lì lợm không chịu từ bỏ.

- Chú Tứ, đừng có đánh mạnh như vậy chứ.

Nhưng trả lời cho câu nói đó thì toàn là nhưng nắm đấm thẳng diện về những chỗ hiểm của Tử Sâm. Dường như Ngạo Thần muốn viện cớ như vậy để Tử Sâm có chết cũng không lo. Nhưng lầm này Tử Sâm có vẻ đã chịu đựng giỏi hơn, lần này A Tứ ra tay mạnh đến vậy mà anh vẫn cố gắng trụ vững.

Cả mặt của Tử Sâm đều dính đầy máu, nhưng anh vẫn cố mở mắt nhìn về phía Mộng Khiết. Con mèo nhỏ vẫn lo lắng cho anh, điều đó khiến anh cần phải cố chịu đựng thêm nữa.

Mộng Khiết bị tên vệ sĩ giữ tay nên không thể đến đó được. Nhưng đồng hồ vừa kêu lên thì Mộng Khiết vui mừng đẩy vệ sĩ ra đi đến chỗ Tử Sâm. Cô đỡ anh dậy nhưng anh đâu còn sức để đứng, duy trì được hỏi thở đã là tốt lắm rồi.

- Đợi...đợi em đưa anh đến bệnh viện.

- C,cuối....cùng...cũng được...

Tử Sâm đưa tay lên vuốt mặt Mộng Khiết rồi lại bất tỉnh đi. Mộng Khiết vội gọi xe cứu thương đến vì cô biết ba mình sẽ không giúp đỡ mình chuyện này.

A Tứ đi lại về phía Ngạo Thần cúi đầu xin lỗi vì không hoàn thành nhiệm vụ nhưng Ngạo Thần lại gật đầu cho qua. Lần này không phải do A Tứ mà do ý chí của Tử Sâm quá lớn. Đành để theo dõi thêm rồi mới đưa ra quyết định.