Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 77: Bôi thuốc (H)




Tia nắng len lỏi vào trong căn phòng của hai người nào đó vẫn đang ôm nhau ngủ say. Cũng may là Tử Sâm đã kéo rèm vào trước để tránh ánh sáng khiến Mộng Khiết phải thức giấc nên hai người ngủ đến tận chiều tối.

Chiếc điện thoại reo lên làm Mộng Khiết khó chịu dụi mặt vào lồng ngực của Tử Sâm. Anh tỉnh dậy vội tắt điện thoại đi. Thật muốn đấm chết cái tên Vân Hi ngay bây giờ mà. Anh vốn muốn để cho Mộng Khiết ngủ lâu hơn một tí cho cô đỡ mệt vậy mà lại làm cô tỉnh giấc bây giờ.

Mộng Khiết hơi hé mắt, cô đưa tay dụi mắt rồi chớp chớp nhìn phía trước mặt mình. Chợt nhận thức ra là đang được Tử Sâm ôm. Cô còn nhớ lại lúc làm những chuyện xấu hổ đó, mặt tự khắc bắt đầu đỏ lên. Đẩy Tử Sâm ra chỗ khác liền đứng dậy định đi, nhưng còn chưa đi nổi một bước cô đã ngã khụy xuống. Tử Sâm nhịn cười đi đến bế cô lên giường nằm lại chỗ cũ.

- Nghỉ thêm một chút nữa đi, tí nữa đưa em về.

- Nghỉ cái đầu anh, khốn nạn. Tên bệnh hoạn biến thái, tôi đánh chết anh.

Mộng Khiết chửi bới còn vung tay đánh Tử Sâm. Anh chỉ ôm lấy cô để cô thích làm gì thì làm. Nhưng vì buổi sáng mới bị Tử Sâm làm cho đau nhức khắp người nên bây giờ Mộng Khiết đánh anh có một chút cũng đã thấy mỏi tay. Cô lườm anh rồi cúi đầu xuống rúc vào lòng ngực săn chắc ấy. Tử Sâm đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ thủ thỉ.

- Còn đau nhiều không?

- Còn.

Mộng Khiết nói rất nhỏ nhưng Tử Sâm vẫn nghe thấy. Anh nâng mặt Mộng Khiết lên hôn nhẹ lên mí mắt cô.

- Đợi một chút nhé.

Nói rồi Tử Sâm rời khỏi giường đi đến kệ tụ đựng đồ dùng mở ra lấy hộp thuốc mỡ rồi đi đến gần Mộng Khiết. Anh lật bỏ chăn ra nhưng Mộng Khiết nhanh chóng kéo lại. Người cô còn không một mảnh vải che thân, Tử Sâm tắm xong còn không mặc quần áo vào cho cô. Quần áo của mình cũng bị Tử Sâm xé tanh bành, bây giờ biết mặc gì để đi về chứ. Cô lườm nguýt Tử Sâm. Anh lại gần nở nụ cười tươi nhìn cô gái đang giận dỗi trước mặt mình.

- Đừng giận, tí nữa anh lấy đồ khác cho em mặc.

- Tên trứng thối nhà anh, xấu xa. Cút đi.

Tiện tay vơ lấy chiếc gối ném về phía Tử Sâm. Anh nắm lấy rồi đặt chiếc gối về chỗ cũ. Đi đến sát gần Mộng Khiết lấy tay tách hai chân cô ra. Mộng Khiết thấy vậy thì còn tưởng Tử Sâm định làm tiếp, cố sợ hãi co người lại.



- Anh...

- Yên tâm, chỉ là muốn bôi thuốc cho em thôi.

Nghe Tử Sâm nói vậy thì Mộng Khiết mới thả lỏng cơ thể. Nhưng còn chưa lâu thì Mộng Khiết lại co rút người lại. Cũng chỉ vì ngón tay của Tử Sâm bôi thuốc cho cô. Thật giống hôm qua, rất khó nói. Nhưng mà cô sợ làm như vậy, chính xác hơn thì dù đã trưởng thành nhưng Mộng Khiết chưa từng cho tay động vào hành lang chật hẹp của mình. Vậy mà bây giờ Tử Sâm còn nhìn, đã vậy còn đưa tay chọc ngoáy sâu vào bên trong. Cô vừa xấu hổ nhưng cảm giác mát lạnh của thuốc làm cô lại dễ chịu không thôi. Tuy vậy Mộng Khiết không thể biết được Tử Sâm chính là lấy cớ để trêu đùa cô một chút. Nhìn Mộng Khiết như vậy làm Tử Sâm lại ham muốn.

Anh đưa tay rút khỏi hai cánh hoa đang dính nước ướt nhèm đó. Trườn lên đè Mộng Khiết ra hôn môi cô. Mộng Khiết ban đầu còn chưa thích nghi được mãi sau mới có thể cùng Tử Sâm "trao đổi qua lại" với nhau. Mộng Khiết thật sự vẫn còn tình cảm với Tử Sâm, chỉ là cô vẫn còn rất hận anh nên chưa thể đồng ý để hai người quay lại với nhau.

Tử Sâm hôn xong còn cúi xuống hôn lên ngực của Mộng Khiết rồi một tay bóp một bên ngực của Mộng Khiết, một bên ngực bị anh cắt mút. Đương nhiên là buổi sáng anh còn làm đau hơn thế nên bây giờ cô mới đau như vậy. Vì thế nên bây giờ Tử Sâm chạm nhẹ cũng khiến cô đau chứ đừng nói cắn mút như vậy. Mộng Khiết đưa tay đẩy đầu Tử Sâm ra nhưng anh còn cắn mạnh làm cô đau hơn.

- A...Tử Sâm... đau.

Da của Mộng Khiết vốn trắng trẻo, vùng ngực của cô còn phát triển căng đều, đã vậy nhìn còm trắng giống như bóp là có thể ra sữa khiến Tử Sâm căng cứng người. Anh thật sự không nghĩ mình bị dục vọng chi phối nhiều đến vậy. Thậm chí còn mặc cho Mộng Khiết kêu đau thì anh vẫn gặm nhấm hai núm hoa nhỏ phớt hồng của cô.

- Tử Sâm... đau quá...đừng cắn nữa.

Mộng Khiết chả thể chịu nổi sức lực của Tử Sâm, người cô đau đến run lên. Tử Sâm cảm nhận được cơ thể Mộng Khiết thay đổi nên rời khỏi ngực cô. Nhìn bộ ngực trắng ngần bây giờ lại chằng chịt vết đỏ, đã vậy đầu ngực cũng bị anh căn mút đến lợi hại. Một chút nữa có lẽ chắc chảy máu luôn rồi.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Mộng Khiết thì anh hít một hơi thật sâu. Bế Mộng Khiết ngồi vào lòng mình xoa đầu cô.

- Khiết Nhi, anh xin lỗi. Làm em đau rồi.

- Tên khốn nhà anh...đau lắm đấy.

Mộng Khiết nói mà giọng nghẹn lại. Tử Sâm biết Mộng Khiết là đang cố kìm nén để không khóc. Nhưng anh lại muốn Mộng Khiết khóc, thật to thì càng tốt. Mộng Khiết không cần phật tỏ ra mạnh mẽ vì anh sẽ là người bảo vệ cô. Không cần biết là thế nào, dù nuông chiều cô đến hư thì anh vẫn chấp nhận.

- Quần áo...của tôi đâu?

- Không thể ở đây thêm sao?



-...

- Anh biết rồi, đợi anh lấy giúp em.

Tử Sâm thấy ánh mắt kiên quyết của Mộng Khiết thì đành thở dài rồi đứng dậy đi lấy quần áo cho cô. Anh đã mua rất nhiều các thể loại đồ cho phụ nữ theo kích cỡ của Mộng Khiết, chỉ cần là phiên bản mới ra anh đều sẽ mua. Chỉ là bây giờ mới có dịp để Mộng Khiết mặc.

Cầm lấy chiếc váy trắng dài tay đi đến. Còn có cả đồ lót đúng theo size của Mộng Khiết. Cô đỏ mặt nhưng vẫn cầm lấy. Còn đang mặc thì nhìn lên thấy Tử Sâm vẫn đang nhìn chằm chặp mình.

- Biến thái, đi ra ngoài.

- Đây vốn là phòng của anh, em còn muốn đuổi anh ra ngoài?

- Anh...tên đồi bại mặt dày này.

Tay Mộng Khiết run run còn chả mặc nổi áo lót. Tử Sâm lại gần cầm lấy áo mặc giúp cô. Lấy chiếc quần lót mặc vào cho cô. Mộng Khiết xấu hổ đến đỏ bừng như tôm luộc. Tử Sâm biết rõ, anh thích nhìn Mộng Khiết ngại ngùng như vậy. Thật đáng yêu, càng làm anh muốn đè cô ra trêu chọc thêm. Mặc xong váy giúp Mộng Khiết thì bế cô xuống dưới nhà.

Bây giờ Mộng Khiết mới để ý, căn biệt thự này thiết kế gần giống với sở thích của cô. Chỉ là có vài nơi thì nhìn qua đã biết là Tử Sâm tự sắp xếp. Xoay đầu nhìn Tử Sâm.

- Tôi muốn về nhà.

- Anh nấu ăn rồi.

- Tôi không muốn nhắc lại lần nữa.

Tử Sâm đành phải đưa Mộng Khiết về nhà. Tuy vẫn còn đau nhưng đã đỡ hơn lúc đấy. Mộng Khiết đi vào phòng đóng sập cửa lại liền lên giường nằm chùm chăn kín mít. Cô suy nghĩ lại thời gian ở cùng Tử Sâm, thật xấu hổ muốn chết. Còn cả cơ thể cô nữa, từ bao giờ lại muốn Tử Sâm đến như vậy. Mộng Khiết hận Tử Sâm nhưng lại càng hận cơ thể mình hơn. Cô nằm cuộn tròn lại rồi ngủ lúc nào không hay.

Tử Sâm về phòng nhìn lên giường, vẫn còn dính chất dịch giữa hai người lúc sáng và cả vệt máu trinh nữ của Mộng Khiết. Điều này cũng khiến anh thỏa mãn rồi. Không biết ngày mai hay tối nay ba của Mộng Khiết sẽ cho người bắn chết anh đây nữa. Thầm nghĩ nhưng Tử Sâm vẫn cảm thấy rất vui. Anh nằm xuống cạnh chiếc gối của Mộng Khiết, mùi hương của cô vẫn còn đấy khiến đầu óc anh dễ chịu hơn...