Vì nghĩ cho công ty nên Mộng Khiết vẫn phải cố gắng chịu đựng cái tên kia. Cô phải hết sức cẩn thận không để đụng mặt với hắn tại công ty.
Ai ngờ đâu sáng ra cô cần uống cà phê, đi xuống dưới cửa hàng của công ty thì lại không thấy ai bán. Chợt nhớ ra là trong nhà kho cũng có hộp cà phê đóng gói sẵn. Vì thế nên Mộng Khiết đi vào trong bật đèn lên để tìm. Còn đang tìm thì lại nghe thấy tiếng đóng cửa, quay lai thì thấy Tử Sâm đang mỉm cười nhìn mình. Tiện tay, lấy luôn gói trà chanh ném về phía anh. Nhưng Tử Sâm vẫn có thể tránh ra được.
Không thèm để ý anh nữa, Mộng Khiết đi lướt qua người anh rồi định ra mở cửa nhanh cửa lại khóa. Tử Sâm xoay người vẫn đứng im đó để nhìn xem cô dùng cách nào để có thể thoát ra được. Nhưng anh đâu biết Mộng Khiết chính là rất giỏi trong việc mở khóa. Cô sờ lên đầu mình xem có kẹp ghim hay không rồi nhìn cả căn phòng. Thật may là ở gần đó có sấp giấy kẹp ghim ở góc. Mộng Khiết đi đến đó lấy kẹp ghim để mở cửa phòng.
Tạch!
Tiếng cửa kêu lên cũng chính là nói lên được Mộng Khiết đã mở được cửa. Tử Sâm ngạc nhiên không nghĩ từ trước đến giờ Mộng Khiết có thể mở khóa được như vậy. Cô đang định đi ra ngoài thì Tử Sâm nhanh chóng đi đến đóng cửa lại, Mộng Khiết nhíu mày nhìn anh.
- Bỏ ra.
- Nếu anh không bỏ thì sao?
Không thèm nói nhiều, Mộng Khiết đa cho anh một cái tát thật đau. Tuy vậy, Tử Sâm vẫn không có ý định sẽ buông tay ra. Mộng Khiết có đẩy thế nào cũng không được.
Đột nhiên, Tử Sâm bế Mộng Khiết đi ra mấy kệ thùng carton để ngồi. Mặc cho cô giãy giụa thế nào thì Tử Sâm cũng không buông tay cô ra.
- Anh...định làm gì?
- Làm gì sao? Theo em thì anh nên làm gì đầu tiên?
Lời nói của Tử Sâm có phần cợt nhả, còn trêu đùa. Nhưng trên gương mặt anh lại có vết bầm tím ở gò má. Chắc chắn Mộng Khiết không thể có sức lực đánh đến như vậy. Nhưng dường như Tử Sâm chả quan tâm đến việc đó. Anh cúi xuống đè Mộng Khiết.
- Buông tôi ra tên mặt dày này. Ở đây có camera, anh nghĩ sẽ làm được gì đó với tôi sao?
- Mèo con ngây thơ, em nghĩ bằng cách nào để anh có thể ký hợp đồng với công ty em?
Câu nói này cũng khiến Mộng Khiết hiểu rõ. Anh ta vốn đã rất giỏi trong ngành điện tử rồi. Bây giờ nếu không thể xử lí được một chiếc camera thì chắc chắn anh sẽ chả thể vào được đây.
Nhưng cũng đâu thể đứng im, Mộng Khiết giãy giụa không ngừng. Còn đang định nói thì Tử Sâm cúi xuống hôn cô. Vì Mộng Khiết mím chặt môi không cho anh có cơ hội để đi vào trong nên Tử Sâm phải một tay giữ hai cổ tay của cô rồi đưa một tay xuống luồn vào trong áo của Mộng Khiết làm cô rùng mình mở miệng ra định nói. Chớp thời cơ, Tử Sâm đưa đầu lưỡi mình vào bên trong. Khoang miệng ấm nóng của Mộng Khiết làm anh tê dại đầu óc. Đã thật lâu rồi, anh nhớ hương vị này của cô. Đầu lưỡi anh đảo khuấy cả bên trong khoang miệng của Mộng Khiết làm cô khó thở. Dù có đẩy anh ra như thế nào cũng không được. Tử Sâm ôm lấy Mộng Khiết hôn sâu hơn làm da đầu Mộng Khiết căng ra. Cô còn đờ đẫn không biết làm sao. Nước bọt giao nhau còn làm cả căm phòng nghe thấy tiếng chùn chụt làm Mộng Khiết đỏ mặt lên. Cô càng đẩy anh ra thì anh lại càng hôn cô sâu hơn.
- Ưm...buông...
Khó lắm Mộng Khiết mới tách ra khỏi miệng Tử Sâm nhưng lại nhanh chóng bị anh bịt lại bằng miệng của mình.
Phải thật lâu sau thì Tử Sâm mới rời khỏi môi cô. Đưa tay lau bỏ nước bọt còn dính trên môi cho cô.
- Buông ra.
- Không phải em là người bắt đầu trước sao?
- Tôi? Tôi làm gì anh?
- Em quyến rũ anh, không phải sao?
- Hơ...Anh não bị úng nước rồi à?
Mộng Khiết cảm thấy thật hài hước. Lúc trước rõ ràng là anh làm cô yêu mình. Rồi để cô sa vào bẫy của mình. Bây giờ lại nói cô quyến rũ anh, nược cười thật đấy.
- Anh còn có thể mặt dày hơn nữa không?
- Khiết Nhi của anh muốn vậy sao?
Nghe Mộng Khiết nói xong thì Tử Sâm liền đưa tay vuốt tóc cô sang một bên. Cô thấy anh tiến sát vào mình như vậy thì lùi về sau nhưng đằng sau lại là tường chống nên cô chả thể lùi được nữa. Chỉ hận không thể biến thành bức tường ngay bây giờ.
- Biến ra chỗ khác. Để tôi ra được khỏi đây thì anh chết chắc.
- Chết dưới tay Khiết Nhi thì anh cũng sẵn lòng.
- Anh bị điên thật rồi sao? Hay thời gian biến mất bị đánh đạp không ít nên mới như thế này?
- Em nói xem nào?
Vì hai mặt gần chạm vào nhau nên Mộng Khiết không có tiện nói. Đợi thời cơ Tử Sâm không cảnh giác liền đẩy anh ra. Cô nhanh chân mở cửa chạy ra khỏi phòng thực phẩm. Chạy nhanh về phòng của mình, nhưng dù nhanh tới đâu thì cũng không phải đối thủ của Tử Sâm. Anh đi lên bế Mộng Khiết xuống dưới ga-ra để xe. Tháo cà vạt ra buộc tay Mộng Khiết lại ghế phụ rồi lên xe nhấn ga đạp lái đi.
- Anh tính đưa tôi đi đâu?
- Khiết Nhi yên tâm, anh chỉ muốn làm việc nên làm thôi.
...