Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 64: Bệnh của Thiên Vũ




Buổi tối hôm đấy Mộng Khiết đợi ba mình ăn xong liền chạy lên thư phòng để nói chuyện với ông.

- Có chuyện gì sao?

- Vâng, là về anh Thiên Vũ.

Ngạo Thần nghe vậy cũng im lặng. Có lẽ là ông biết được những chuyện mà Thiên Vũ làm nhưng ông vẫn coi như không biết gì.

- Băng, bạn của con bị anh ấy bắt. Ba biết đúng không?

Mộng Khiết đến gần ba mình hơn để nói chuyện cho rõ ràng. Cô bức xúc với cách làm và giải quyết chuyện của ba mình.

- Ba định để anh ấy như thế đến bao giờ? Rõ ràng phải đưa anh ấy đi chữa từ lâu rồi mới phải, bây giờ ba có bảo anh ấy cũng không chịu đi đâu.

- Ta có cách giải quyết của mình. Muộn rồi, về phòng ngủ đi.

- Con không quan tâm, ba phải giải quyết rõ ràng đi chứ. Bạn của con đáng thương như vậy mà ba cứ làm ngơ như không có chuyện gì hết à? Đấy là bắt người trái phép đấy ba.

Mộng Khiết nhíu mày đi đến bên cạnh ba mình để nói. Cô biết rõ ba mình sẽ không thương hại người khác. Nhưng cô thì không thể để như thế, cô đã hứa phải cứu được Băng rồi thì nhất định phải làm cho bằng được. Cô bạn đáng thương chắc chắn đang mong cô vậy nên cô cần phải làm gì đó để giúp Băng.

- Được rồi, ta tự có cách giải quyết của mình. Con về phòng mình ngủ đi.

- Không được, nếu hôm nay ba không làm rõ mọi chuyện thì con sẽ không đi đâu hết. Chắc ba biết anh Thiên Vũ hôm nay đến đây rồi đúng chứ?



Mọi chuyện của Âu Dương gia có gì mà ba cô không biết. Vậy mà vẫn còn lạnh nhạt như này...

- Anh ấy bóp cổ con đấy ba biết không? Đây này. - Mộng Khiết ngửa cổ chỉ vào vết xước cho ba mình xem.

- Còn dí súng vào đầu con nữa đây này. Ba vô tâm đến thế à?

Ngạo Thần nghe vậy chỉ biết thở dài. Ông đứng lên xoa đầu con gái mình. Dù cũng muốn trừng phạt cái thằng nghịch tử kia nhưng bây giờ chưa phải lúc.

- Ta sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ đưa cô bạn của con về an toàn được chưa?

- Con không biết, ba phải làm ngay đi chứ. Chả nhẽ một mình anh ấy mà có thể chống lại hết với người của ba sao?

- Bây giờ chưa phải là lúc. Ta chắc chắn sẽ đưa cô bé đó rời khỏi thằng bé.

- Ba nói là vậy nhưng đối với Băng một giây ở đó cũng không khác gì một ngày ở địa ngục hết. Ba biết anh ấy hành hạ Băng ra sao không? Còn không có một chút nhân tính nào.

Mộng Khiết dậm chân nói với ba mình. Cô thật sự quá bức xúc trước những gì anh mình làm ra với Băng. Trước kia vụ của Hạ Nhiên thì cô còn cho là Hạ Nhiên nghịch ngợm nên mới bị như vậy. Còn Băng thì đâu có làm gì anh ấy. Tại sao lại bắt nhốt Băng rồi còn tra tấn một cách thậm tệ nữa chứ? Cái con người ấy đáng được cho vào trại cải tạo.

- Ta biết con đang nghĩ gì, nhưng làm vậy bây giờ không giúp ích được gì cho cô bé đó? Con biết Tiểu Vũ tức giận sẽ như thế nào rồi đấy. Ta chỉ lo thằng bé sẽ làm hại người bên cạnh nó.

Nghe ba mình nói vậy thì Mộng Khiết cũng thấy có lý. Nếu bây giờ đột nhập vào thì cũng không phải là cách hay. Anh ấy có thể chĩa súng vào người em gái mình thì đối với Băng thì có là gì.

- Được rồi, con về nghỉ ngơi đi. Một tháng không phải đến công ty làm việc là được chứ gì?

Thấy Mộng Khiết im lặng thì Ngạo Thần xoa đầu con gái mình lần nữa nói.



- Nhưng...nhưng mà ba phải giúp Băng ra đấy. Nếu không con không chịu để im đâu.

- Ừ, về phòng đi. Ta sẽ có hướng giải quyết của mình.

- Vậy con về phòng đây, ba ngủ ngon.

- Ừ.

Mộng Khiết nhìn ngập ngừng nhìn ba mình một lúc rồi rời khỏi thư phòng. Ngạo Thần nhìn con gái mình rời đi thì về ghế ngồi. Ông ngửa đầu nhắm mắt lại. Còn vừa hết chuyện của Mộng Khiết thì bây giờ lại đến chuyện của Thiên Vũ. Ông cũng đã đủ đau đầu lắm rồi.

Nhưng dù sau vẫn phải kết thúc chuyện này nhanh chóng. Để lâu hơn thì chỉ càng thêm khó giải quyết mà thôi.

Chuyện Thiên Vũ bị mắc bệnh là bí mật của Âu Dương gia. Ông chưa từng công bố ra ngoài. Nếu để cho người bên ngoài biết thiếu gia độc tôn của Âu Dương gia bị mắc bệnh rối loạn nhân cách thì mọi người sẽ nghĩ sao về Âu Dương gia. Hơn nữa danh tiếng của Âu Dương gia sẽ theo đó mà giảm sút. Nên ông chọn cách giấu kín việc này. Nhưng không phải vì thế mà ông lơ là và không cảnh giác với chuyện này. Ngạo Thần đã cho bác sĩ chưa bệnh cho Thiên Vũ từ bé nhưng về sau lớn lên thì Thiên Vũ không chịu tiếp tục điều trị. Hơn nữa, Thiên Vũ từ lúc đấy cho đến khi chưa gặp cô bé đó thì tâm trạng anh vẫn ổn định. Còn không hề để lộ ra cảm xúc nào thậm chí dù vui hay buồn đều không để ai biết. Thiên Vũ cũng biết rõ bệnh của mình nhưng anh không có dấu hiệu nào cho thấy bệnh tình tái phát. Cho đến khi Ngạo Thần nghe thuộc hạ của mình nói về Thiên Vũ đánh nhau với một người ở trường vì Băng thì ông đã bắt đầu để ý hơn. Nhưng vẫn không thể nghĩ đến việc con trai mình sẽ đi bắt nhốt một người con gái ở cạnh mình như vậy. Hơn nữa, từ một năm đảo lại cách ăn nói của Thiên Vũ cũng khác hơn. Từ ánh mắt cho tới thái độ, lúc nào cũng giống như kẻ sắp phát điên lên.

Ngạo Thần đưa tay day trán rồi cầm lấy điện thoại gọi cho A Tứ.

- Điều tra nhanh lên, tôi không thích để lâu thêm nữa.

- Thuộc hạ đã rõ.

Nghe A Tứ nói xong thì Ngạo Thần cũng tắt máy. Ông cũng nhanh chóng về phòng ngủ thì thấy vợ mình đã ngủ từ bao giờ. Lại gần vén mái tóc của bà sang một bên rồi nhìn thật lâu. Nếu năm đó ông quyết định không sinh con có lẽ sẽ không như bây giờ. Vợ ông đương nhiên sẽ không biết nhưng ông lo bà sẽ bị mọi người dị nghị .Ông không muốn ai phải nhìn vợ mình với ánh mắt khó coi đấy. Con trai của ông chắc chắn phải đi chữa bệnh, dù có thế nào cũng phải bắt nó đi điều trị cho bằng được.