Tuy là Tử Sâm đã tỉnh lại nhưng tác dụng phụ của thuốc cực kì lớn. Anh có thể nói chuyện nhưng lại không thể cử động được. Phải đến tận một ngày sau thì Tử Sâm mới đi xuống khỏi giường bệnh được.
Tử Sâm tháo bỏ dây chuyền thuốc nhấc chân xuống dưới sàn. Thẩm Quyên Ly thấy vậy vội đi đến đỡ lấy tay anh.
- Anh vẫn chưa thể đi lại được đâu.
- Không phải việc của cô. Đưa tôi chìa khóa xe của mình.
- Bác sĩ nói là một tuần nữa mới được xuất viện cơ. Anh đi lại như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.
Tử Sâm lảo đảo không đứng vững nhưng vẫn cố gắng để nhấc từng bước chân. Thẩm Quyên Ly phải đỡ lấy anh không ngã mất.
- Đưa chìa khóa cho tôi.
- Anh...để em đưa anh đi. Anh muốn đi đâu?
- Đến bệnh viện ông bà tôi đang ở.
- Họ được xuất viện rồi, cả ba của anh nữa. Chỉ có anh bị nặng vậy thôi.
- Đưa tôi về nhà đi, tôi không muốn ở đây.
- Em....vậy anh đợi em làm thủ tục xuất viện đã, rồi đưa anh đi.
Tử Sâm nghe vậy thì gật đầu ngồi xương giường. Thẩm Quyên Ly nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện rồi đỡ Tử Sâm rời đi.
Còn vừa mới ra đến sảnh bệnh viện thì gặp Hạ Nhiên với Mộng Khiết đi đến. Cô thấy anh và Thẩm Quyên Ly ôm nhau như vậy nhưng mặt vẫn rất bình thản. Vốn dĩ anh ta không có tình cảm thì cần gì phải luyến tiếc chứ. Mộng Khiết đỡ Hạ Nhiên đi lên trên thì Tử Sâm cố gắng đi đến nắm lấy tay cô.
- Khiết Khiết, xin em nghe anh nói.
- Câm miệng, một lời anh nói ra tôi sẽ không bao giờ tin nổi. Hai người cũng hợp lắm đấy, nhớ đừng có đi lừa người khác nữa. Chưa chắc họ đã như tôi đâu không thèm động vào anh.
Mộng Khiết hất tay Tử Sâm ra, chỉ với sức lực của Mộng Khiết mà khiến cho Tử Sâm chao đảo. Thẩm Quyên Ly phải ra đỡ lấy tay anh. Đúng thật là ba của Mộng Khiết quá tàn ác rồi. Cũng may là Tử Sâm còn được rèn luyện sức khỏe tốt, nếu không đã chết rồi.
Thẩm Quyên Ly đỡ lấy Tử Sâm rồi đi thẳng đến chỗ Mộng Khiết.
- Không động vào? Cô chắc rằng không động vào anh ấy?
- Ý của cô là gì? - Mộng Khiết nhíu mày khó hiểu.
- Cô có biết vì cô mà...
- Thẩm Quyên Ly, cô vượt quá chức phận của mình rồi đấy.
Tử Sâm thấy Thẩm Quyên Ly định nói ra thì gằn giọng lên nói.
- Em không mặc kệ được. Cô không làm gì nhưng người ba yêu dấu của cô thì chưa chắc. Cô có biết ông ta đã cho anh ấy uống loại thuốc gì không? Bác sĩ nói trong máu của anh ấy có chứa Strychnine cô biết không? Chỉ thiếu chút nữa thì đã không cứu sống nổi rồi....
- Thẩm Quyên Ly!
- Còn nữa ông bà anh ấy không tự dưng mà ngộ độc thực phẩm, ba của anh ấy không tự dưng mà bị bạn tù đâm đến cấp cứu. Ba của cô, ông ta vốn dĩ có tội. Anh ấy làm vậy là đúng, bắt những kẻ gây hại cho xã hội này thì có gì là sai.
Bốp!
Còn đang định nói tiếp thì Hạ Nhiên khập khiễng đi đến tát một cái thật đau lên mặt Thẩm Quyên Ly.
Tất cả mọi người trong sảnh đều chú ý đến.
- Chú ấy có sai thì loại người như cô cũng chưa có quyền phán xét. Có giỏi thì ngoi lên cái giới thượng lưu này đi rồi nói chuyện với tôi.
Mộng Khiết thấy vậy đỡ Hạ Nhiên dịch ra. Tử Sâm nhìn Mộng Khiết muốn biết cô có đang lo lắng cho anh hay không.
Đỡ Hạ Nhiên ra ghế rồi đi đến chỗ hai người, Mộng Khiết nhìn Tử Sâm rồi cười khẩy.
- Đối với tôi anh ta chỉ như một món đồ lúc hứng thú sẽ dùng nó, lúc chán rồi sẽ vứt đi. Cô nghĩ đường đường là tiểu thư của Âu Dương gia như tôi lại phải hạ mình vì một kẻ thấp kém như thế này á? Anh ta có chết tôi cũng không có phản đối, hơn nữa ông ấy là ba của tôi. Dù có sai đi nữa thì tôi vẫn cho là đúng đấy. Cô có giỏi thì tìm chứng cứ phạm tội của Âu Dương gia giúp tôi. Hơn nữa, mạng sống của anh ta còn rẻ mạt hơn cả một kẻ ăn mày.
Mộng Khiết nói xong liền đi đến chỗ Hạ Nhiên đỡ cô đi đến phòng khám bệnh.
Kẻ thấp kém?!
Tử Sâm nghe được những lời Mộng Khiết nói thì chết đứng tại chỗ. Anh không nghĩ cô sẽ tuyệt tình đến vậy. Mộng Khiết mà anh biết sẽ không bao giờ coi thường bất kì ai, hơn nữa cô cũng biết rõ việc nào đúng việc nào sai. Cô rất công bằng trong mọi thứ. Tại sao khi nghe Thẩm Quyên Ly nói vậy mà cô không mảy may hỏi han anh dù một câu. Hơn nữa còn cả gia đình anh cũng liên lụy, cô cũng mặc kệ không nói gì.
Thẩm Quyên Ly nhìn Tử Sâm một hồi lâu đợi anh xê dịch chân một tia thì liền đỡ anh để đi về.
Mộng Khiết đưa Hạ Nhiên vào chỉnh nắn lại chân rồi đưa cô về. Trên đường Mộng Khiết im lặng đã vậy sắc mặt cô cũng kém đi trông thấy. Hạ Nhiên bỗng dưng lên tiếng.
- Chị không lo cho anh ta thật sao?
-...
- Chị Khiết Khiết.
Thấy Mộng Khiết đơ ra không trả lời thì Hạ Nhiên vỗ nhẹ vai cô. Mộng Khiết giật mình dừng xe lại. Suýt nữa thì xe đằng sau đã đâm phải hai người.
Mộng Khiết chấn an lại bản thân rồi đạp chân ga đi tiếp.
- Chị vẫn còn lo cho anh ta đúng chứ?
- Em...em nói cái gì vậy, sao chị phải lo cho cái tên đó?
- Nó hiện rõ trên mặt chị mà.
- Không có. Chị chỉ cảm thấy ba đã làm hơi quá tay thôi.
- Em thấy chú Thần làm vậy rất đúng, vốn dĩ cái tên đó còn phải bị nằm liệt giường đến cuối đời mới phải.
- Chị không phải lo cho anh ta mà là gia đình của anh ta. Ông bà rất tốt với chị, còn ba của anh ta thì chị chưa tiếp xúc. Nhưng họ không có liên quan trong việc này, nên chị cảm thấy có lỗi với họ.
- Có sao đâu, chị cứ nghĩ thoáng lên đi. Mọi chuyện cũng kết thúc rồi mà.
- Không được, à mai em đi cùng chị đi nhé.
- Đi đâu ạ?
- Thăm ông bà của tên khốn đó chứ đi đâu.
- Chị lo quá mức rồi đó.
- Nhưng mà ông bà cũng già rồi, chị cũng cảm thấy họ rất đáng thương. Vậy nhé, mai chị đến đón rồi hai đứa mình cùng đi.
- Em còn có quyền từ chối sao ạ?
- Ok vậy mai gặp lại.
Mộng Khiết vẫy tay chào Hạ Nhiên rồi lái xe đi về. Trên đường về cô có gọi điện cho trợ lý của mình tìm địa chỉ nhà ông bà của Tử Sâm để mai còn biết đường đến đó.