Ngày mai là ngày nghỉ nên Băng đã đến nhà để dạy Mộng Khiết.
- Tiểu thư đang ở trên phòng đợi đó ạ.
Cô người hầu dẫn đường cho Băng vừa đi vừa nói.
- Dạ, cháu tự lên được ạ. Phiền cô rồi.
- Không có gì đâu là nhiệm vụ thôi mà. Vậy cô lên đi nhé.
- Vâng cám ơn cô ạ.
Băng gật đầu rồi đi lên trên phòng. Vừa gõ cửa phòng xong thì Thiên Vũ cũng đi xuống. Băng thấy vậy liền cúi đầu chào.
- Chào...chào buổi sáng học trưởng.
Vừa nói xong thì Mộng Khiết mở cửa ra. Cô còn đang đeo băng đô còn đang cầm bàn chải đánh răng. Vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ.
- Ào...i...( Vào đi )
Vì đánh đánh răng nên Mộng Khiết nói không rõ. Băng vẫn hiểu được ý cô rồi gật đầu đi vào. Thiên Vũ cũng đi vào sau. Mộng Khiết chạy vội vào súc miệng.
- Băng đợi tí nhé, mình thay đồ đã.
- À, vâng ạ.
Mộng Khiết chạy nhanh vào phòng được đồ để thay. Băng cảm giác không được tự nhiên lắm vì có Thiên Vũ ở đây. Tuy anh chỉ ngồi trên bàn học không có nói gì nhưng vẫn làm cô lúng túng. Phải đến lúc Mộng Khiết thay đồ xong cô mới cảm thấy bớt lúng túng hơn.
- Được rồi, hôm nay mình làm gì trước hả Băng?
- À...em có tìm lại mấy đề lần trước giáo sư cho làm. Chị thử làm xem sao đã ạ.
- Ok.
Vì phòng Mộng Khiết có trải thảm nhung êm nên cô quyết định học dưới sàn luôn. Chỉ để cái bàn gập để có thể viết.
- Nếu không hiểu thì chị nói với em nhé?
- Ừ mình biết rồi. À quên không nói cho Băng, anh ấy cũng giúp mình để đạt điểm cao đó. Tuy không phải lĩnh vực của anh Thiên Vũ nhưng mà anh ấy vẫn hiểu một chút như tính vận tốc các thứ đó.
- D-dạ.
Băng chỉ dám nhìn lên bàn học chỗ Thiên Vũ một lúc rồi phải cúi xuống ngay. Đột nhiên Thiên Vũ lại đi xuống sàn ngồi cùng hai người bọn họ. Cầm tập tài liệu của Băng đưa cho Mộng Khiết lên để đọc.
- Băng, chỗ này là sao vậy?
Mộng Khiết vỗ vào cánh tay Băng hỏi. Băng nhìn đề bài rồi giảng cho Mộng Khiết nghe nhưng mặt cô vẫn hiện rõ hai từ không hiểu.
- Khó...khó hiểu quá hả chị?
- Có chút đó, mình không hiểu lắm về quy luật này. Anh Thiên Vũ.
Mộng Khiết gãi đầu cười với Băng. Thấy Thiên Vũ vẫn im lặng nên Mộng Khiết lên tiếng. Anh thấy em gái gọi mình thì cũng ngẩng đầu lên nhìn.
- Cái gì?
- Bài này này. Có chút không hiểu.
Thiên Vũ nhìn cô với khuân mặt lạnh tanh nhưng vẫn quay vở cô về phía mình để xem. Đúng thật là cách Băng giải giúp Mộng Khiết rất ngắn gọn nhưng lại không dành cho những người chậm hiểu như em gái của anh. Cũng vì thế từ lúc đấy Mộng Khiết khó hiểu ở đâu thì Băng sẽ đưa lời giải của mình cho Thiên Vũ để anh truyền đạt lại cho Mộng Khiết. Cứ như vậy đến tận buổi trưa, Mộng Khiết rủ Băng ở lại ăn nhưng cô lại kêu sẽ về kí túc xá để ăn.
- Anh, anh thấy Băng thế nào?
Đang ăn cơm thì Mộng Khiết liền ngừng lại hỏi Thiên Vũ. Cô nghĩ nếu như Băng làm người thân trong nhà cô thì tốt quá rồi chỉ có điều có khi Băng chưa chắc sẽ muốn điều đó. Thiên Vũ nghe vậy khuôn mặt có chút thay đổi. Nhưng rất nhanh lại lạnh nhạt, hờ hững như bình thường không để cho Mộng Khiết biết anh thay đổi.
- Mày hỏi tao làm gì?
- Em muốn hỏi xem anh có cảm tình với Băng hay không đó. Em thấy Băng cực kì tốt luôn, nếu em có chị dâu như vậy thì quá tốt rồi.
- Không phải mày nói tao sẽ ế đến già à?
- Nói chuyện với anh chán thật đấy. Haizz, không biết sau này Băng sẽ lấy ai nhỉ? Mong người đối xử với cô ấy thật tốt. Em mà là con trai chắc chắn em sẽ lấy bằng được Băng.
- Mơ tiếp đi.
Thiên Vũ uống cốc nước lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy nói xong liền đi lên phòng. Mộng Khiết bĩu môi nhìn theo.
- Tính quái gở.
...
- Giáo sư Trương, sắp tới trường có tổ chức kỉ niệm 20 năm thành lập trường. Sẽ có rất nhiều quan chức cấp cao, cậu mới vào cẩn trọng hành động và lời nói một chút nhé?
- Tôi biết rồi, cám ơn thầy đã nói.
Tử Sâm gật đầu rồi đi ra ngoài. Đúng lúc chạm mặt Thiên Vũ. Thiên Vũ chỉ gật đầu chào nhưng không lên tiếng. Tử Sâm cảm thấy có chút gì đó hơi giống cô nữ sinh phiền phức kia nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua anh liền gạt bỏ. Cất bước đi về phía phòng làm việc của mình.
Cốc...cốc...
Vừa vào phòng không lâu thì lại có tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Mộng Khiết hí hửng mở cửa đi vào trong.
- Hello thầy, hôm nay thầy cũng bận lắm sao?
Tử Sâm vừa thấy Mộng Khiết thì biết chắc cô lại muốn giở trò gì nữa. Cô nữ sinh này quả lắm chiêu trò mà.
- Em không thấy tôi đang làm việc?
- Không sao, em ngồi đây đợi thầy xong.
Mộng Khiết xua tay nói. Cô đi ngắm tất cả trong căn phòng làm việc của Tử Sâm. Thấy có mấy bức ảnh xấu treo trên tường Mộng Khiết liền gỡ xuống. Tử Sâm nhìn biết nhưng anh không nói gì. Cứ để cô bé này quậy cũng được miễn sao đừng làm phiền đến anh là được rồi.
- Thầy, mấy bức ảnh này em bỏ nhé? Ngày mai sẽ cho thày mấy bức ảnh đẹp hơn.
-...
Mộng Khiết thấy Tử Sâm không nói gì liền đi đến gần anh. Đập phải mắt cô là màn hình máy tính đang sáng lên. Anh là đang lên dự án cho kỉ niệm của trường. Mộng Khiết bây giờ mới nhớ ra đến cuối tháng này sẽ tổ chức. Cô còn kéo tay Tử Sâm ra khỏi con chuột. Anh còn đơ ra nhìn cô gái này. Mộng Khiết nhấp vào xem năm nay tổ chức ra sao, vì năm nay ba cô cũng sẽ đến. Tử Sâm đành đi ra khỏi ghế để ngồi, Mộng Khiết thấy vậy liền ngồi xuống luôn. Cũng không muốn nói lí với Mộng Khiết nên anh ra bàn uống nước để ngồi. Mộng Khiết xem mãi rồi mới rời đi. Riết rồi cô còn không cảm thấy xấu hổ khi tiếp xúc gần với Tử Sâm nữa.