Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 42: Giữ lời hứa với Lan




Mộng Khiết đang ngồi xem TV ở nhà thì điện thoại kêu lên. Cô ngó xuống bàn nhìn rồi cầm lên để nghe.

- Alo, ai đấy nhỉ?

- Chị Khiết Khiết, là em.

- À, Lan sao. Có việc gì mà gọi cho chị vậy?

- Em nhờ dì Tú bấm gọi cho chị đấy ạ. Ngày mai em sẽ đi phẫu thuật mắt, chị sẽ đến chứ ạ?

- Ngày mai sao?

- Vâng ạ.

- Yên tâm, chị sẽ đến đưa em đi nha.

- Thật sao chị?

- Đương nhiên rồi, chị sẽ nói với anh Sâm đi cùng luôn.

- Em cám ơn chị.

- Ài, có gì đâu mà cám ơn. Chị thích Lan lắm đó, đừng có hồi hộp quá nhé. Ngày mai chị sẽ đến.

- Vâng ạ, vậy em chào chị.

- Ừ, chào em.

Mộng Khiết vui vẻ tắt điện thoại rồi lại ngó nghiêng xung quanh. Cô chẹp miệng một cái rồi tắt TV đi vào trong phòng.

Tìm số điện thoại rồi ấn gọi.

-...

- Tìm giúp tôi ừm khoảng chừng bao nhiêu bác sĩ thì đủ cho một cuộc phẫu thuật mắt nhỉ?

-...

- Ừ từng đấy được rồi. Tìm những người nào xuất sắc nhất nhé. Tôi muốn cuộc phẫu thuật phải thật sự thành công, dù là một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.

-...

- Ừ, cám ơn cậu.

Nói xong Mộng Khiết thay đồ để đến Mạc gia.

Còn vừa mới xuống hầm lấy xe thì điện thoại lai kêu. Là Tử Sâm gọi!



- Sao vậy ạ?

-...

- Em bây giờ đến nhà Nhiên Nhiên chơi. Tí về có chuyện cần nói với anh.

-...

- Em biết rồi, sẽ về sớm mà. Có phải con nít đâu mà anh cứ làm như em ham chơi lắm không bằng.

-...

- Rồi, em biết rồi. Thôi nha.

Còn không để Tử Sâm nói tiếp thì Mộng Khiết đã tắt điện thoại đút vào túi xách rồi lấy xe rời đi.

Cô nàng Mộng Khiết chơi vui ở nhà Mạc Hạ Nhiên đến nỗi quên mất giờ giấc. Tử Sâm phải gọi cho cô hơn năm cuộc thì cô mới nghe.

Về nhà nhìn mặt anh nghiêm túc làm Mộng Khiết phải ôm lấy anh dỗ dành.

- Em chỉ là quên thời gian một chút thôi. Ừ chính xác là như vậy.

- Còn biện minh giỏi thật đấy.

- Không có đâu, tại Nhiên Nhiên cứ rủ em chơi mãi nên em quên mất thời gian thôi. Lần sau sẽ không như vậy nữa.

- Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

- Hứ, đến ngay cả ba em còn không nói gì mà anh khắt khe quá vậy.

- Vậy về Âu Dương gia đi, tôi không bắt bẻ em nữa.

- Em mới không thèm ở đây với anh.

- Tôi đâu bắt em ở cùng.

- Tên đầu gỗ, không hiểu gì hết.

Mộng Khiết còn định nói nhẹ nhàng mà Tử Sâm lại nói giống như đuổi cô đi. Mộng Khiết đấm Tử Sâm một cái rồi hậm hực đi vào phòng của mình đóng sập cửa lại.

Tử Sâm đưa tay lên chỉnh lại mắt kính rồi về phòng của mình.

Cũng chả phải là lần đầu Mộng Khiết tức giận. Đâu vẫn vào đấy sáng mai lại làm lành như chứ có chuyện gì sảy ra.

Sáng hôm sau Mộng Khiết đã dậy từ rất sớm. Cô ăn mặc cũng giản dị hơn ngày thường rất nhiều. Thậm chí cô còn chả thèm trang điểm. Cũng tại cô sợ mất nhiều thời gian nên không có quá chú trọng đến việc ăn mặc hôm nay.

- Lại ăn sáng đã.



- Nhưng muộn mất.

- Không vội.

- Em thấy vội mà.

Tử Sâm chả muốn nói nhiều lời với Mộng Khiết nên đã đi đến nhấc cô ra ghế ngồi. Mộng Khiết ngồi ăn nhét cả miếng bánh mỳ sandwich không vào miệng nhai nhồm nhồm rồi cầm cốc sữa lên uống thật nhanh.

- Đi được chưa anh?

- Có cần phải vội thế không?

- Cần chứ. Chắc chắn Lan đang đợi em. Con bé đã nói muốn em đưa đi rồi mà. Đương nhiên em phải giữ lời hứa với con bé chứ.

- Không vội, ăn xong rồi đưa em đến đó.

- Ừm thôi, em muốn đi một mình.

- Nói nhiều, tí nữa đi cùng em.

- Ồ.

Ăn xong Mộng Khiết thúc giục Tử Sâm tác phong nhanh lên để đi. Anh còn chả hiểu nổi bây giờ mới có 7 giờ sáng mà cô cứ phải làm quá mọi việc lên.

Tử Sâm lấy xe chở Mộng Khiết đến cô nhi viện. Lan đã ngồi ở ghế đá gần gốc cây đợi cô. Thấy cô bé đang ngồi ở đó thì Mộng Khiết liền đi đến ôm lấy xoa tay cho Lan đỡ lạnh.

- Sao phải ngồi đây làm gì? Ngoài trời đang lạnh đó.

- Em muốn đợi chị Khiết Khiết đến.

- Ừm, vào nhà thôi. Một lúc nữa anh Sâm sẽ đưa em đi nha. Chị cũng sẽ đi nên đừng sợ nha.

- Vâng ạ.

Mộng Khiết nắm tay Lan đi vào trong nhà trước. Tử Sâm cũng đi ngay theo phía sau.

Nói chuyện một lúc thì mới đi đến bệnh viện. Mộng Khiết trên đường đi đã nói chuyện rất nhiều để cho Lan có tâm lý tốt cho cuộc phẫu thuật.

Bác sĩ đo chiều cao, cân nặng và còn nhịp tim với huyết áp của Lan rồi mới đo liều lượng thuốc gây mê để Lan bất tỉnh. Trước khi đưa cô vào phòng phẫu thuật thì Mộng Khiết đã nhắc nhở trước với vị bác sĩ chính. Ông hiểu rõ vẫn đề nên phải thật cẩn thận với cuộc phẫu thuật lần này.

Mộng Khiết ở bên ngoài còn cứ đứng nhìn mãi ở bên trong. Tử Sâm còn phải nhấc cô ra ghế ngồi để chờ. Lũ trẻ cũng ngoan ngoãn ngồi đợi xem Lan thế nào.

Thật may là cuộc phẫu thuật diễn ra tốt đẹp.

Vài ngày sau thì Lan có thể tháo băng gạc ở mắt. Vì cô bé nói muốn Mộng Khiết là người đầu tiên cô bé nhìn thấy nên hôm đó Mộng Khiết đã ăn mặc lồng lộn hết cả lên. Tử Sâm còn phải buồn cười nhưng cũng không có nói gì cô.

Lan đương nhiên nhìn thấy Mộng Khiết liền khen cô hết lời. Mộng Khiết cũng rất thích cô bé này. Do đó cô cũng nhờ tiền từ thiện của Tập đoàn để giúp mấy em nhỏ ở đây. Cũng vì thế nên mấy đứa trẻ đã có cuộc sống tốt hơn. Mộng Khiết cũng cảm thấy rất vui vì cô đã giúp được nhiều đứa trẻ.