Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 40: Cám dỗ




Mộng Khiết vẫn không nghe lời ba mình mà đến ở với Tử Sâm.

Tối hôm đó...

Sau khi về nhà hai người còn rủ nhau đi xem phim. Đến khi trời tối mới về.

Tử Sâm thì ở trong bếp nấu ăn còn Mộng Khiết thì đang loay hoay gì đó với laptop, hình như cô đang làm việc. Đến tận khi Tử Sâm nấu cơm xong rồi mà Mộng Khiết vẫn chưa xong.

Anh đi đến bên cạnh cô vỗ vai nhắc nhở là đến giờ ăn.

- Khiết Khiết, ra ăn cơm.

- Ừ, đợi em một chút sắp xong rồi.

Mộng Khiết làm thêm ba phút nữa rồi đi ra. Cô ngồi nhìn đồ ăn mà thở dài mấy lần. Tử Sâm còn nghĩ là do anh nấu không ngon hay gì nên cô mới vậy.

Ăn cơm xong Mộng Khiết đi vào phòng lấy đồ rồi để đi tắm Ra đã thấy Tử Sâm ngồi ở sofa đang xem laptop của mình. Cô cũng vui vẻ đi đến chỗ anh. Lại thói quen liền sà vào lòng anh.

- Đây là dự án của công ty em. Từ giờ em phải đi làm rồi.

- Ai mà chả phải đi làm.

- Nhưng chán lắm, ở công ty mọi người vẫn luôn khép nép trước em. Có lẽ là do ba của em nên họ vẫn sợ em.

- Vậy thì kệ họ đi. Từ trước đến giờ tôi thấy em có để ý đến người khác nói gì mình đâu.

- Thì đúng là thế, nhưng mà không có ai nói chuyện cũng chán lắm đó.

- Lười lại thích biện minh.

- Hứ.

Mộng Khiết nấy hàm bĩu môi nhìn anh. Tử Sâm thấy thế cũng buồn cười. Đến ngay cả khi đấy là công ty của ba mình mà cô còn thấy chán, nếu đi làm ở nơi khác chắc cô tiểu thư này không chịu nổi được mất.

- A, hay là em qua Ý chơi vài hôm nhỉ?

Đang im lặng đột nhiên Mộng Khiết lên tiếng.

- Đến đó chơi?

- Ừm phải rồi. Mẹ em còn có cả cô Xán ở đó. Chắc chắn sẽ vui lắm. Rủ thêm Nhiên Nhiên đi nữa thì càng tốt.



- Em rảnh nhỉ?

- Cũng không có rảnh. Ba em nói có dự án khác quan trọng mà ông ấy phải tự đích thân đi. Vì thế mà bây giờ em phải làm việc đây nè. Chán ghê.

- Dự án sao?

- Ừm nhưng anh không được nói cho ai đấy nhé. À mà hình như người quen của anh chắc cũng không hiểu về mấy thứ này đâu ha. Là một chuyến làm ăn khá là chật vật, bình thường ba em sẽ không ra mặt để làm mấy việc đó. Nhưng mà hôm nay ông ấy nói sẽ tự làm thì em nghĩ chắc phải khó khăn hay nguy hiểm thì mới không để cho anh Thiên Vũ đi.

- Cậu ta có làm mấy việc đấy sao?

- Anh ấy đi kí hợp đồng còn nhiều hơn cả em đó, đại khái là mấy cái quan trọng. Còn em chỉ là tầm trung thôi.

- Ngốc như em mà đòi đi làm nhưng thứ quan trọng.

Tử Sâm suy nghĩ gì đó nhưng Mộng Khiết vẫn không nhận ra thay đổi đó từ anh.

- Ai ngốc? Cho anh nói lại đấy.

- Trong cái nhà này có hai người. Em nghĩ tôi ngu mà đi nói bản thân mình.

- Trương Tử Sâm, anh chết với em.

Mộng Khiết nhoài người đứng dậy, kéo tóc Tử Sâm. Cô còn đánh anh, ai bảo kêu cô ngốc. Tử Sâm cũng không có né tránh nhưng một lúc sau anh giữ tay Mộng Khiết lại.

Cô còn ngơ ra chưa hiểu gì thì anh lại hôn cô. Cứ mỗi lần hôn cô đều không nói trước một tiếng làm cô cứ ngơ ra vài giây mới định hình được. Tử Sâm ngồi trên sofa còm cô thì lại ngồi trên đùi anh. Hai người hôn nhau còn chả để ý thời gian. Cả gian phòng khách cũng chỉ nghe thấy tiếng nước bọt và tiếng chạm vào nhau giữa hai người.

Hôn nhau đắm đuối thật lâu Tử Sâm mới buông cô ra. Mộng Khiết chớp chớp mắt nhìn anh. Môi cô cũng đỏ lên nhiều.

- Khiết Khiết, tôi làm nhé?

- Sao ạ?

Còn chưa để Mộng Khiết suy nghĩ tiếp thì anh đã bế cô về phòng của mình. Anh đặt cô xuống giường rồi cúi xuống hôn cô. Tuy Mộng Khiết rất yêu anh nhưng cô muốn để những việc như thế này sau khi kết hôn chứ không phải bây giờ. Vội vàng đẩy anh ra rồi ngồi dậy. Tử Sâm hiểu rõ cô vẫn chưa muốn nhưng anh phải làm gì đó nếu sau khi kế hoạch kết thúc thì cô sẽ ghét anh thậm chí còn hận anh nên anh bây giờ phải tìm sợi dây trói chặt cô lại. Có như vậy cô mới không rời xa anh.

Nhưng nhìn ánh mắt của Mộng Khiết thì anh lại không làm được. Anh vẫn không thể làm những hành động thô bỉ đó với cô.

Đưa bàn tay đến gần vuốt tóc cô sang một bên.

- Em...không phải là không muốn đâu. Chỉ là, muốn để đến khi kết hôn được không anh?



- Đến lúc đó người em kết hôn sẽ không phải là tôi.

- Sẽ không đâu, em thật sự yêu anh. Thật đó, xin hãy tin em.

Mộng Khiết lắc đầu nguây nguẩy ngồi dậy ôm lấy Tử Sâm. Cô chỉ là muốn đợi đến lúc đó không có nghĩ Tử Sâm sẽ như này. Có lẽ anh nghĩ rằng cô chỉ là đang nhất thời thích anh.

Buông tay khỏi người Tử Sâm, Mộng Khiết còn đưa tay kéo khóa váy mình xuống. Tử Sâm giật mình còn phải giữ váy giúp cô.

- Làm gì vậy?

- Sợ...sợ anh không tin em. Em nói thật đó, em rất yêu anh. Không phải là cảm xúc nhất thời đâu.

- Biết rồi, không cần em phải chứng minh như này.

- Vậy phải làm sao?

Tử Sâm không có nói gì ôm cô nằm xuống. Anh muốn ôm cô đi ngủ như vậy. Cảm giác thật ấm áp...Mộng Khiết còn bất ngờ về sau lại cảm thấy vui. Cô mỉm cười ôm anh còn rúc đầu vào lồng ngực anh.

- Từ sau em ngủ cùng phòng với anh nhé?

- Thích sao?

- Ừm.

- Không sợ tôi làm gì em à?

- Không sợ.

- Gan dạ vậy sao?

- Hì, vì người đó là anh nên em mới tin tưởng đó.

- Đừng đặt hết lòng tin vào tôi, sợ một ngày nào đó tôi sẽ làm em không tin tưởng vào tình yêu nữa đâu.

- Không sợ.

Mộng Khiết ôm anh chặt hơn rồi nhắm mắt ngủ. Anh nhìn cô gái ngủ trong lòng mình thật lâu rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

- Có thêm tin tức, đợi ngày mai tôi đến đó.

...