Vì là trường có sự cố bất ngờ như vậy nên đã cho sinh viên nghỉ học một tuần để ổn định lại mọi chuyện.
Mộng Khiết sau lần đó cả một tuần đều không nhắn tin hay gọi điện cho Tử Sâm. Tuy vậy lúc nào cô cũng chăm chú nhìn điện thoại để xem Tử Sâm có nhắn tin cho cô không.
Nằm trên giường thở dài, thỉnh thoảng lại giơ điện thoại lên nhìn. Cô cũng muốn nhắn lắm nhưng vẫn phải kiềm chế lại. Ai nói anh nói cô chỉ biết lo cho mình làm chi. Cô muốn anh phải nhắn tin trước cho mình.
Cả căn phòng đang yên tĩnh đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Mộng Khiết còn đang vui mừng giơ điện thoại lên thì lại thấy số là của Nikolai Mikhailov mặt cô lại ỉu xìu xuống.
- Ừ mình nè.
- Sao vậy có chuyện gì sao?
- Không có. Cậu gọi cho mình có việc gì không?
- Ở nhà chán quá muốn rủ cậu đi chơi. Thế nào, có đi không?
- Đi chứ, sao lại không đi. Mình cũng đang chán, 15 phút nữa qua đón mình nhé.
Mộng Khiết nói xong liền tắt điện thoại đi xuống khỏi giường. Cô vớ lấy bộ quần áo rồi mặc vào. Quen Nikolai Mikhailov lâu rồi nên cô cũng chả để ý cách ăn mặc của mình trước mặt anh nữa. Thậm chí đi chơi với anh, cô có lúc còn mặc đồ ngủ rồi còn không trang điểm.
Một lúc sau thì xe Nikolai Mikhailov đi đến. Cô vui vẻ đi lên xe ngồi.
- Bây giờ đi đâu?
- Mình tưởng cậu có chỗ để chơi rồi chứ.
- Tính rủ cậu rồi hỏi xem đi đâu đó.
- Ừm...đến công viên đi. Thay đổi không khí.
- Ừ được.
Ở công viên có rất nhiều người đang vui chơi. Các em nhỏ chạy đùa nghịch với nhau. Còn có những cặp đôi ngồi ghế trò chuyện. Mấy người già đang đi bộ tập thể dục.
- Chà, thoải mái ghê.
- Muốn ăn gì không? Mình đi mua cho.
- Gì cũng được. Đi nhanh rồi về đó.
Nikolai Mikhailov nghe vậy cũng nhanh chóng đi mua cho cô. Mộng Khiết đi dẻo xung quanh. Cô thấy một quả bóng bay màu đỏ đang bay lơ lửng gần đến chỗ hồ nước. Nhìn về phía bờ hồ có cậu bé đang đi đến gần. Cô thấy vậy nhanh chóng tiến lại gần đó. Còn hét to cho cậu bé đứng im nhưng cậu đang mải để ý quả bóng bên không nghe thấy gì.
Chưa chạy đến kịp cậu bé đã bị rơi xuống hồ nước. Mọi người lúc này mới hô hào để giúp đỡ. Một bóng người cao lớn cởi bỏ áo khoác gió trực tiếp nhảnh xuống hồ trong thời tiết mùa đông giá rét.
Cậu bé chới với một lúc liền chìm nghỉm xuống dưới. Thật may là Tử Sâm đã vớt lên kịp thời. Lấy khăn lau và cà phê ấm để cậu bé không bị lạnh. Bà mẹ lo lắng khóc sưng cả mắt nhưng vẫn không quên cám ơn sự giúp đỡ của Tử Sâm.
Mộng Khiết chạy đến chỗ anh, cô cởi bỏ áo khoác dài của mình choàng qua người cho anh. Tuy áo cô không đủ to để anh mặc vừa nhưng ít nhất là nó có hơi ấm thì sẽ đỡ lạnh hơn.
- Thầy không sao chứ? Có lạnh lắm không? Em đi mua cà phê cho thầy nhé?
- Không sao.
- Không sao cái gì chứ. Nước lạnh vậy cơ mà.
Mộng Khiết không kiềm được kiễng chân giữ mặt của Tử Sâm hôn nhẹ lên bờ môi lạnh của anh. Tử Sâm bất ngờ nhìn mở to mắt nhìn cô. Nụ hôn chỉ nhẹ nhàng nhưng có chút hơi ấm từ môi của Mộng Khiết. Đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai. Tử Sâm cảm giác trái tim mình đập rất nhanh, không phải vì vừa mới cứu cậu bé kia mà là vì nụ hôn của Mộng Khiết dành cho anh.
- Em đi mua cà phê cho thầy nhé?
- Ừm.
Tử Sâm cũng đờ ra không biết nói gì. Anh còn chả ý thức được, Mộng Khiết nói anh cũng ừm theo.
Cô thấy vậy chạy nhanh đi mua cà phê. Thật đúng lúc quay lại thì thấy Nikolai Mikhailov đang cầm hai cốc. Thấy vậy cô nhanh chân chạy đến chỗ anh.
- Nikon, đây là cà phê hả?
-...
Thực ra Nikolai Mikhailov đã mua về rất sớm. Nhưng không thấy cô đâu nên chạy đi tìm. Vừa trùng hợp khi tìm được thì lại thấy cô chủ động hôn Tử Sâm. Anh gần như chết đứng tại chỗ. Muốn nói với cô rất nhiều nhưng chả thể nói ra.
- Nikon? Này Nikon, có nghe mình nói không đó?
Mộng Khiết hua tay trước mặt anh. Nikolai Mikhailov chớp mắt nhìn cô.
- Cậu nói gì cơ?
- Mình hỏi là đây là cà phê sao?
- Là capuchino.
- Ừ thôi có còn hơn không.
Mộng Khiết cầm lấy cốc trên tay Nikolai Mikhailov rồi chạy đến chỗ Tử Sâm. Cô đặt vào tay anh còn ôm lấy nó vì sợ anh lạnh.
- Thầy thấy ấm hơn không?
- Ừ.
- Vậy là được rồi. Thầy cũng nên thay đồ đi. Mặc vậy dễ bị cảm lạnh lắm.
- Ừ.
- Ừ, ừ. Thầy chỉ biết nói mỗi thế thôi à. Con người gì đâu kì cục.
- Chứ em muốn tôi nói gì với em?
- Được rồi, thầy uống đi.
Tử Sâm nhìn cốc nước rồi đưa lên uống. Thật ra thì anh cũng không lạnh lắm nhưng Mộng Khiết cứ làm quá lên nên đành vậy.
Nikolai Mikhailov đi đến chỗ hai người. Anh cởi áo khoác của mình mặc lên người cho Mộng Khiết.
- Dễ bị bệnh lắm đó.
- À, ừ cám ơn cậu.
Mộng Khiết quay người lại mỉm cười nhìn Nikolai Mikhailov. Anh biết cô chỉ coi mình là một người bạn nhưng vẫn cố chấp muốn ở bên cạnh cô. Anh nghĩ chỉ cần Tử Sâm buông bỏ thì anh vẫn sẽ còn cơ hội.
- Mà cậu không lạnh sao?
- Ngốc, mình được huấn luyện đặc biệt. Thời tiết này làm khó được mình sao.
- Khỏe quá ha.
- Thật ra thì cũng lạnh. Nếu...cậu ôm mình một cái thì sẽ ấm hơn.
Nikolai Mikhailov cúi đầu nói nhỏ vào tai Mộng Khiết. Cô cảm giác hơi buồn buồn ở tai nên quay lại nhìn. Hai người đang ở rất gần với nhau. Chỉ cách vài milimet nữa thì đầu mũi có thể chạm vào nhau luôn rồi. Mộng Khiết hơi đơ ra. Đột nhiên, cô bị kéo ra xa. Tử Sâm kéo cô đứng về gần mình hơn. Nikolai Mikhailov cũng đứng thẳng dậy nhìn anh.
- Giáo sư cũng ở đây sao. Trùng hợp thật đấy.
- Tôi đi tập thể dục. Có vấn đề?
Tử Sâm hiểu rõ lời nói của Nikolai Mikhailov. Chắc cậu ta nghĩ anh là theo dõi hai người họ. Nhưng Mộng Khiết biết rõ là ai theo dõi ai. Hồi trước cô cũng cho người đi theo dõi anh. Sáng ra anh sẽ đi tập thể dục rất lâu mới về. Mà hôm nay anh cũng vậy. Nhìn quần áo đang mặc cũng có thể đoán được ra.
- Được rồi, thầy nên về nhà thay quần áo đi ạ.
Tử Sâm nghe vậy cũng chả muốn nói với hai người. Anh nhanh chóng uống hết cốc capuchino rồi rời đi.
Mộng Khiết và Nikolai Mikhailov thay đổi ý đình liền quay về trung tâm thương mại chơi. Vì trong đấy ấm hơn.