Sáng hôm sau như đã nói Nikolai Mikhailov đến nhà Mộng Khiết chơi. Anh mặc chiếc áo nỉ có mũ và chiếc quần thể thao bo ở gấu quần. Nhìn trẻ trung và năng động rất nhiều. Người làm việc đưa anh vào trong nhà. Vừa vào thì gặp mẹ của Mộng Khiết. Bà đang ngồi xem về những loài hoa.
- Cháu chào bác.
Nikolai Mikhailov tử tế chào hỏi. Nhưng Tuyết Vi im lặng một lúc rồi mới quay ra. Tại bà đang chưa phản ứng kịp, cậu cảm thấy điều này rất giống với Mộng Khiết.
- Chào Vi sao?
- Dạ vâng.
- Có muốn xem hoa với Vi không?
- Cũng được ạ.
Nikolai Mikhailov gật đầu rồi đi gần đến chỗ Tuyết Vi. Bà bắt đầu nói một loạt về các loài hoa cho anh nghe. Cũng cảm thấy mẹ của Mộng Khiết và Mộng Khiết đều rất thân thiện và gần gũi với mọi người. Riêng chỉ có người anh trai của cô tối hôm qua là cảm thấy vô cùng khó gần. Thậm chí còn nói ít hơn cả ba của Mộng Khiết nữa. Nhưng anh lại không có muốn tìm hiểu khá sâu vào từng người trong gia đình cô. Anh chỉ cần biết một mình cô là đủ rồi.
Còn đang mải mê nghe Tuyết Vi nói thì Mộng Khiết chạy xuống. Cô không nghĩ anh đến sớm như vậy. Người làm gõ cửa mãi cô mới tỉnh dậy. Vừa đánh răng rửa mặt xong thì liền xuống đây ngay. Nikolai Mikhailov nhìn thấy Mộng Khiết như vậy không nhịn nổi cười. Cô đâu cần phải gấp gáp tới vậy. Còn đang mặc đồ ngủ nữa. Anh không dám nhìn quá lâu vào người cô.
- Nikon, đợi mình xíu nha, 5 phút nữa thì lên.
- Cứ từ từ thôi đừng vội. Mình chờ được mà.
Mộng Khiết nói xong liền chạy phắt lên phòng. Tuyết Vi ngơ ngơ nhìn Nikolai Mikhailov hỏi.
- Tiểu Khiết vừa mới nói với...sao?
- Dạ bác gọi cháu là Nikon được rồi.
- Nikon hả?
- Dạ.
- Nikon, Nikon....
Tuyết Vi nghe xong cũng nói rất nhiều lần. Bà cứ lẩm bẩm trong miệng. Cũng là vì Ngạo Thần có dạy nếu sợ quên thứ gì thì nói đi nói lại nhiều lần sẽ nhớ. Tuyết Vi áp dụng vào việc nhớ tên loài hoa. Bây giờ thì nhớ luôn tên của Nikolai Mikhailov.
Mộng Khiết thay đồ xong liền đi xuống dưới nhà mời Nikolai Mikhailov lên phòng chơi. Họ có rủ Tuyết Vi nhưng bà lại nói thích ngắm hoa nên thôi. Đi lên phòng của Mộng Khiết, Nikolai Mikhailov lịch sự không có quá chú ý nhiều ở phòng. Ngồi ở bàn làm việc cũng như là bàn học của Mộng Khiết, anh có nhìn thấy bức ảnh cô chụp với Tử Sâm. Nhìn cô cười rất tươi, còn xinh xắn. Riêng chỉ có Tử Sâm là vẫn để cái bộ mặt lạnh ra đấy. Vậy mà Mộng Khiết vẫn trân trọng nó và để nó ở bàn như này. Anh thậm chí còn có chút ghen tị với vị giáo sư này.
- Đẹp lắm đúng không?
Mộng Khiết đột nhiên lại gần hỏi.
- Không đẹp.
- Không biết nhìn hình tí nào. Đây là bức mình thấy đẹp nhất rồi đó. Năn nỉ mãi thầy mới chịu chụp chung với mình.
- Vậy cậu thử năn nỉ mình xem, mình sẽ bao dung cho cậu một tấm ảnh kèm chữ kí của mình.
- Xí, mình thèm lắm cơ đấy. Còn phải để mình xin thì cậu mới cho sao hả? Có dám không cho mình chụp ảnh cùng không?
Mộng Khiết đưa tay qua cổ Nikolai Mikhailov kẹp lại. Anh cũng chỉ phối hợp theo cô chứ sức của cô vẫn chưa thể làm anh khó thở được.
- Được rồi, mình sai. Mộng Khiết cô nương xin tha mạng.
- Cậu trai trẻ biết điều rồi đó nha.
Mộng Khiết cười hô hố còn đưa tay xoa đầu cậu. Nikolai Mikhailov vẫn ngồi đó nhìn cô xoa đầu mình. Chí ít thì anh cũng có thể gần cô một chút.
Chơi chán ở trong phòng, Mộng Khiết còn rủ Nikolai Mikhailov ra đánh golf với mình. Khu đánh golf của nhà cô cũng thật rộng lớn. Có khi còn gần bằng một khu đánh golf chuyên nghiệp. Hai người tỉ thí mãi với nhau không biết mệt. Đến trưa thì Mộng Khiết rủ Nikolai Mikhailov ở lại ăn cùng gia đình cô. Cứ đến bữa ăn dù có bận bao nhiêu thì Ngạo Thần vẫn sẽ về ăn với nhà. Mà Nikolai Mikhailov lại cảm thấy không được tự nhiên lắm khi có ông. Dù cho ông có đang nói chuyện với vợ mình rất vui vẻ nhưng vừa quay sang nhìn cậu đã như một khẩu súng đã mở sẵn khóa nòng chuẩn bị bắn vậy. Ăn uống xong Nikolai Mikhailov xin về nhưng Mộng Khiết lại nói ở lại đây chơi. Vì thế cậu đã ở lại để chơi.
Hai người còn vào phòng chiếu phim để xem bộ phim mà Mộng Khiết thích xem dạo gần đây. Nikolai Mikhailov tuy không thích nhưng vẫn ngồi xem với cô. Nói chung là chỉ cần Mộng Khiết thích thì anh cũng sẽ thích. Không biết từ bao giờ anh lại thay đổi nhanh đến vậy.
- Khiết Khiết này, cậu biết lần đầu tiên mình gặp cậu là lúc nào không?
- Ở thang máy giáo viên đấy.
- Ngốc. Là lúc ở khách sạn Vera.
- Mình có gặp sao?
- Lúc đó cậu còn ngái ngủ đâm vào mình còn gì.
Mộng Khiết lật lại trí óc xem có đúng như vậy không. Cô trầm ngâm nghĩ mãi thì mới nhớ ra hôm đó cô vừa ngủ dậy nên đã đâm phải ai đó. Cô cũng không quan tâm lắm liền rời đi. Vậy mà người đó lại chính là Nikolai Mikhailov. Mà điều quan trọng là cậu vẫn nhớ cô mà tại sao cô lại không nhớ nổi.
- Mình nhớ rồi. Vậy mà lúc gặp ở thang máy còn không nói với mình câu nào.
- Lúc đó mình đâu quen.
- Ừ ha, mà thôi đi. Chúng ta bỏ qua chuyện cũ đi. Cậu có muốn đi chơi không?
- Cũng được.
- Để mình rủ con bé Nhiên Nhiên, em ấy biết nhiều chỗ chơi lắm.
- Ừ.
Mộng Khiết đứng dậy cầm điện thoại gọi cho Mạc Hạ Nhiên. Một lúc sau cô nàng đã hí hửng đi đến. Chọn vào địa điểm ưng ý họ liền lên xe để đi. Nikolai Mikhailov bây giờ lại thành tài xế xe cho hai cô nàng nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui không có gì là khó chịu.