Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 114: Ngoại truyện 2. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (2)




Nhưng còn cảm thấy giống như giấc mộng đẹp chưa lâu thì Miranda lại rơi vào ác mộng mới.

Buổi tối...

Nikolai Mikhailov không biết vì sao say rượu đến đi lại không vững. Vệ sĩ cũng đỡ anh đi lên phòng nằm ngủ. Miranda không được phân công chăm sóc cho Nikolai Mikhailov nên cô ở trong phòng của mình để ngủ. Nhưng đến đêm cô lại nghe thấy tiếng lạch cạch. Hé mở cửa ra thì thì thấy Nikolai Mikhailov đang đi về phía cuối dãy hành lang, mà ở đó chả có gì chỉ có thể là đứng nhìn ra ngoài cửa sổ lớn.

Nhìn Nikolai Mikhailov đứng thờ thẫn ở đấy thì Miranda định nhắc nhở anh nên vào đi ngủ nhưng lại thôi. Cô đóng của nhẹ nhàng hết sức có thể rồi lên giường nằm ngủ. Còn chưa vào được giấc ngủ thì một bóng người ập đến đè lên người cô.

Là Nikolai Mikhailov vẫn còn hơi say, anh cứ tưởng là phòng của mình nên vào nằm ngủ. Nhưng anh lại đè lên Miranda làm cô đau như muốn gãy xương ra vậy.

Vì thấy mình đang nằm trên gì đó nên Nikolai Mikhailov quay người lại nhìn. Anh nhìn thấy vẻ mặt lo sợ của Miranda thì liền đứng dậy.

- Chủ...chủ nhân đợi tôi gọi người đến ạ.

Miranda sợ hãi ấp úng nhìn Nikolai Mikhailov nói. Cô cũng không muốn anh ở trong phòng của mình, sẽ gây rất nhiều hiểu lầm cho mọi người. Vì thế nên cô mới đi gọi người đến đưa Nikolai Mikhailov về phòng. Nhưng còn chưa đi được thì Nikolai Mikhailov kéo cô rồi đẩy cô xuống giường.

Đầu óc Miranda choáng váng chưa hiểu gì đã bị cơ thể rắn chắc to lớn của Nikolai Mikhailov ập đến. Anh mạnh mẽ hôn cô, hôn đến mức điên cuồng như chưa được hôn bao giờ. Miranda chỉ có thể khóc trong tuyệt vọng. Cô muốn trốn đi nhưng trước sức mạnh của Nikolai Mikhailov thì làm sao mà cô đi nổi.

Xoẹt!

Nikolai Mikhailov mạnh mẽ xé bỏ chiếc áo mà Miranda đang mặc để lộ cả áo ngực bên trong. Nhìn ngầy Miranda có thể thấy cô suy dinh dưỡng nặng nề. Nhưng Nikolai Mikhailov lúc này chả để tâm đến mấy chuyện đó.

- Khiết Khiết...

Trong nửa tỉnh nửa mê, Nikolai Mikhailov lại gọi tên Mộng Khiết. Miranda sợ hãi nói rằng mình không phải Mộng Khiết gì đó của anh. Rõ ràng Nikolai Mikhailov cũng đã nhận ra được, nhưng tại sao anh nhìn vào đôi mắt đó của cô thì anh lại muốn trêu đùa cô hơn. Rõ ràng không muốn chạm vào ai, vào người phụ nữ nào nhưng bây giờ Nikolai Mikhailov lại muốn chạm vào người phụ nữ trước mặt này. Anh muốn tất cả mọi thứ từ cô, phải vắt kiệt tất cả từ cô mới thôi.

- Chủ nhân...tôi thật sự không phải là người mà chủ nhân nói đến, xin ngài tha cho tôi.

- Là tôi mua cô về đúng không?



- D...dạ

- Giờ thì "trả nợ" đi.

Nikolai Mikhailov không nhiều lời mà hôn lên cổ rồi ngực của Miranda. Anh trút bỏ quần áo của cả hai người rồi thật nhanh đã tiến sâu vào trong cơ thể của Miranda. Nhưng dù không muốn thì Miranda vẫn phải cắn môi chịu đựng, vì sao ư? Cô là được anh mua về, tất cả quyền sống chết đều do anh định đoạt. Cứ nghĩ mấy ngày tháng qua có thể đã sống được hết đời như vậy, cô luôn nghĩ Nikolai Mikhailov là người tốt, vậy mà bây giờ anh lại dùng cớ đó để quan hệ với cô. Đau đớn, phẫn uất nhưng Miranda vẫn phải cắn răng chịu đựng.

Cô bị ép làm đến tận khi trời đã lên cao. Cả cơ thể đều thâm tím, vậy mà Nikolai Mikhailov làm xong còn không đoái hoài đến Miranda nữa. Không hỏi cô dù chỉ một câu. Anh đứng dậy mặc quần áo rồi rời đi để lại Miranda đáng thương ở trong phòng.

Vì bị làm công việc đó nên cơ thể Miranda rất đau, cô không đi lại được nên có báo lại với quản gia.

Vài ngày sau đều không thấy bóng dáng của Nikolai Mikhailov ở biệt thự. Mọi người đều bàn tán xôn xao để xem vì sao mà Nikolai Mikhailov lại không về nhà. Miranda im lặng, cô không dám tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Nhưng buổi tối khi trời đang chuyển về đông. Khi Miranda vừa mới dọn ở vườn hoa đi về thì thấy chiếc xe ô tô đỏ của Nikolai Mikhailov để đấy. Cô biết rằng anh đã về, nhưng cô muốn tránh mặt anh nên đã đi vào bằng cửa phụ. Còn nghĩ là không sao cho đến khi vào phòng ngủ. Nikolai Mikhailov đang ngồi trên giường đợi cô.

Đôi mắt sâu thẳm của Nikolai Mikhailov đang hướng về phía mình. Cô sợ hãi nhưng không biết làm sao. Chân rủn lẩy bẩy nhưng không thể bước thêm hay lùi lại.

- Chúng ta, nói chuyện nhé? - Nikolai Mikhailov nhìn Miranda sợ hãi như vậy nên anh đành phải lên tiếng trước.

- D,dạ...

- Lại đây.

Thấy Nikolai Mikhailov vẫy tay gọi mình đến thì toàn thân Miranda trỗi dậy sự ớn lạnh. Cô run đến nỗi răng cắn cả vào môi chảy máu. Chậm chạp đi đến gần chỗ của Nikolai Mikhailov. Cô không dám nhìn anh, cô rất sợ.

- Chuyện đêm đó, là do tôi say không tự chủ được bản thân. Cô muốn gì có thể nói, trong tầm kiểm soát thì tôi sẽ giúp cô.

- ... Có thể...có thể cho tôi làm một người tự do được không?



Đôi mắt của Miranda long lanh nhìn về phía Nikolai Mikhailov. Cô đã quá khát khao tự do, cô chỉ cần như vậy không muốn đòi hỏi gì thêm nữa. Từ khi cô sinh ra cho đến bây giờ, cô đã bị bán đi nhiều nơi, cuộc sống vất vả khó khăn, cô chỉ muốn có một cuộc sống nhỏ cho riêng mình, vậy mà điều đó có vẻ quá xa vời với cô.

Nhưng nghe Miranda nói vậy thì Nikolai Mikhailov liền nhíu mày. Rõ ràng anh nói sẽ giúp đỡ cô trong khả năng, mà điều cô nói ra anh chỉ cần gật đầu là sẽ xong. Nhưng cả trái tim và lí trí của anh đều không cho phép anh làm điều đó. Anh không rõ vì sao bây giờ trong đầu anh lại nảy ra ý tưởng điên rồ. Anh muốn cưới Miranda?!

- Nếu tôi nói không được thì sao?

- Thật xin lỗi chủ nhân... tôi sai rồi không dám nghĩ đến điều đó nữa... thật xin lỗi...

Miranda nghe Nikolai Mikhailov nói vậy làm cô còn sợ hơn. Cô nghĩ rằng là do cô đòi hỏi quá nhiều, còn không biết thân biết phận của mình mà đòi hỏi. Cô quỳ xuống còn gập đầu xin lỗi anh. Điều này còn khiến Nikolai Mikhailov kinh ngạc, anh không có bắt cô làm điều này, mà cũng không muốn cô phải làm như vậy. Cúi xuống kéo Miranda lên giường ngồi cạnh bên mình. Anh cảm nhận rõ được nhịp thở dồn dập đó của cô. Nhìn cả khuôn mặt đang sợ bạc mặt ra thì anh lại muốn trêu cô hơn.

- Đó là lần đầu của cô, đúng chứ?

- D,dạ...

- Đó cũng là lần đầu của tôi. - Nikolai Mikhailov cúi thấp người nói vào tai Miranda.

Cô nghe vậy thì cũng không biết nói sao với anh. Cô không dám đòi hỏi gì từ anh nữa, càng không dám tiếp xúc quá gần với anh. Nhưng từ lần đó trở đi thì Nikolai Mikhailov rất hay gọi Miranda đến phục vụ mình. Dù là cô ốm, anh vẫn ép cô phải lên gặp mình. Hai người càng ngày càng gần nhau, đã vậy có những lần Nikolai Mikhailov tạo đủ mọi lí do như là cô chủ động quyến rũ anh nên anh mới phải quan hệ với cô. Miranda dù có muốn hay không thì vẫn phải chấp nhận nó.

Nhưng rồi một ngày Nikolai Mikhailov lại tỏ tình với cô. Thật sự không thể tin nổi là cô đã được tỏ tình, cô cứ nghĩ rằng Nikolai Mikhailov chỉ đang trêu đùa mình. Cũng vì anh còn đang hứng thú nên mới làm chuyện đó với cô. Miranda cũng chỉ mong anh sớm chán ghét mình, có thể coi như bỏ cô cũng được. Nhưng về sau cô lại không thể kiểm soát nổi cảm xúc, tình cảm của mình trước sự ân cần của Nikolai Mikhailov. Cô đã yêu anh mất rồi. Nhưng dù vậy cô cũng không dám đòi hỏi cao sang, cô chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy anh - người đàn ông cô yêu là đủ rồi.

Còn nghĩ đây lại là giấc mơ khác, cô sẽ sớm thức giấc và mọi chuyện sẽ biến mất. Sẽ không còn được Nikolai Mikhailov lo lắng cho cô, không được anh hỏi thăm mỗi ngày, không được ở bên cạnh anh nữa. Miranda không biết phải làm sao, cô đã quyết định rời khỏi đây. Nuốt nước mắt vào trong, Miranda không mang theo cả quần áo của mình, cô đi chân chần rời khỏi thành phố.

Thật may là Nikolai Mikhailov đã tìm ra cô sớm. Anh quyết định cưới cô sớm hơn dự định. Cũng chỉ vì sợ Miranda lại suy nghĩ dại dột nên anh mới làm như vậy.

Nhưng vì Miranda chưa có chuẩn bị tinh thần nên anh chưa đưa cô về gặp mặt ba mẹ mình. Nói đúng hơn là ba mẹ của anh đã biết tin từ lâu, họ muốn gặp Miranda để nói hai người sớm tổ chức đám cưới nhưng vì Miranda sợ nên họ không qua Đức để gặp cô.

Mãi sau này, Miranda cuối cùng cũng có thể chấp nhận. Cả hai người đã tổ chức đám cưới long trọng tại Đức. Vì Miranda đã quen sống ở đây nên Nikolai Mikhailov quyết định là sẽ định cư ở đây, anh muốn mang lại mọi thứ tốt đẹp cho người con gái anh yêu. Cô đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, anh không muốn có thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Cuộc sống sau này của Miranda còn viên mãn hơn khi cô có hai cậu con trai sinh đôi. Hai cậu bé đáng yêu còn rất hiểu chuyện. Gia đình nhỏ này chính là những gì mà Miranda đã khao khát từ lâu. Cô thật sự chỉ cần có vậy, mọi thứ cứ nhẹ nhàng mà trôi chảy từ ngày này sang ngày khác.