Dù đang trong thời kì mang thai sắp đến ngày đẻ nhưng Mộng Khiết lại rất ham chơi. Phải nói rằng cô một ngày cứ lủi hủi mãi trong nhà buồn tay buồn chân. Vì thế nên cô đã rủ Băng đi biển để chơi cùng cô. Tử Sâm đương nhiên không chịu, thậm chí hai người còn cãi nhau. Nhưng cuối cùng người thắng vẫn là Mộng Khiết, có muốn hay không thì cũng phải để cô đi.
Tuy thế nhưng Tử Sâm vẫn luôn phải đi kè kè bên cạnh vợ mình. Anh còn không dám rời cô một bước, chỉ sợ sao nhãng là vợ và con anh lại có chuyện gì không hay.
Thế mà Mộng Khiết thì cười đùa vui vẻ, cô còn ra biển nghịch nước. Cảm giác thoải mái hơn ở nhà rất nhiều. Mấy tháng trước cũng tại Tử Sâm ép cô phải ở nhà suốt không được đi đâu nên thành ra cô buồn bực chân tay. Bây giờ thì đỡ rồi, cô thoải mái tung tăng chạy nhảy mà không hề lo lắng gì.
Ở ven biển nghịch nước chán rồi Mộng Khiết lại rủ Băng đi mua quà lưu niệm. Băng sợ Thiên Vũ sẽ tức giận vì đi nhiều nơi nên cô có chút sợ sệt đi đến hỏi anh. Thiên Vũ bây giờ cũng đã thay đổi hơn rất nhiều, mà sự thay đổi đó cũng chỉ vì Băng. Chỉ là đi mua đồ thôi mà cô vẫn phải lo lắng hỏi anh như vậy. Xem ra sự trân thành của anh vẫn là chưa đủ. Thiên Vũ thầm nghĩ.
Vậy là cả bốn người lại đi đến chợ ở làng biển. Mộng Khiết thích thú đi xem nhiều đồ dùng đẹp mắt. Tử Sâm thì lại sợ những thứ này nhiễm khuẩn chưa được sạch sẽ nêm anh luôn phải cầm theo chai xịt khuẩn để trước khi Mộng Khiết chạm vào đồ vật nào thì anh cũng đều xịt khuẩn. Hơn nữa ở chợ có rất nhiều người, hơi thở của họ còn cả cách sinh hoạt. Tử Sâm sợ rằng Mộng Khiết sẽ cảm thấy ngột ngạt nên vừa mới đến anh đã bảo cô về. Nhưng Mộng Khiết lại cứ thích ở đấy còn ngồi xuống chọn đồ chơi.
Về đến phòng thì Mộng Khiết lại nằm ườn ra giường. Hôm nay cô đi chơi thật nhiều, cũng mỏi quá rồi. Nhưng còn chưa nằm được lâu thì Tử Sâm đã kéo cô dậy.
- Anh à...
- Đi thay đồ trước, nhanh lên.
- Hứ, cái tên này bẩn một chút thôi cũng không được.
Mộng Khiết hậm hực lảm nhảm nói anh rồi cầm đồ vào nhà tắm để tắm rửa. Đi ra ngoài thì Tử Sâm lấy khen lau lại phần ót dính nước của cô. Anh bế cô lên giường nằm còn xoa bóp chân giúp cô nữa.
- Anh đã nói không đi rồi, biết ở đấy nhiều thể loại sẽ không tốt cho phụ nữ mang thai không hả? - Tử Sâm vừa nắn bóp chân giúp vợ mình vừa nói.
- Em thấy anh lo hơi quá rồi đó, em chỉ đi chơi có tí thôi mà.
- Suốt ngày nghĩ chơi, sắp làm mẹ rồi mà vẫn nghĩ đến chơi.
Tử Sâm xoa bóp chân giúp Mộng Khiết xong còn xoa chiếc bụng nhô cao và to của vợ mình. Đứa con của họ đang ngày một phát triển. Chỉ cần nghĩ đến khi đứa bé chào đời là lòng người ba như Tử Sâm lại rạo rực lên. Anh úp tai vào bụng của Mộng Khiết, lắng nghe bên trong có động tĩnh gì hay không.
- Hôm nay con không làm khó em chứ?
Vì dạo gần đây đứa bé trong bụng Mộng Khiết hay đạp cô nên thi thoảng cũng khá đau, còn mệt nữa.
- Không hề nha, hôm nay tiểu bảo bảo nhà ta thật sự rất ngoan. Chắc là biết mẹ còn phải bận rộn đi chợ nên ngoan ngoãn vậy á.
Mộng Khiết cười híp mắt lại. Cô cũng xoa xoa bụng mình còn khen đứa bé trong bụng nữa.
Tử Sâm áp tai vào bụng vợ mình một lúc liền ngẩng đầu lên. Anh nằm xuống để Mộng Khiết gối lên tay mình rồi lại nhắm mắt ngủ. Đáng lẽ Mộng Khiết không có ngủ đâu nhưng vì Tử Sâm cũng đã ngủ mà cô cũng đang mệt không muốn đi đâu nên đành nhắm mắt ngủ.
Đến tối thì cả hai cặp vợ chồng rủ nhau đi ăn nhà hàng. Tử Sâm lái xe đưa vợ mình và cả Băng và Thiên Vũ đi đến nhà hàng. Trên đường đi, anh có cảm giác như ai theo dõi mình. Anh vẫn im lặng không nói gì nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ qua.
Đi vào trong nhà hàng, còn vừa mới ăn xong thì đèn điện trong đó tắt ngấm. Mộng Khiết có chút hoảng, cô một tay ôm bụng mình một tay lôi điện thoại ra để mở. Nhưng còn chưa nở ra thì một bàn tay kéo cô lại về phía mình. Đang định hét lên thì bàn tay to lớn bịt miệng cô lại.
- Đừng lên tiếng, cho anh chút thời gian.
Tử Sâm cúi xuống thì thầm vào tai Mộng Khiết rồi kéo cô lùi lại. Thiên Vũ trong bóng tối đang tìm Băng thì lại đụng trúng một người. Không cần biết là ai, chỉ cần không phải Băng thì anh sẽ đá bay hắn ra xa. Nhưng trong bóng tối lờ mờ anh có thể nhìn thấy tia laser. Cũng ngầm đoán được đây không phải tình cờ. Anh cần tìm Băng ngay, sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Còn đang tìm Băng trong bóng tối thì đèn điện mở lên. Ban nãy Tử Sâm có đi vệ sinh, anh là đi gọi điện cho Vân Hi để bảo đảm khu này sẽ được bảo vệ an toàn. Vừa mở lên thì nhìn thấy có rất nhiều kẻ mặc áo đen che kín mặt. Mộng Khiết nhìn thấy Băng đang đứng mợt góc liền kéo cô lại về phía mình. Để mà nói thì Mộng Khiết còn có thể tự phòng thủ bảo vệ cho mình, còn Băng thì không biết những việc đó. Nên Mộng Khiết lo cho Băng hơn.
Thiên Vũ cũng không thể để Băng sợ nên anh liền cướp ngay súng của một tên đứng cách anh 1m. Nhanh chóng, dứt khoát. Trong nháy mắt Thiên Vũ đã bắn trúng vào năm tên làm mấy tên đó ngã khụy xuống.
Trong nhà hàng bắt đầu trở nên hỗn loạn hơn. Tử Sâm cũng nhanh chóng đến trợ giúp cho Thiên Vũ.
- Chúng có tay bắn tỉa. - Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
- Có cần gọi người?
- Không cần, cậu lo mấy tên ở đây được chứ?
- Không thành vấn đề.
Thiên Vũ nghe vậy thì gật đầu, anh phá bỏ lớp kính của nhà hàng rồi phi ra ngoài. Tử Sâm ở bên trong đối đầu với hơn chục tên, cũng may là ban nãy Thiên Vũ bắn trúng vào điểm yếu ở chân năm tên nên giờ có vẻ tình huống xoay chuyển hơn. Thật nhanh đã hạ gục mấy tên đó.
Quản lý của nhà hàng cũng sợ xanh mặt. Còn ấp úng mãi không ra câu. Mộng Khiết hít một hơi thật sâu rồi xoa bụng mình. Để bé con của cô phải ở trong bầu không khí như này thật chả hay chút nào. Băng cũng lo Mộng Khiết có tâm trạng xấu sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên cô đưa Mộng Khiết ra ngoài để ít thở không khí tốt hơn.
- Điều tra ra được là tên nào đứng đầu chưa? - Tử Sâm thấy Vân Hi đi đế liền hỏi.
- Có vẻ trước đây cậu còn nhiều kẻ thù nhỉ.
- Tôi không có thời gian cho mấy lời nhảm nhí của cậu.
- Được rồi, thật ra thì có lẽ là chúng tìm sai người. Là tên Richardson. Trước đây trong vụ buôn người, cậu cũng có tham gia bắt băng đảng Hoắc Ưng nên chúng nhầm lẫn cậu với người chỉ huy năm đó.
- Chỉ có vậy?
- Ừ, chứ sao nữa.
Vân Hi nhín vai nói. Anh làm bạn với Tử Sâm cũng khá lâu, biết rõ tính cách của Tử Sâm. Nếu nói lí do là vì ba của Tử Sâm thì e rằng mọi chuyện lại rắc rối hơn. Vì thế anh kiếm cớ như vậy. Còn đâu mấy tên đó cũng đã bị xử lí xong hết rồi nên cũng cho qua.
Mọi chuyện có vẻ đã êm đềm xuống. Tử Sâm về nhà vẫn xin lỗi vợ vì sự việc đó. Anh sợ bảo bảo của hai người sẽ sợ nên là từ lúc đấy cho đến khi đứa con được sinh ra thì anh đều ở nhà, thậm chí công ty cũng lại giao cho Vân Hi xử lí nốt.