Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 100: Đến thăm Băng




Chuông báo thức vừa reo lên thì Mộng Khiết liền bật dậy rời khỏi vòng tay của Tử Sâm. Hỏi vì sao Mộng Khiết lại có thể dậy đúng ngay sau khi nghe chuông báo thức sao? Chính là vì cô không có ngủ. Chỉ nghĩ đến lúc gặp được Băng là cô đã vui không tả nổi rồi. Tử Sâm biết bạn gái mình đang rất thích nhưng anh lại cũng rất ghen tị với cô bạn của Mộng Khiết. Nếu không phải là con gái thì Tử Sâm đã ngăn cản không cho cô đi gặp. Nhưng một phần Băng là con gái, phần khác thì Băng còn vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan nên anh cũng đành im lặng.

Mộng Khiết thay đồ rồi vệ sinh thật nhanh. Cô gắp rút định đi luôn thì Tử Sâm kéo tay cô đi về phía phòng ăn.

- Ăn sáng trước đã.

- Không muốn.

- Chậc, nghe lời. Tí nữa anh đưa em đến đó.

Mộng Khiết phụng phịu nhưng vẫn ngồi xuống ăn. Cô nàng này chả hề quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình ra sao. Tử Sâm cũng vì lo lắng cho sức khỏe của cô nên mới phải làm đồ ăn thật nhanh để cho cô ăn.

Nhìn Mộng Khiết ăn mà Tử Sâm cũng thấy đủ vui. Chợt nhớ ra một việc nên anh liền kéo Mộng Khiết ngồi lên đùi mình còn dụi mặt vào hõm vai cô.

- Sao đấy?

- Không phải em nói đợi cô bạn em tỉnh lại thì sẽ tổ chức đám cưới sao? Bây giờ cô ấy tỉnh lại rồi, em tính sao đây?

- A, nhưng mà em chưa nghĩ tới.

- Vậy một tháng nữa tổ chức được chứ?

- Không được, sức khỏe Băng lúc ấy vẫn chưa được tốt hẳn.

- Vậy bao lâu?

- Ừm...để em tính xem.

Mộng Khiết suy nghĩ một lúc lâu, cô cần tìm thời gian hợp lý mà khi đó Băng vừa khỏi bệnh còn phải thời tiết cũng hài hòa nữa.

Tính ra thì bên Trung Quốc giờ đã sắp hết mùa xuân, có lẽ hai tháng nữa sẽ là mùa hè. Mà thời tiết mùa hè tuy nắng nhưng về tối lại khá mát mẻ. Đối với người sợ lạnh như Băng thì là một thời tiết khá phù hợp. Thôi thì đợi hai tháng nữa đi.

- Hai tháng nữa đi. Được không anh?

- Hai tháng?

- Ừ.



Tử Sâm nghe vậy thì im lặng. Cũng không quá lâu, nhưng chỉ là anh muốn hai người có thể sớm về chung một nhà. Cứ để lâu thì cũng không hay, chỉ sợ nới lỏng tay thì cô mèo nhỏ của anh lại chạy tuột mất.

- Cũng được, nhưng anh không muốn đợi lâu quá đâu.

- Biết rồi mà, anh cũng ăn đi. Tí nữa cũng đến thăm Băng luôn, tiện thể em sẽ nói chuyện của chúng mình luôn được chưa?

- Đáng yêu!

Tử Sâm đưa tay véo hai má trắng nõn của Mộng Khiết rồi cười tươi. Xem ra Mộng Khiết đôi lúc khá hiểu chuyện. Mong là cô cứ hiểu chuyện như vậy cho anh nhờ.

Ăn xong thì cả hai đều nhanh chóng đi đến bệnh viện để thăm Băng.

Mộng Khiết chạy nhanh đến phòng bệnh của Băng, không nhiều lời liền mở cửa đi thẳng vào. Nhìn thấy Băng đang ngồi dựa vào đầu giường thì cô liền chạy nhanh tới để ôm.

- Băng của mình, thật vui. Mình đã đợi rất lâu rồi đó.

- A.

Mạc Hạ Tuấn Triết lại gần kéo tay chị họ mình ra ngay khi Băng kêu lên. Cô bé vẫn còn yếu, cũng chả thể cử động mạnh được.

- Chị, Băng vẫn còn đau.

- À, chị quên. Thật xin lỗi Băng, do mình bất cẩn không nghĩ đến việc này.

- Không...sao đâu ạ.

- Băng của mình gầy quá, phải ăn nhiều vào biết chưa?

Mộng Khiết tiến lại gần nhìn cơ thể của Băng. Cô nhìn thấy Băng gầy đi không ít mà cũng thấy lo. Còn đang định nói thì Glenda đã lên tiếng.

- Cô chăm sóc cho Anna rất tốt, cháu yên tâm.

- A, cô Glenn. Cô khỏe chứ ạ? Cháu cũng thấy cô gầy rồi đó nha. Hay có cần cháu nhờ đầu bếp nổi tiếng tư vấn cho gia định họ Wang đây không nhỉ?

- Con bé này, cô đang giảm cân thôi. Mà...cậu trai trẻ này là?



Nói chuyện là vậy nhưng Glenda vẫn để ý đến Tử Sâm đang đứng gần chỗ Mộng Khiết. Anh cũng gật đầu chào bà theo lẽ phải.

Mộng Khiết xoay người nắm lấy tay Tử Sâm cười tươi.

- Đây là bạn trai cháu, cũng là chồng sắp cười luôn. Muốn nói chút là hai tháng nữa thì bọn cháu sẽ tổ chức đám cưới, Băng nhớ phải đến đó nha.

- Dạ.

- Chị Khiết Khiết, chị chuẩn bị cưới lúc nào mà em không hay vậy? - Tuấn Triết còn cảm thấy bất ngờ.

- Thì bây giờ em biết rồi đó, mà yên tâm là đến lúc đó em khác được nhận thiệp mời.

Nói một hồi lâu thì mọi người để cho Băng và Mộng Khiết có không gian tâm sự riêng. Ban đầu Mộng Khiết còn nói rất nhiều nhưng về sau lại trách móc Băng. Còn làm cô sợ, nghĩ sẽ phải mất đi Băng nữa. Mộng Khiết còn khóc làm cho Băng cũng áy náy.

- Em không sao ạ. Chị đừng khóc.

- Không sao cái gì chứ, lúc nhìn Băng ở phòng đặc biệt là mình đã sợ chết khiếp rồi. Còn chưa được ba tiếng thì bác sĩ lại phải vào. Băng không biết được lúc đó mình đã sợ ra sao không hả?

- Dạ...từ lần sau sẽ không như vậy nữa đâu ạ.

- Nhất định phải vậy rồi, nếu còn một lần nữa là mình giận thật đấy.

Hai cô con gái ngồi nói chuyện phiếm với nhau nhưng rồi điện thoại Mộng Khiết vang lên. Nhìn số hiện lên là biết ngay ai gọi. Mộng Khiết tắt máy nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tử Sâm đang đứng đó. Nhưng cô đã xua tay đuổi anh đi ra ngoài.

Quay lại thì Băng cúi thấp hỏi nhỏ với Mộng Khiết.

- Chị và thầy Trương yêu nhau rồi sao?

- Ừ, nhưng mà bây giờ anh ấy là "nhân viên quèn" thôi. Không cần gọi là thầy nữa đâu.

- À, dạ. Em thấy hai người rất hợp nhau, thầy...anh Trương cũng rất thích chị. Em có thể nhìn được rõ điều đấy.

- Mình biết rồi. Băng cuối tuần này cũng khỏe hơn rồi ha, mình đi chơi cho thoải mái hơn nhé.

- Được ạ.

Ngồi nói chuyện một lúc nữa thì Mộng Khiết mới về. Đáng nhẽ cô sẽ ngủ ở đây cùng với Băng nhưng mọi người ai cũng ngăn cản, đặc biệt là Tử Sâm nên cô đành phải đi về.