Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh




Dưới chân núi, có một cô gái dáng người cao mảnh. Mái tóc dài nhuộm tím bạc. Cô mặc một chiếc áo croptop màu trắng có tay cộc phồng cách điệu. Chân váy ngắn hơi bó. Nhìn tổng thể cô giống như một siêu mẫu đang đi diện đồ thì đúng hơn.

Lông mày cô nhíu lại vừa đi vừa cầm điện thoại nói chuyện với một người.

- Anh dám lừa em.

-...

- Rõ ràng anh nói sẽ đến còn gì. Lần này về em sẽ bảo ba cho anh đi gặp mặt đối tác ngập mặt đi.

-...

- Ơ em chưa nói xong.

Mộng Khiết dậm chân tức tối hét vào điện thoại. Thiên Vũ dám lừa cô là hôm nay sẽ đưa cô đi chơi. Cô còn chuẩn bị đồ đẹp để hai anh em có chuyến du lịch vui vẻ thì Thiên Vũ lại nói anh không nhớ lịch hẹn. Hại cô đợi cả một ngày trời.

Cô bước lững thững đi dưới đường lớn. Vừa đi vừa lấy tay lau mồ hôi. Giày cao gót còn làm chân cô bị sưng đỏ mọng nước lên. Cô vừa nãy vì tức giận mà vứt bỏ điện thoại. Bây giờ thì hay rồi không liên lạc được với ai để gọi. Đường vắng rất ít người đi lại. Bỗng nhiên lại có ba tên mặt mũi nhếch nhác đi về phía Mộng Khiết. Cô vẫn bình thản mà đi vì cô cũng biết phòng vệ nếu mấy tên này dám manh động thì cô vẫn có thể chống lại được.

- Cô em xinh đẹp đi đâu một mình thế này?

- Cần bọn anh giúp không?

- Trời nắng nóng này ai lại để một mỹ nữ vất vả đi bộ thế này được.

Ba tên tiến lại gần Mộng Khiết hơn.

- Hôm nay tâm trạng tôi không được tốt khôn hồn thì biến đi nhanh lên.

Mộng Khiết khó chịu bước đi tiếp. Một tên nắm lấy tay cô kéo lại. Vì cô chưa kịp chuẩn bị gì nên bị chúng giữ chặt lại.

- Buông tay tôi ra. Ngay lập tức!

Mộng Khiết tức giận nói lớn.

- Cô em có cá tính thật đấy. Anh đây thích em rồi đấy.

- Bên kia có bụi cây đủ lớn kìa đại ca.

- Lôi con nhỏ này ra bên đó.

Mộng Khiết giả vờ chỉnh lại váy, cô cúi xuống lấy chiếc giày cao gót cởi ra. Thuận tay ném vào một tên đang giữ tay cô. Mặt hắn xước một vệt dài rồi máu bắt đầu chảy ra.

- A.

Tên kia ôm mặt đau đớn kêu lên.

Cô nhanh chân cởi nốt chiếc giày còn lại để chạy.

- Chết tiệt. Bắt con nhỏ láo xược này lại cho tao.

Một tên nói lớn. Cả ba tên đều chạy đuổi theo Mộng Khiết. Cô vì chân đau nên đi lại khó khắn hơn. Trong đầu cô thầm nghĩ hôm nay thật xúi quẩy mà. Cô chạy cắm mặt về phía trước đột nhiên đâm phải một người, cả hai ngã xuống. Thật may là người đó đỡ Mộng Khiết để cô ngã đè lên người mình nên cô mới không bị trầy xước.



- Ui za.

Mộng Khiết chống tay đứng dậy chỉnh lại quần áo. Người đàn ông kia nhặt lại túi sách bên trong có đựng kính thiên văn. Chỉnh lại gọng kính rồi đứng dậy.

- Con nhỏ kia đứng lại.

Mộng Khiết giờ mới nhớ đến việc mình cần phải chạy. Nhưng ở đây có người nên cô đành ngỏ lời xin anh giúp mình.

- Anh gì đó ơi, anh cho tôi mượn điện thoại một tí nhé?

- Họ đuổi theo cô sao?

Giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên. Ba gã kia cũng đuổi kịp đến.

- Thằng kia không có việc gì thì cút đi.

- Nhanh lên cho tôi mượn điện thoại.

Cô nhíu mày kéo áo Tử Sâm. Anh nhìn cô rồi lại nhìn ba tên kia.

- Có cần tôi giúp một tay không?

Nụ cười anh còn chói hơn cả mặt trời đang chiếu rọi xuống. Mộng Khiết nhìn anh mà mắt không chớp, thậm chí miệng cô còn bất giác hé nhẹ.

- Không phải việc của mày biến đi chỗ khác hay mày muốn làm anh hùng rơm ở đây?

Tử Sâm nhếch mép tiến lên phía trước. Anh giơ tay về phía tên cầm đầu. Đặt ngón tay cái lên đỉnh đầu hắn. Là nơi huyệt Bách Hội.

- Đứng im, chỉ cần ông dám có ý định di chuyển tôi sẽ khiến ông tử vong sau 7 giây. Muốn chứ?

Tử Sâm vẫn nở nụ cười tươi nhưng khiến người ta sởn gai ốc. Tên đó sợ đứng im tại chỗ. Tử Sâm lại di chuyển tay xuống thần đình. Là nơi chân tóc ở giữa trán.

- Ở đây thì lâu hơn nhưng sẽ để ông từ từ đau đớn trước khi chết. Muốn chọn vị trí nào?

Hai tên đàn em đứng đơ ra tại chỗ. Nhìn Tử Sâm có khuân mặt thư sinh nhưng dáng người cao lớn lại đối lập hoàn toàn với gương mặt của cậu. Chỉ cần nghe từng lời Tử Sâm nói họ cũng thấy cậu là một người am hiểu rất nhiều. Tên cầm đầu sợ hãi đái cả ra quần. Anh nhếch mép cười nhẹ.

- Xin cậu tha cho tôi...tôi thề sẽ không bao giờ làm việc này nữa.

Hai tên đàn em thấy vậy bỏ chạy trước.

Mộng Khiết đứng sau chứng kiến tất cả. Cô bây giờ không phải vì vẻ ngoài của anh mà bị thu hút, mà lần này cô bị thu hút bởi tính cách của anh. Không cần dùng sức cũng khiến người ta run sợ. Ngoài ba của cô ra thì đây là người thứ hai mà cô biết làm được điều này.

Tử Sâm vỗ vai tên cầu xin mình cười tươi nói.

- Được rồi, từ giờ đừng vậy nhé. Chết ở đây thì oan uổng lắm.

Tên đó gật đầu lia lịa rồi rời đi. Mộng Khiết còn được dịp để cười lớn. Tử Sâm đi đến chỗ cô đưa cho cô khăn tay trong túi áo gió của mình.

- Tay cô bị xước rồi.



- À cám ơn anh nha. Tôi cũng tính mượn điện thoại gọi là xong mà anh lại thay mặt giải quyết giúp tôi rồi.

- Con gái đi một mình như vậy không sợ sao?

- Sợ gì chứ. À anh có đi xe riêng không cho tôi quá giang với nhé?

- Ừ được. Xe tôi để nhờ ở nhà người dân địa phương. Đi thêm 5 mét nữa là đến rồi.

- Ok cám ơn lần nữa nha.

Mộng Khiết vui vẻ bước đi. Nhưng chân cô sưng to nên việc đi lại khó khắn hơn. Tử Sâm thấy vậy đi đến gần cô hơn.

- Tôi cõng cô.

- À ngại quá lại nhờ anh lần nữa rồi.

Mộng Khiết còn đang định leo lên lưng Tử Sâm thì anh lại cởi áo khoác ra. Đưa tay quàng qua eo nhỏ của cô lấy hay tay áo buộc lại ở phần eo rồi mới cõng cô lên lưng mình. Mộng Khiết không nghĩ anh còn chu đáo đến như vậy. Tử Sâm cõng Mộng Khiết đến nhà người dân để nhờ xe rồi chào họ vài câu liền lái xe đi.

- Sao anh lại đi lên núi này làm gì giờ này?

- Tôi đi ngắm sao.

Mộng Khiết thấy thật nực cười. Mặt Trời còn đang nắng bỏng người còn kêu đi ngắm sao.

- Tôi là người làm về Thiên văn học.

- À, tôi còn tưởng có ai giở hơi đi tầm giờ này đấy.

Mộng Khiết gật gù coi như đã hiểu.

- Mà anh tên là gì vậy?

- Trương Tử Sâm, có thể gọi tôi là Tử Sâm được rồi.

- Tôi là Âu Dương Mộng Khiết, rất vui được làm quen.

Mộng Khiết niềm nở đưa tay ra bắt nhưng Tử Sâm lại chả có ý bắt tay cô.

- Đường lúc xuống khó đi cô ngồi yên một chút.

- Ồ.

Mộng Khiết cũng hiểu ra vì sao Tử Sâm lại không bắt tay với cô. Suốt chặng đường cô nói rất nhiều thứ chủ yếu là nói xấu người anh trai đã bỏ "bom" mình ban nãy.

Về đến cổng Âu Dương gia, Mộng Khiết gọi người hầu dìu cô vào trong còn không quên chào Tử Sâm. Cô tính nói với anh rằng cho có thể cho cô số để tiện liên lạc thì xe của anh đã chạy nhanh khỏi đó.

- Không biết bao giờ mới gặp được đây? Haizz...

Mộng Khiết thở dài đi vào bên trong nhà. Cuộc gặp gỡ này đã khiến trái tim cô gái vừa tròn hai mươi tuổi thổn thức không thôi.