Sau vài ngày ở thành phố X cùng bố mẹ Hạ Diệp, hai người họ lại tới thành phố C để thăm ông nội của Vương Minh Thần.
Biết tin ông nội đã tỉnh, Vương Minh Thần dường như càng vui hơn, tâm trạng đã tốt càng tốt hơn.
Vẫn là căn nhà đơn giản, không quá rộng, trong sân trồng rất nhiều loài hoa, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ. Ở đây, cảm giác vô cùng thoải mái.
Trên giường, ông lão với gương mặt hốc hác, gầy gò và ốm yếu đang cố gượng dậy. Khi thấy Vương Minh Thần bước vào, cô thấy ông dường như vui lên hẳn.
“Ông cứ nằm đi, ông vẫn còn yếu lắm.” Anh đỡ lấy ông, sau đó kê chiếc gối cao lên, để cho ông dựa vào.
“Tiểu Thần, nhìn thấy cháu… ông vui lắm.” Ông lão nở nụ cười, sau đó đặt bàn tay nhăn nheo lên tay của Vương Minh Thần.
“Cháu cũng thế, cháu rất vui vì ông đã tỉnh lại.” Anh mỉm cười, sau đó rót cho ông một cốc nước.
“Cô gái đi cùng cháu là ai vậy?” Uống xong một ngụm nước, ông mới đưa mắt về phía Hạ Diệp đang đứng gần cửa, giọng yếu ớt.
“Cô ấy là cháu dâu của ông đấy.” Vương Minh Thần nói nhỏ.
Vẻ mặt của ông nội có vẻ ngạc nhiên, sau đó liền cười: “Cháu của ta, giỏi lắm.”
Thật không ngờ cháu trai của ông lại tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.
“Cháu gái, cháu lại đây một chút.” Ông cố gắng nói to hết sức, gọi Hạ Diệp lại gần.
Hạ Diệp nhìn Vương Minh Thần, thấy anh gật đầu, cô mới tiến lại gần giường bệnh.
“Cháu chào ông ạ.” Cô mỉm cười, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Minh Thần.
“Chà, cháu dâu của ta, cháu không cần khách sáo, cứ gọi ta là ông nội, nghe chưa?” Ông cười nhẹ, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Hạ Diệp hơi bất ngờ, nhưng cũng không thích hợp để quay sang lườm tên đáng ghét đang cười đắc ý kia. Dù có chút ngượng mồm, nhưng cô vẫn làm theo lời ông, xưng hô một cách thoải mái nhất: “Vâng, ông nội.”
Vương Minh Thần đi nói chuyện với bác sĩ, trong phòng chỉ còn cô và ông nội nằm trên giường bệnh. Cô cảm thấy nói chuyện với ông nội của anh vô cùng vui vẻ. Tính cách của ông cũng vô cùng hài hước, tuy còn yếu nhưng ông muốn nói rất nhiều. Ông còn kể chuyện lúc Vương Minh Thần còn nhỏ cho cô nghe, quả thật vô cùng thú vị.
“Tiểu thư, cô không thể gặp thiếu gia.”
Bỗng dưng, Hạ Diệp nghe thấy tiếng nói lớn của bảo vệ ở bên ngoài, vô thức quay đầu nhìn ra.
“Ông nội, ông nghỉ ngơi một lát đi ạ, cháu ra ngoài một lát.” Cô nhẹ nhàng nói, sau đó đỡ ông nội nằm xuống giường.
“Được, ta nghỉ một lúc đã, nói nhiều quá cũng hơi mệt. Cũng tại lâu rồi không nói chuyện với ai.” Ông bật cười, giọng khàn khàn.
Xong xuôi, Hạ Diệp ra ngoài rồi đóng cửa lại. Cô tò mò bên ngoài có chuyện gì mà om sòm vậy, cho nên đi ra ngoài xem xét thử.
Ngoài cổng, bảo vệ đang cố ngăn cản một cô gái, không cho cô ấy vào trong. Hạ Diệp nhìn kĩ một lúc, sau đó nhận ra người phụ nữ ấy. Không ai khác ngoài Hoa Tử Ngân. Nhưng, một cô gái vốn dĩ dịu dàng và mỏng manh sao bây giờ lại có vẻ khác tới như vậy. Cô ta hung dữ với bảo vệ, sau đó thì liên tục đòi gặp Vương Minh Thần.
“Hoa tiểu thư, lâu rồi không gặp.” Hạ Diệp bước ra, nhẹ nhàng chào hỏi.
Hoa Tư Ngân nhìn thấy Hạ Diệp thì không khỏi ngạc nhiên. Cô ta mở lớn mắt, sau đó, nhăn mặt, nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Hạ Diệp mỉm cười, hỏi lại.
“Ninh thiếu đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô ta không quan tâm tới cô nữa, nằng nặc đòi gặp Vương Minh Thần.
“Có chuyện gì, cô có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời tới anh ấy.” Hạ Diệp nhã nhặn nói.
“Cô có tư cách gì mà nói những lời này? Tôi chỉ muốn gặp anh ấy, nếu không gặp được, tôi nhất định không rời đi.” Cô ta không những không bình tĩnh lại, mà còn làm náo loạn lên.
Hạ Diệp nhíu mày, chẳng lẽ trước đó cô nhìn nhầm Hoa Tử Ngân sao? Rõ ràng lúc trước còn là một cô gái nhu mì, yểu điệu và hiền lành, sao giờ lại thành ra như thế này? Nếu cứ tiếp tục để cô ta la lối om sòm như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ông nội.
“Hoa tiểu thư, đây không phải là chỗ để cho cô làm loạn, mong cô kìm nén lại. Bây giờ tôi sẽ gọi Vương Minh Thần ra gặp cô.” Hạ Diệp từ tốn nói, sau đó quay người, đi vào trong.
Hoa Tử Ngân cũng im hẳn, không la lối om sòm lên nữa.
Hạ Diệp đi vào trong, tìm thư phòng mà Vương Minh Thần đang ngồi trò chuyện cùng bác sĩ.
“Anh, Hoa Tử Ngân đang ở ngoài cổng, cô ấy muốn gặp anh, có vẻ là chuyện gì đó rất quan trọng.”
“Không sao, em đừng bận tâm, đừng để ý nhiều.” Vương Minh Thần gạt tay, sau đó uống một ngụm trà.
“Nhưng cô ta nằng nặc đòi gặp anh, làm loạn với bảo vệ, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ông nội.” Hạ Diệp nhíu mày, giải thích.
Vương Minh Thần thở dài một hơi, sau đó gật đầu: “Được rồi, em ở đây đi, để anh ra xem có chuyện gì.”
Sau đó, anh đứng dậy rồi rời khỏi thư phòng. Ngoài cổng, quả nhiên là Hoa Tử Ngân đang đứng đó. Nhìn thấy anh, vẻ mặt của cô ta không còn nhăn nhó, mà trở thành gương mặt với biểu cảm vui vẻ.
“Hoa tiểu thư, không biết cô tới đây làm gì, làm loạn để cho bạn gái tôi than phiền như vậy?” Vương Minh Thần đút tay vào túi quần, biểu cảm lạnh lùng, cất giọng.
“May quá, cuối cùng cũng gặp được anh. Thật ra… em có chuyện quan trọng muốn nói.” Cô ta cười nhẹ, sau đó khẽ cúi mặt xuống, có chút khó nói.
“Nói đi, tôi còn đang rất bận.”
Hạ Diệp từ trong nhà đi ra, cô mới bước tới chậu cây cách đó không xa thì đột nhiên dừng bước.
“Thật ra… Em có thai rồi…”
Lời nói ấy, Hạ Diệp nghe rõ từng câu từng chữ. Cô dừng bước, không dám nhìn về phía trước, hai tay khẽ nắm chặt lại, quay gót đi vào trong.
Đầu cô lúc này vô cùng rối bời, tim cũng liên tục nhói đau. Cô khẳng định cô không hề nghe nhầm. Liệu có phải…
Một lúc sau, Vương Minh Thần đi từ bên ngoài vào, thấy cô thất thần ngồi ở ghế thì không khỏi ngạc nhiên.
“Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”
Cô khẽ lắc đầu, sau đó hỏi: “Hoa Tử Ngân… Nói chuyện gì với anh vậy?”
Vương Minh Thần mở miệng, định nói gì đó rồi thôi, khoảng một lúc sau, anh mới lắc đầu: “Không phải chuyện gì to tát đâu, em đừng để ý nhiều.”
----------
Đến tối, trong lòng Hạ Diệp vẫn canh cánh, cô không thể ngừng suy nghĩ về câu nói vô tình lọt vào tai lúc chiều. Dùng cơm tối xong, cô ngồi ở chiếc ghế gỗ ngoài sân, ngước mắt lên bầu trời.
Vương Minh Thần thấy cô lại thất thần, anh liền ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm cô vào lòng.
“Em làm sao thế? Từ chiều tới giờ em cứ như người mất hồn vậy.” Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp.
Hạ Diệp im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh có giấu em chuyện gì không?”
Anh nhìn cô, khẽ lắc đầu. Cô cắn môi, nhíu mày rồi hỏi tiếp: “Vậy từ chiều anh nói chuyện gì với Hoa Tử Ngân.”
“Cái đó…” Vương Minh Thần khẽ nhăn mặt, ngập ngừng.
Nhanh chóng, Hạ Diệp đẩy Vương Minh Thần ra, đứng dậy, cảm giác uất ức, nghẹn ngào đến khó tả.
“Em làm sao vậy?”
“Anh… Hoa Tử Ngân… có phải anh với cô ta… cô ta có thai rồi có phải không?” Hạ Diệp cũng ngập ngừng mãi mới nói ra được, mắt đã rưng rưng.
Vương Minh Thần ngây người một lúc, sau đó nói: “Em nghe thấy rồi hả?”
Câu hỏi này của anh khiến cho tâm trạng của cô càng lúc càng trở nên khó chịu.
“Anh…”
Suy nghĩ một lúc, sau đó anh mới bật cười: “Không phải em hiểu lầm gì đấy chứ?”
Thấy anh cười, cô tức tối bỏ đi, nhưng sau đó liền bị anh kéo lại, bị khóa chặt trong vòng tay của anh.
“Em đừng giận. Anh biết em hiểu lầm gì rồi.” Vương Minh Thần muốn giữ cho mình nghiêm túc nhưng không thể, anh cố nén cười nhưng không được.
Hạ Diệp trừng mắt nhìn anh, anh đây là đang chọc tức cô sao?
“Được rồi, đừng giận nữa. Lúc chiều, Hoa Tử Ngân tới tìm anh là muốn nhờ anh giúp đỡ. Cô ta có thai ngoài ý muốn, hiện không biết cha đứa bé là ai, nên muốn nhờ anh điều tra giúp. Nhưng anh từ chối rồi.” Anh ôm chặt lấy cô, tì cằm vào hõm vai cô, giọng nhẹ nhàng.
Hạ Diệp nghe xong cũng phần nào nguôi giận, cô hỏi lại: “Thật không?”
“Anh thề với em, một trăm phần trăm là sự thật.” Vương Minh Thần cất giọng nghiêm túc.
“Vậy thì anh phải nói cho em biết chứ.” Cô nhăn mày, đánh anh một cái. Tại anh không giải thích rõ ràng, làm cô tức giận. Giờ thì quê rồi, chưa biết rõ mà đã ghen tuông mù quáng, tí nữa thì cô không thèm nhìn mặt anh.
“Anh sai rồi. Lần sau cái gì cũng nói cho em biết.” Anh mỉm cười, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
“Nhớ lời anh nói đấy.” Trong vòng tay ấm áp của anh, cô cười nhẹ, nhỏ giọng.