Vừa bị Lục Dĩ Trạch nói như thế, Doãn Sắt lập tức ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng lên không dám nhìn anh, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Bởi vì quả thực ăn không ngon, cho nên thật vất vả mới ăn xong.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn rửa sạch chén đĩa, hai người kéo hành lý đã chuẩn bị tốt trước hôn lễ ra khỏi phòng, lái xe tới phi trường.
Doãn Nhạn Chi và Thi Dương đã sớm đợi ở đó, hai người đang đứng nói chuyện, trong tay Thi Dương cầm vé máy bay của bốn người.
Sau khi nhìn thấy Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch tới Doãn Nhạn Chi nhìn đồng hồ tay một chút, phát hiện thời gian chuẩn bị lên máy bay còn nửa tiếng nữa, bốn người phải đi đến quán trà ngồi chờ một lát.
"Trước tiên trở về nhà họ Thi ở một tối đã, bác Thi của con mấy ngày nay mới vừa trở về nước Pháp, muốn gặp Lục Dĩ Trạch một chút."
Trước đó vài ngày bởi vì suy tính đến Từ Chấn Phi, khi Thi Minh Uy nhận được thư mời đã nói thẳng với Doãn Nhạn Chi là mình không đi, để cho cha mẹ để của Doãn Sắt lo hôn sự của hai người bọn họ, mình tuyệt đối không quấy rầy.
Nhưng mà sau khi hôn lễ kết thúc, ông nghĩ muốn gặp Lục Dĩ Trạch, xem thử người khiến Sắt Sắt tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy đến tột cùng là người đàn ông như thế nào, cũng muốn xem một chút xem S. Y và Thiên Trạch có thể hợp tác với nhau thật tốt hay không.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhân viên phục vụ đã phát tin tức lúc này có thể lên máy bay, bọn họ cũng vừa thảo luận xong hành trình trăng mật ở nước Pháp, lập tức cùng nhau lên máy bay.
Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch ngồi ở bên cửa sổ, cô tựa vào trên bả vai của anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Một người trở lại Trung Quốc, sau đó sẽ kéo người kia trở lại nước Pháp, cô đã từng nghĩ như vậy, hôm nay cũng làm được. Trời bên ngoài có chút âm u, nhưng tâm tình của cô rất tốt, khóe miệng cũng chứa đựng nụ cười.
Dựa vào hơi lâu, cổ của cô cũng hơi cứng, ngâng lên quay đầu lại lập tức đối mặt với ánh mắt Lục Dĩ Trạch. Anh đang nhìn mình, trong ánh mắt có loại đặc biệt cưng chiều, nhìn khiến trong lòng cô cũng run lên.
Thấy bên kia Thi Dương và Doãn Nhạn Chi đã đeo bịt mắt ngủ bù, cô lập tức to gan, nhìn về phía Lục Dĩ Trạch cười một tiếng vui vẻ sau hôn anh.
Lần này là cô chủ động, Lục Dĩ Trạch chỉ dựa vào nơi đó hưởng thụ phúc lợi đột nhiên vợ cấp cho.
Nhưng mà về phương diện hôn, Doãn Sắt quả thật rất vụng về, mới đầu là cẩn thận từng li từng tí đụng vào môi anh, sau khi đè ép lên trên một lúc, mới chậm rãi dùng đầu lưỡi nạy hàm răng của anh ra.
Lục Dĩ Trạch rất phối hợp há miệng ra, môi lưỡi luân phiên, tay cô nắm lấy tay anh. Một cái hôn rất đơn giản, thế nhưng anh lại cảm thấy thân thể mình chợt cứng. Đẩy Doãn Sắt ra, thở gấp.
Doãn Sắt ngồi bên cạnh, cười trộm nhìn anh, vẫn không quên đưa tay kéo cánh tay của anh qua, cọ mặt vẫn còn hơi nóng lên cánh tay anh, dùng vẻ mặt đầy mong đợi nhìn anh.
Lục Dĩ Trạch biết dụng ý của Doãn Sắt, cũng chỉ là đùa giỡn anh thôi, trên máy bay đều là người anh tự nhiên cũng không dám làm gì cả, nhưng một khi máy bay hạ cánh ——
"Sắt Sắt, em cứ chờ đó cho anh ."
Kéo tay của cô xuống, nhẹ nhàng nhéo mặt cô, nghe thấy cô hô đau một tiếng sau đó lấy bịt mắt từ trong túi ra, mình cũng đeo lên chuẩn bị ngủ.
**
Buổi sáng, Lục Liên Tiếu bị đồng hồ báo thức đánh thức, tỉnh dậy phát hiện mình ngủ trên giường lớn trong khách sạn.
Về phần tối hôm qua làm sao cô tới gian phòng này được, cô nghĩ thật lâu mới nhớ ra, trong trí nhớ tối hôm qua một mình cô ngồi trước cửa khách sạn trên hành lang gió thổi hiu hiu, có một người đi về phía mình, nói với cô "Thật xin lỗi, anh đã tới muộn" .
Tiết Hà.
Cô xoa đầu bởi vì say rượu mà có chút đau, quét mắt nhìn cả căn phòng, rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng Tiết Hà.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy luống cuống, nhấc chăn lên, xuống giường.
Toilet, phòng thay quần áo, mỗi chỗ cô đều đi tìm, muốn tìm người tên Tiết Hà này. Nhưng sự thực là —— Tiết Hà đi thật.
Cúi đầu ủ rũ cầm quần áo đến phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo sạch Doãn Sắt để lại cho mình mặc xong, đi ra khỏi phòng tắm, lau tóc, ngẩng đầu lên lại thấy Tiết Hà cầm trong tay bữa ăn sáng đứng ở cửa đang đổi giày.
Cô đứng ngây tại chỗ, bởi vì thấy người cho là đã rời đi cũng sẽ không trở lại nữa lại một lần địa xuất hiện trước mặt cô, vừa vui mừng vừa thấp thỏm, trong lòng muốn khóc.
"Liên Tiếu, em đã tỉnh." Anh cầm bữa ăn sáng trong tay đặt trên khay trà ở trước sô pha, "Mới vừa xuống lầu hai mua, vẫn còn nóng, nhân lúc còn nóng em ăn đi."
Anh và cô nói chuyện rất tự nhiên, vẫn giống như lúc bọn họ học trung học vậy.
Nhưng mà cô hoàn toàn không chú ý đến đồ ăn, trực tiếp chạy tới ôm lấy Tiết Hà, ôm anh thật chặt, sợ vừa mở mắt ra lại không thấy anh đâu nữa: "Em còn tưởng rằng anh đi rồi."
Tiết Hà cứ để Lục Liên Tiếu ôm như vậy, lau nước mắt cho cô, cuối cùng kéo cô ra nói với cô: "Sẽ không đi nữa."
Câu nói kia nói rất là nghiêm túc, bởi vì là đưa ra lời bảo đảm, khiến Lục Liên Tiếu cũng yên tâm. Buông lỏng người ôm trong ngực ra, Tiết Hà đẩy cô ngồi vào ghế, mình đứng ở trước mặt cô nhìn cô ăn xong bữa ăn sáng.
Tiết Hà nhìn Lục Liên Tiếu, mặc dù trong lòng vẫn đang lo lắng chuyện về Từ Khải, nhưng người anh yêu quý nhất đang ở bên cạnh, hơn nữa rốt cuộc mình cũng có thể không chút kiêng kỵ yêu cô, vô cùng vui vẻ.
Chuông điện thoại di động không đúng lúc vang lên, Lục Liên Tiếu cũng nởi vì vậy mà dừng việc ăn uống lại, nhìn Tiết Hà, thấy anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau khi nhìn thấy số gọi tới thì nhíu mày một cái, rồi bắt máy.
"Tiết tiên sinh, xin lỗi lại quấy rầy đến ngài một lần nữa, bệnh tình của Từ Khải lại trở nên xấu hơn nữa, mới vừa được đưa đến bệnh viện, cho nên chúng tôi mới liên lạc với ngài ——"
Nhân viên ở bệnh viện gọi điện thoại tới.
Tiết Hà nhìn Lục Liên Tiếu, phát hiện Lục Liên Tiếu cũng đang dùng ánh mắt tìm kiếm nhìn anh, rồi sau đó dời ánh mắt về phía điện thoại nói với người bên kia: "Được, tôi sẽ đến ngay.”
Nghe thấy Tiết Hà phải đi, Lục Liên Tiếu để đồ trong tay xuống, rút tờ giấy ăn lau miệng, đưa tay nắm lấy bàn tay của Tiết Hà: "Em có thể đi cùng anh không?"
Tiết Hà không có ở bên cạnh, cô luôn có cảm giác annh sẽ lập tức biến mất không gặp lại nữa, cho nên mới muốn đi theo anh.
Chỉ là Tiết Hà lắc đầu một cái, nắm lấy tay cô, nắm thật chặt an ủi cô: "Anh đưa em về nhà."
Anh cầm chìa khóa xe cùng với thẻ ra vào để ở trên bàn lên: "Chờ em ở bãi đậu xe."
. . . . . .
Sau khi đưa Lục Liên Tiếu về nhà họ Lục, anh đi thẳng tới bệnh viện thành phố.
Từ Khải nằm ở nơi đó, sắc mặt nhìn còn kém hơn tối hôm qua nhiều.
Anh còn nhớ rõ ngày hôm qua khi mình mặc quần áo phù rể xong đi tói khách sạn thì nhận được điện thoại của Từ Khải: "Hôm nay Từ Sắt Sắt sẽ kết hôn với con trai nhà họ Lục sao?"
"Mày muốn nói gì?" Tiết Hà không phủ nhận cũng không khẳng định.
"Mấy ngày trước tao thấy trước đại sảnh khách sạn viết như vậy." Từ Khải cười buông điện thoại xuống, tiếng cười chói tai lại một lần nữa truyền đến.
Anh vốn đang định tiến vào hội trường, lại dừng bước, ra khỏi cửa khách sạn, đứng ở chỗ tối, chờ Từ Khải đến.
Bỏ lỡ cơ hội làm phù rể trong hôn lễ của Doãn Sắt với Lục Dĩ Trạch với anh cũng không sao cả, chỉ cần không bỏ qua cơ hội làm chú rể trong hôn lễ của anh và Lục Liên Tiếu là tốt rồi. Mà trước khi đó, anh cần bảo vệ cô thật tốt.
Lúc Từ Khải tới, không khí của buổi hôn lễ đang rất nào nhiệt, hắn dẫn theo ba bốn tên lưu manh tính toán xông vào cửa chính đập phá. Khi còn chưa bước chân vào trong đó đã bị Tiết Hà quật ngã ở hẻm nhỏ bên cạnh khách sạn.
Sau khi giải quyết xong tất cả, anh đứng ở đàng xa nhìn dòng người dần dần rời khỏi hội trường hôn lễ, còn có Lục Liên Tiếu đang đứng ở hành lang uốn khúc, nhìn thấy cô ngồi ở chỗ đó khóc, rốt cuộc cũng không nhịn được, đi tới.
Anh nói anh đến chậm, quả thực, đã muộn năm năm.
. . . . . .
Từ Khải - ý thức vẫn tính là tỉnh táo, sau khi nhìn thấy Tiết Hà đến, nâng tay đang truyền nước biển lên muốn kéo anh, kết quả là không có đủ sức: "Tiết Hà, hôm nay tao vốn định đến Viện Kiểm Sát tố cáo Tiết Hải Đằng."
"A, ai biết lại bị đưa đến bệnh viện này."
Tiết Hà lạnh lùng nhìn hắn, nghĩ thật lâu mới gọi một cuộc điện thoại: "Tìm mấy người tới đây, trông chừng Từ Khải, chặt đứt tất cả liên lạc của hắn ta với bên ngoài. Còn nữa, trừ khi tôi cho phép, không để cho hắn xuất viện."
Buông điện thoại xuống, Tiết Hà trầm giọng nói với hắn: "Ở lại trong bệnh viện cho thật tốt đi thôi."
Anh cúi người xuống, vỗ vỗ chân Từ Khải, rõ ràng là hai người số tuổi xấp xỉ nhau, nhưng bởi vì ốm đau mà xem ra Từ Khải già gấp ba bốn lần so với Tiết Hà, giọng nói càng giống như một lão già yếu đuối.
"Tiết Hà, biết cha mày hi sinh vì mày như vậy, trong lòng mày chắc cũng rất khó chịu ——"
**
Sau khi máy bay hạ cạn xuống Pháp, Doãn Sắt để cho mẹ và anh trai đi về trước, mình thì lôi kéo Lục Dĩ Trạch đi dạo ở trên đường thật lâu. Mãi cho đến khi bên ngoài trời cũng đã tối, đèn đường dần dần sáng lên, Lục Dĩ Trạch mới được cô đưa về nhà họ Thi.
Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Trạch nhìn thấy Thi Minh Uy, số tuổi của ông ấy và cha mình không kém nhau bao nhiêu, nhưng mà chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không thể nhận biết được số tuổi đó, so với cha mình thì xem ra trẻ hơn nhiều, cùng doãn nhạn chi đứng chung một chỗ còn có thể làm cho người ta tưởng lầm là một đôi thanh niên vợ chồng.
Chỉ là giữa lông mày của ông chững chạc hơn nhiều, khiến cho cả người ông thoạt nhìn vô cùng thực tế.
Lục Dĩ Trạch và Thi Minh Uy, cha con Thi Dương ở phòng khách nói tới chuyện hợp tác sau này, bởi vì vấn đề của hàng của Doãn Sắt lúc trước, hai nhà đều đã hiểu rõ, nói tới vô cùng vui vẻ.
Doãn Sắt bởi vì nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, phải vào phòng bếp giúp mẹ mình.
Bữa ăn tối vẫn còn đang chuẩn bị, thoạt nhìn rất là phong phú. Giúp đỡ mẹ trong nháy mắt, rất tự nhiên cũng nhớ tới ngày đó Lục Dĩ Trạch tới nhà họ Từ, mình và Hà Vân Chi cũng cùng nhau ở trong phòng bếp như thế.
Nhớ tới đã rất nhiều ngày không nói được một câu hoàn chỉnh với Hà Vân Chi, cha và dì chiến tranh lạnh mình cũng không tham dự, không biết hiện tại hai người như thế nào.
Cuối cùng cô lắc đầu một cái, tiếp tục nấu ăn.
Sau khi ăn xong, Doãn Sắt lôi kéo Lục Dĩ Trạch đi đến phòng của mình ở trên lầu, tối nay bọn họ sẽ ở chỗ này.
Căn phòng rất lớn, còn kèm theo phòng tắm, phía trên bàn đều bày các loại bản thiết kế , còn có hai tủ sách chứa đầy sách, và một cái giường nhỏ.
Lục Dĩ Trạch hứng thú đưa mắt nhìn vào giường nhỏ cạnh tường: "Em chắc chắn, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở trên này?"
Doãn Sắt nhìn anh gật đầu một cái, đặt rương hành lý ở bên cạnh giường. Mà Lục Dĩ Trạch thì đi tới cửa, khóa cửa lại, sau đó trở lại bên người Doãn Sắt.
Đôi tay ôm hông cô, hôn lên cổ cô. Bởi vì còn chưa rửa mặt, trên cổ còn có vị hơi mặn mặn, Lục Dĩ Trạch ghé vào tai cô vợ nhỏ nói đùa: "Quả thật là so với cái gì đó mà em làm thì ăn ngon hơn nhiều."
Câu nói trêu chọc Doãn Sắt tức giận đạp đạp chân Lục Dĩ Trạch, hiển nhiên là dùng lực cũng khá lớn, Lục Dĩ Trạch đau hít hơi. Thấy thế cô lui về sau một bước, ngồi xổm trên mặt đất mở hành lý ra, lấy quần áo của mình ra, muốn đến phòng tắm tắm.
Trước khi đi bị Lục Dĩ Trạch kéo: "Sắt Sắt, còn nhớ rõ trên máy bay anh đã nói cái gì không?"
Doãn Sắt cau mày, tức giận hơi giận trừng mắt nhìn anh một cái.
Nhưng anh lại mở trừng hai mắt, nhìn về phía cô cười nói: "Còn không mau đi."