Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Trải Nghiệm Gì

Chương 45




Tôi giật mình đẩy Trí ra sau một nụ hôn nồng nhiệt. Có gì đó không đúng rồi.

“Anh nghĩ gì vậy Trí?”

Trí cũng bất ngờ sau phản ứng của tôi. Nhưng mà anh không ngại ngùng, ngược lại còn cười rất ư là gian.

“Anh đã nói muốn cùng em sinh con mà. Không phải không gian rất yên tĩnh sao..?”

“Em đã bị như vậy, anh còn giở trò xấu với em!”

Tôi có chút tủi thân, lúc nãy trong tình huống đó vẫn bình tĩnh như thế, vậy mà khi đối diện với Trí, tôi cảm thấy sắp khóc đến nơi. Trí nhìn tôi, sau đó xoa đầu.

“Khi nào em chuẩn bị sẵn sàng thì tôi mới dám”

Trí lái xe đi, trong suốt đoạn đường chúng tôi cũng không nói gì nữa. Lên đến nhà, tôi lịch sự chào tạm biệt anh, nói thẳng ra là đuổi khéo.

“Muộn rồi, anh về đi”

“Ò, hôn anh một cái đi”

Trí hạ người xuống, đưa má về phía tôi. Tôi tát yêu anh một cái.

“Vô sỉ!”

“Vô sỉ với mình em”

Trí hôn vào môi tôi. Sao đó mở cửa nhà đối diện bước vào. Ủa? Chuyện gì đang xảy ra thế? Sao anh ta bước vào nhà đó? Tôi còn đang sững sờ trước cửa. Thì tên nào đó đã thò đầu ra, vẫy tay chào với tôi.

“Hi, anh là hàng xóm của em đây”

[...]

Cuộc họp vào lúc 8h tối đã diễn ra một cách vội vã ở công ty Thiên. Đại loại là các nhân viên sẽ không được tan làm, phải tăng ca để chờ các quản lý họp về.

Tổng giám đốc hôm nay có chút kì lạ, anh ta không điềm đạm như mọi hôm, có chút lạnh lùng và xa cách. Anh ta ngồi yên như thế hơn 30 phút, không khí căng thẳng đến não nề.

“Ai là người đưa ra kiến nghị thư ký tôi sẽ đi ký hợp đồng ngày hôm nay?”

Mọi người đều bất ngờ trước câu hỏi của tổng giám đốc. Họ khá bức xúc chỉ vì một thư ký nhỏ mà triệu tập đến bây giờ. Nhưng không ai có dũng khí để lên tiếng.

“Nếu tôi mà điều tra ra được, thẳng tay đuổi việc”

“Tổng giám đốc anh quá đáng vừa thôi. Chỉ vì một cô thư ký không có năng lực mà dám đuổi những cổ đông kì cựu như chúng tôi sao?!”

“Là anh à?”

Thiên nhìn tên giám đốc vừa mới lên tiếng. Anh cười nhếch mép trước thái độ của tên ấy. Sau đó Thiên lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó.



“Điều con gái của giám đốc Lưu đến chăm sóc cho lão già vừa mới nhập viện của công ty Z”

“Không thể được!”

Tên giám đốc đó hét lên. Mọi người chợt nhận ra tên lão già mà tổng giám đốc nhắc tới chính là người mà họ đã đùng đẩy cho thư ký, vậy mà đã nhập viện rồi.

“Con gái anh quan trọng đến thế, còn vợ tôi thì sao?! Phải cho anh nếm thử mùi vị ấy như thế nào nhỉ?”

“Tổng giám đốc, tôi xin lỗi”

“Xin lỗi tổng giám đốc”

“Chúng tôi sẽ chú ý hơn về phu nhân”

Những tên giám đốc bây giờ đã sợ hãi trước uy quyền của Thiên. Họ cũng có vợ con, sợ rằng khó sống được khi dám chống lại tên tổng giám đốc trẻ này.

“Tôi không phải con người có thể từ bỏ tất cả để bảo vệ công ty của mình. Các anh nên nhớ, ngày nào còn dưới quyền của tôi, thì nên cẩn thận hành động, lời nói của mình, để tôi biết các người có ý đồ xấu với vợ tôi thì không chỉ đơn giản là như hôm nay đâu”

Thiên đứng dậy bỏ đi. Nhưng trước khi đi, Thiên có nhìn về phía cuối phòng, nơi Diệp Quân đang run rẩy ở đó.

“Diệp Quân, đừng nghĩ tôi không biết quá khứ của cô. Đứa con của cô hình như đang bị nhà nội giành quyền nuôi nhỉ?”

Chỉ có một câu nói đó thôi đủ để khiến Diệp Quân ngã rạp xuống đất trong sự sợ hãi..

[...]

Tôi tỉnh giấc cũng đã 9h sáng. Cảm giác mệt mỏi vẫn còn dư âm hôm qua. Từ từ lê thân mình ra phòng khách, trên bàn là đồ ăn sáng đã chuẩn bị hết. Kèm theo tờ giấy note.

“Trưa mang đồ ăn cho anh”

Dạo này tên bác sĩ có vẻ lộng hành nhỉ? Cũng đã gần 1 tháng rưỡi từ khi tôi về đây. Không ngờ lại yêu bác sĩ vô vị này, tiếc thời gian thật chứ.

“Có vẻ ai đó đã đột nhập vào nhà và nấu nhỉ?”

“Ui mẹ ơi hết hồn, cậu điên à?!”

Thiện xuất hiện với dáng vẻ không mặc quần áo, chỉ quấn một lớp khăn tắm ngang hông, thản nhiên ngồi xuống dùng bữa. Chắc chắn cậu ta vừa tắm xong.

“Từ khi biết mật khẩu nhà tôi, cậu thản nhiên quá ha?”

“Tắm tí làm gì căng. Xíu tôi đi rồi”

Tôi cũng ngồi xuống dùng bữa. Đồ ăn Trí nấu khá ngon nhưng đã nguội hết rồi.

“Cậu suy nghĩ về lời đề nghĩ trước chưa? Có muốn thử cảm giác có chồng là người nổi tiếng không?”

“Cậu lăng nhăng lắm, tôi không thích”

“Nhưng tôi có thể vì cậu mà thay đổi”



Thiện cười tít mắt, một bad boy như cậu ta, nếu nói câu như thế. Nhiều người sẽ sụp đổ mất. Tôi 乃úng vào trán cậu, ra hiệu ăn đi đừng nói nữa.

“Tên bác sĩ vô vị ấy, cậu lại định yêu nữa à?”

[...]

Tôi đi đến bệnh viện lúc 2h trưa, đặt đồ ăn trưa lên bàn làm việc của Trí rồi về. Dạo này Trí bận lắm, chả có thời gian nữa. Không sao, cũng tốt mà, ít nhất anh ấy cũng không có thời gian mà bận tâm đến người khác.

“Linh?”

Nghe tiếng gọi, tôi quay người lại, Long đang ở phía sau mình.

Chúng tôi cùng đi ra ngoài nói chuyện. Được biết Trí là người sẽ giám sát quá trình thực tập của Long. Lúc đầu cậu ta khá sợ, nhưng dường như Trí đã không còn nhớ mối thù xưa nên rất tận tâm chỉ dạy. Điều đó làm Long khá cảm kích.

“Dạo này cậu với anh Trí sao rồi?”

“Hả? À vẫn như vậy thôi”

“Có vẻ anh ta rất quan tâm đến cậu đó."

“Quan tâm? Thì có ích gì..?”

Tôi cười cười. Dù sao thì không sớm thì muộn cũng sẽ chia tay thôi. Ba tôi, ông ấy sẽ ra tù vào tháng sau, để tôi được an toàn, anh hai tôi sẽ đưa tôi về Mỹ sớm hơn dự định.

Ba tôi ông ấy là một con người cố chấp, nhất định sẽ không tha cho tôi ngày nào nếu tôi còn giữ trong tay khối tài sản ấy. Ông ta chỉ xem anh hai tôi là con mình..

“Ui, hình như anh Trí về rồi ấy, anh ta nhắn tôi lên rồi. Cậu đi không?”

Thế là tôi và Long đi cùng nhau lên. Nhưng có vẻ Trí đang tiếp khách nhỉ. Lại là Gia Vy.

“Trí làm ơn, mẹ em bệnh nặng lắm rồi. Anh hãy giúp em đi!!!”

“Không được, tôi.. tôi có Linh rồi”

Tôi nép bên Long, cố giương đôi mắt xem. Gia Vy đang nắm lấy tay của Trí, cô ta khóc lên, hình như đang cầu xin gì đó.

“Làm ơn, hãy giúp em đi. Một lần thôi!!”

“Oahh, nhìn cô y tá này quen quen.”

Long đột nhiên lên tiếng.

“Mẹ cô được chữa khỏi rồi mà? Bệnh gì nữa?”

Trí và Gia Vy nhìn về phía chúng tôi. Long không hiểu tình hình à? Sao phát ngôn bừa bãi thế?

“Vốn nể mặt mẹ em, không vạch trần, tôi là bác sĩ không lẽ dễ lừa thế. À Linh, tới thăm anh à? Đi với cậu ta, anh ghen đấy!”