Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Trải Nghiệm Gì

Chương 35




“Là anh hai tôi đó. Đẹp không? 35 rồi chưa có vợ, anh thích không tôi gả?”

“Hả?”

Tôi nói đùa nhưng có vẻ vị bác sĩ nào đó giật mình đến bất ngờ. Thấy thế, tôi liền giải vây.

“Đùa thôi, anh tôi không bao giờ chịu gả cho những tên bác sĩ vô vị như các anh đâu.”

“Vô vị? Tại sao lại là vô vị?”

Tôi tựa vào thành giường. Mắt hướng về phía cửa sổ bên ngoài là cảnh thành phố hoa lệ.

“Ông ngoại tôi bảo, đừng nên yêu những tên bác sĩ vô vị, sẽ chẳng có thời gian chăm sóc mình.... chà tự nhiên anh làm tôi nhớ đến ông ngoại tôi ghê”

Về sau, ba mẹ Trí đã kể cho anh nghe Linh đã vất vả trước sự ra đi của ông bà như thế nào trong suốt thời gian anh đi thi. Trí cũng thường hay đến thăm mộ mỗi khi rảnh. Anh cảm thấy rất có lỗi, và luôn tự trách mình.

“À đúng rồi, khi nào tôi sẽ được xuất viện?”

Tên bác sĩ ấy nhìn tôi, rất lâu mới trả lời. Tôi cảm thấy được sự luyến tiếc của anh ta trong lời nói.

“Chừng 5,6 ngày nữa. Cô không thích bệnh viện à?”

Tôi khẽ gật đầu. Từ lâu tôi rất ghét ở bệnh viện. Không khí ở đây thật lạnh lẽo khó chịu. Những ký ức không hay lại luôn đeo bám tôi từ khi tôi ở đây.

“Tôi ghét bệnh viện lắm, từ lúc tôi tự... anh hai?”

Anh Thiên mở cửa vào, vừa thấy tôi đã mỉm cười bước tới. Trên tay anh là hộp cháo nhỏ vẫn còn nóng hổi.

“Cháo do chú Thương nấu, yên tâm mà ăn. Điều dưỡng bận không tới. Còn cậu là..?”

Anh hai tôi khựng lại chỉ về phía bác sĩ đang đứng. Vị bác sĩ ấy cũng cúi chào lễ phép.

“Tôi là bác sĩ phẫu thuật cho cô ấy hôm nay. Do sơ suất..”

“Sao? Cậu phẫu thuật cho em tôi sơ suất?”

Anh Thiên liền đứng dậy, chau mày chấn vấn bác sĩ. Thấy tình hình có vẻ không ổn. Tôi lên tiếng trước.

“Anh ta xin lỗi em rồi. Không có anh ta chắc nãy giờ em buồn ૮ɦếƭ mất. Còn anh kia, anh tôi về rồi. Anh đi đi”

Bác sĩ gật đầu chào tôi, sau đó đi về phía cửa. Tôi cảm thấy mình quên gì đó. Cũng không nhớ nữa.

Anh hai tôi thấy ánh mắt tôi cứ nhìn về phía bác sĩ ấy, vội cốc đầu tôi một cái.

“Hứng thú à? Mấy anh Tây còn đợi cưng về đó”

“Anh hai à...”

“Sao đó?”

“Em nhớ ông ngoại. Em cũng muốn ăn cháo nhưng bác sĩ nói không được...”

Anh Thiên xoa đầu tôi. Anh đã rất đắn đo khi quyết định cho tôi trở về Việt Nam. Anh sợ tôi lại phát bệnh, anh không muốn cho tôi nhớ những ký ức đau buồn ấy.



Nhưng không sao, bây giờ tôi đã 26 tuổi rồi, có thể tự lo cho chính mình, tìm một người nào đó để yêu thương, để bảo vệ. Để cho anh hai tôi bớt lo lắng.

Lần này về, anh Thiên tiếp nhận làm tổng giám đốc của công ty ông ngoại tôi để lại, tôi là cổ đông lớn mạnh của anh nên phải về đây để ra mắt mọi người.

10 năm qua, anh Thiên đã chăm sóc tốt cho tôi rất nhiều. Anh lạnh lùng lắm nhưng tình yêu thương dành cho tôi vô bờ bến. Nhớ lần đầu tiên bị kì thị ở nơi đất khách quê người, anh hai tôi sẵn sàng xông ra đánh nhau với những con người ấy để bảo vệ tôi.

Mặc dù học tập khá tốt, tốt nghiệp trường danh tiếng nhưng tôi chưa quyết định sẽ làm ở đâu. Những năm gần đây, tôi đang làm một tác giả chuyên viết truyện trên mạng. Được nhiều người ủng hộ. Đây là công việc tôi cảm thấy ưng ý nhất. Dù thu nhập không cao nhưng nó làm tôi thấy vui.

Anh Thiên cũng không ngần ngại cho tôi làm việc ấy. Anh nói anh có tiền, tôi cũng có tài sản của ông ngoại. Có thể đủ lo cho tôi cả đời. Do tính chất công việc, nhiều năm nay anh cứ tan vỡ trong tình cảm khiến anh Thiên vẫn còn độc thân ở tuổi 35.

“Đợi em xuất viện, anh đưa em đi thăm ông nhé?”

“Khi nào mình về Mỹ ạ?”

Anh Thiên trầm ngâm, có chút lo lắng. Sau đó ập ừ.

“3 tháng nữa. Sao khi công việc ổn thoã chúng ta cùng về.”

[....]

Hoà Trí thẫn thờ ngồi gục trên dãy ghế. Anh không biết mình đang nghĩ gì nữa. Anh luôn tỉnh táo mọi lúc mọi nơi, nhưng khi đối diện với người con gái năm xưa thì đầu óc trở nên mụ mị hẳn ra.

“Bác sĩ mệt à?”

Hoà Trí ngước lên, là chàng trai lúc nãy. Anh ta vẫn trong bộ quần áo xuề xoà, lại thoang thoảng mùi sữa.

“Tìm được vợ chưa?”

“Rồi ạ, cô ấy đang ngủ. Còn hai đứa con của tôi được hai ông cậu nó chăm sóc rồi. À quên chưa nói, tôi là Lộc, lúc nãy cảm ơn anh”

Phát Lộc ngồi xuống kế bên Hoà Trí. Niềm nỡ tâm sự. Thấy người đàn ông trước mắt khá hạnh phúc vì có con lúc còn trẻ thế, anh cũng muốn có con nhưng ai sinh cho anh bây giờ?

“Này Lộc, cậu nghĩ gì khi người mình thích năm cấp 3 lại bỏ đi biệt tích, 10 năm sau trở về lại không nhận ra mình? Tôi có nên theo đuổi lại người ta không?”

Phát Lộc không suy nghĩ gì nhiều, anh cười khá tươi.

“Tôi và vợ tôi chia tay nhau 6 năm vẫn có thể quay lại. Nếu đó là định mệnh thì dù có xa cách bao lâu, khi gặp lại tim ta vẫn như thuở ngày đầu. Cứ làm theo con tim mách bảo.”

“Tôi không chắc nữa. Tôi đã làm tổn thương cô ấy...”

Hoà Trí giọng nhỏ dần như không còn chút hi vọng. Phát Lộc tuy nhỏ tuổi hơn vẫn thấy ông anh này quá yếu đuối, bèn vỗ vai anh ta.

“Không chắc thì đừng khóc khi người ta có người mới nhá. Tổn thương thì bù đắp lại cho người ta. Cứ thế này thì coi chừng ông vụt mất vợ tương lai đó. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.”

“Ơ, anh Yên ẵm con em đi đâu thế?!”

“Anh Bình làm gì đấy? Con em đang ngủ mà?!"

Phát Lộc bật dậy hét lên khi thấy hai người đàn ông sinh đôi ẵm hai đứa nhỏ hình như là con anh ta. Hoà Trí chợt nhớ ra, đây là gia đình ồn nhất bệnh viện hôm nay mà. Chàng trai đó.. hình như là minh tinh vừa mới giải nghệ cách đây không lâu đúng không nhỉ?

“Từ lúc Hạ sinh tới giờ em chưa ẵm lần nào.... huhu trả con cho em"

“Mày nín, em gái hai anh đang ngủ, nó mà thức là mày đừng hòng gặp vợ nữa”



Hoà Trí lắc đầu bật cười trước sự cuốn cuồn của Phát Lộc khi bị hai anh em cực phẩm này bắt nạt. Cậu ta nói cũng có lý, nếu bây giờ cứ ngập ngừng mãi, trái tim anh sẽ nhớ Linh không chịu nỗi mất!

[...]

Tôi thức dậy thì đã sáng ngày hôm sau. Mới 5h sáng thôi, trời còn chưa hửng sáng. Anh Thiên nằm ở giường kế bên đang ngủ rất say. Vậy còn bảo sẽ canh tôi suốt đêm cơ!

Tôi bước xuống giường tập đi. Bác sĩ bảo khi tỉnh dậy phải tập đi nhưng hôm qua tối quá nên anh Thiên không cho tôi xuống đường.

Tôi đặt chân xuống nền đất lạnh ngắt. Khổ sở vịnh lấy tường, lần lần mà ra ngoài cửa. Do vết thương còn đau nên tôi không đi được nhiều, tôi ngồi xuống ở hành lang vắng tanh.

“10 năm trước, mình cũng từng ngồi khóc thế này..”

Hôm nay là sinh nhật tôi ấy, ngày 26/5, tiếc là không cắt bánh kem được rồi. Năm nào anh Thiên cũng sẽ tự tay lái xe đưa tôi đi đâu đó chơi.

“Sao cô lại ngồi đây?”

“Ụa? Lại là anh bác sĩ đẹp này. Thức sớm thế?”

Anh bác sĩ tối hôm qua đang ngồi trước mặt tôi. Anh ta còn cười khá tươi nữa. Mặc dù luôn đeo khẩu trang, nhưng nhìn mắt anh là biết.

“Tôi đang tập đi mà mệt quá.”

“Cô đói không? Xuống căn tin bệnh viện cùng ăn với tôi nhé?”

“Ok!!”

Thế là anh bác sĩ ấy chạy đi đâu đó sau đó mang chiếc xe lăn đến. Còn cẩn thận đỡ tôi lên xong đẩy đi nữa. Các y tá suốt đoạn đường nhìn tôi như người ngoài hành tinh ấy.

Tới căn tin, anh bác sĩ đỡ tôi lên ngồi ngay bàn ăn. Sau đó lại quầy mua cháo cho tôi. Nhìn dáng vẻ ân cần của anh ta khiến mọi cô gái đều xiêu lòng. Sao tôi lại cảm giác anh ta quen lắm?

“Này, của cô đấy.”

“Anh không ăn à? Không thấy tháo khẩu trang ra luôn”

“Tôi bị viêm mụn ấy, mặt không xinh. Tôi không đói nữa.”

Tôi nhìn chân mày, ánh mắt, mái tóc và cả kính anh ta đeo. Nhìn rất đẹp trai mà nhỉ?

“Anh có con chưa?”

Anh bác sĩ nhìn tôi, ra vẻ ngạc nhiên lắm. Tôi mới chỉ vào tay anh ta, ngón đang đeo nhẫn.

“Anh kết hôn rồi còn gì?

“Tôi...”

“Mời bạn nhỏ Phùng Ngọc Linh về phòng bệnh ngay, anh hai bạn đang tìm”

Bỗng loa phát đến giọng anh hai tôi.

“Tên bác sĩ nào đấy mang em gái tôi lên đây, nếu không thì đừng trách biển xanh lại mặn!”

.