Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 34




“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Sắc mặt Lỗ Hàm tái nhợt nhìn về phía Huân Phong trên mặt đất, “Nếu ngươi nói bậy bạ về Đại Điện Hạ, hình phạt cho ngươi không phải chỉ đơn giản là bị đuổi ra khỏi Đô Hộ phủ đâu!”

“Ta không nói nhảm! Ta thật sự biết!” Huân Phong vội vàng quỳ trên mặt đất, quỳ gối tới gần Lỗ Hàm, “Ta chính tai nghe được Lệ Tấn Chi, trưởng tử Lệ Gia bí mật nói chuyện với Lệ Tri. Lệ Tấn Chi đã sử dụng sự việc này để tống tiền Lệ Tri, buộc nàng ta phải ăn cắp bảo vật trong phủ, nếu không làm hắn sẽ đem việc này nói cho Đô Hộ đại nhân và Hoàng Tôn điện hạ! Nếu nô tỳ có một câu nói dối, nô tỳ nguyện ý bị thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành! Lão gia có thể gọi Lệ Tấn Chi tới đối chứng!”

“Lệ Tri, nàng ta nói có thật không?!” Lỗ Hàm nghi ngờ nhìn Lệ Tri.

Lệ Tri quỳ xuống đất và cúi đầu cung kính.

“Nô tỳ chưa bao giờ gửi thư tố giác cho ai, xin Đô Hộ minh xét.”

Sự tình đã không còn đơn giản như trộm bán tài vật trong phủ nữa, sắc mặt Lỗ Hàm khó coi, xua tay nói: “Hồi phủ! Dẫn Lệ Tấn Chi đến cho ta!”

Lệ Tri bị mấy hạ nhân kéo lên khỏi mặt đất, đẩy ra ngoài.

Nàng đi ngang qua xe lăn Tạ Lan Tư.

Hắn cúi mắt như có điều suy nghĩ, không nhìn nàng.

Lỗ Hàm sắp xếp những người khác trong sân, bịt miệng họ lại, sau đó đưa Lệ Tri trở lại Đô Hộ phủ, Huân Phong cũng cùng trở về, đám người được đưa đến Trúc viên nơi Tạ Lan Tư ở. Chỉ chốc lát, Lệ Tấn Chi mặt mũi đầy hoảng sợ, cũng bị đẩy vào.

Hắn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi được lệnh quỳ xuống đất, hắn lấm la lấm lét  dò xét khắp nơi.

“Ngươi là Lệ Tấn Chi?” Lỗ Hàm nhíu mày hỏi.

“Dạ… tiểu đích là Lệ Tấn Chi.” Lệ Tấn Chi nặn ra một nụ cười nịnh nọt, “Không biết đại nhân vì sao lại gọi tiểu đích tới đây…”

Vốn Lệ Tấn Chi đã hạ quyết tâm, nếu hành vi trộm cắp tài vật của Lệ Tri bị đưa ra ánh sáng, hắn sẽ cắn chết không nhận chuyện đó có liên quan đến mình.

Nhưng hắn không ngờ Lỗ Hàm áp giải hắn đến tận đây chỉ để hỏi một vấn đề khác.

“Ngươi nói Lệ Tri đã từng gửi đi một phong thư?”

Lệ Tấn Chi ngay lập tức nhìn Lệ Tri, nàng đang cúi đầu quỳ bên cạnh với một thái độ phục tùng.

Hắn không thể trao đổi ánh mắt với nàng, hắn cũng không nắm chắc được tình trạng hiện tại, nhưng hắn biết bản thân không phải chịu thiệt, nên Lệ Tấn Chi bán đứng Lệ Tri một cách không do dự.

“Hồi đại nhân, thật sự có việc này...”

“Hôm nay Điện Hạ ở đây, ngươi đem toàn bộ chân tướng sự việc nói ra hết đi, nếu như có bất luận lời nào gian dối, thì cái mạng nhỏ của ngươi đừng mong được toàn vẹn!” Lỗ Hàm uy hiếp.

Tạ Lan Tư ngồi ở chủ vị, lặng lẽ nhìn hai người bên dưới.

“Chuyện này... ” Lệ Tấn Chi nhìn Lệ Tri bên cạnh, giả bộ chắp tay, “Muội muội, thật xin lỗi.”

Lệ Tri cụp mắt xuống, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn.

“Hồi đại nhân, sự việc là như thế này. Không lâu sau khi đội lưu vong của chúng ta rời Kinh Đô,” Lệ Tấn Chi nói, “Có một buổi tối nọ, nơi nghỉ ngơi của ta là bên cạnh Lệ Tri, đêm đó ta mất ngủ. Đất lạnh và cứng khiến ta không thể ngủ được… Khi đang trằn trọc, tiểu đích nghe thấy nàng đang nói mớ bên cạnh.”

“Vốn dĩ nói mớ khi ngủ không phải là vấn đề lớn. Nhưng khi ta lắng nghe kỹ, ta đã bị sốc! Muội muội ta, thực sự đã nói những điều như “Ta không phải cố ý làm hại một nhà Thái Tử’, ‘Ta chỉ muốn tố giác phụ thân…” Sau khi ta cân nhắc kỹ, ta đã hiểu ý nghĩa của nó, đó là muội muội hồ đồ này của ta, đã tố giác cha ruột của mình, kết quả là làm liên lụy đến Thái tử điện hạ! “

“Những gì hắn nói là thật sao?” Lỗ Hàm hoài nghi nhìn Lệ Tri, “ Ngươi đã tố giác cha ruột của mình?”

Lệ Tấn Chi khó nén vui sướng mà nhìn Lệ Tri, chờ nàng nhận tội, sau đó vì hắn đã lập công nên sẽ được thu vào Đô Hộ phủ làm việc. Bằng tài hoa và sự lanh lợi của hắn, trở thành quân sư bên người Lỗ Hàm còn không đơn giản sao?

Lệ Tri cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Thiếu nữ có bờ vai gầy và eo thon, mặc áo tơ trắng quỳ trên mặt đất, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, làm sao có thể giống người tố cáo cha ruột của mình được?

Ánh mắt kiên quyết và bình tĩnh của nàng quét qua mắt Lỗ Hàm, rồi rơi xuống khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Lan Tư.

“Nô tỳ không chấp nhận lời của huynh trưởng nói.” Nàng nói từng chữ một.

Lệ Tấn Chi trợn tròn mắt, không tin nàng còn dám phản bác.

“Đầu tiên, nô tỳ chưa bao giờ có thói quen nói mớ trong lúc ngủ, điều này tất cả các nha hoàn ở Lệ Phủ đều có thể chứng minh.” Lệ Tri nói rất trật tự: “Thứ hai, nô tỳ cũng chưa từng đưa thư tố cáo phụ thân.”

“Huống chi, ta chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, nếu phụ thân có mưu đồ gì, người có nói cho ta biết không? Cho dù ta muốn tố cáo, thì có thể tố cáo cái gì?”

“Nô tỳ chẳng qua là dứt bỏ không được tình nghĩa huynh muội, vừa không thể nhắm mắt làm ngơ trước việc huynh trưởng gặp nạn. Cho nên khi huynh trưởng dọa sẽ dùng tội ác không chính đáng này để áp chế ta, ta đã hứa sẽ cố gắng hết sức vì hắn một lần. Nhưng lão gia đối với ta có ân, các chủ tử trong phủ cũng rất khoan dung, nô tỳ cũng không thể phản bội bọn họ, cho nên nô tỳ mới muốn bán tóc.”

Lệ Tri nhìn Lệ Tấn Chi đang chết lặng và nói:

“Thân thể da thịt đều là của phụ mẫu cho, không dám tổn hại, hiếu thuận làm đầu. Bất quá, phụ mẫu nô tỳ đều đã mất, chỉ còn lại huynh trưởng làm phụ thân. Nô tỳ nguyện ý là người bất hiếu, để hiếu kính huynh trưởng, lại không nghĩ huynh trưởng của ta, không coi ta là người nhà của hắn.”

“Ngươi!” Lệ Tấn Chi tức giận đỏ bừng mặt chỉ vào mặt nàng, “Trước đó không phải ngươi nói như vậy, ngươi ….”

“Ta có thể làm chứng, trước kia nàng thật sự không có nói như vậy!” Huân Phong cũng gấp, sợ Lỗ Hàm tin lời Lệ Tri.

“Ngươi còn dám nói chuyện?!” Lỗ Tòng Nguyễn trừng mắt nhìn, Huân Phong sợ hãi ngậm miệng lại.

“Đừng cãi nữa!” Lỗ Hàm đập bàn, dùng sức cắt đứt lời của Lệ Tấn Chi, “Ngươi nói nàng đưa thư tố giác, nhưng ngươi có biết nàng đưa thư đi đâu và tố giác chuyện gì không?”

“Cái này…”

“Ta lại hỏi ngươi, Lệ Tri cùng phụ thân của nàng có thâm cừu đại hận gì mà nàng phải tố giác phụ thân mình?”

Ánh mắt Lệ Tấn Chi trốn tránh, không dám trả lời.

“Nếu không có thâm cừu đại hận, thì thế gian này làm gì có hài tử nào đi tố giác phụ thân của mình!” Lỗ Hàm kiên quyết nói.

“Nhưng… Đại nhân, đại nhân, ngài tin tưởng ta! Lệ Tri vẫn luôn thống hận phụ thân của ta, bởi vì nàng nghĩ rằng chính phụ thân ta đã giết muội muội song sinh của nàng! Nàng có lý do để tố giác phụ thân ta!” Lệ Tấn Chi hét lên.

“Ngươi còn ngụy biện!” Lỗ Hàm tức giận ngắt lời hắn, “Nếu ngươi chưa từ bỏ ý định, ta cũng nói cho ngươi biết! Ta đã bí mật điều tra vụ án Thái Tử mưu nghịch. Có rất nhiều người liên quan chuyện này, vướng mắc sâu như vậy, tuyệt đối không thể có quan hệ gì với tiểu cô nương trong khuê phòng như nàng!”

“Đại nhân có chỗ không biết, nàng…”

Lệ Tấn Chi còn muốn ngụy biện, nhưng Lỗ Hàm đã đập bàn và hét lên một tiếng giận dữ:

“Bàn lộng thị phi, không từ thủ đoạn, táng tận thiên lương ….nàng coi ngươi là vi huynh, ngươi lại muốn vu cáo nàng để thành toàn cho mình!”

“Đại nhân, không phải như vậy! Đừng tin lời nói láo của nàng!”

“Ta cảm thấy ngươi mới nói láo!” Lỗ Hàm nói, “Kéo xuống, đánh năm mươi đại bản!”

“Đại nhân! Tha mạng… đại nhân!”

Lệ Tấn Chi thất kinh bị bắt xuống dưới, chỉ còn lại Huân Phong như chim sợ cành cong không có chỗ dựa.

“Phụ thân, người của viện nhi tử, để nhi tử làm chủ.” Lỗ Tòng Nguyễn chắp tay.

Lỗ Hàm mệt mỏi phất tay.

“Ác nô Huân Phong, tội ly gián, không biết hối cải! Kéo xuống đánh hai mươi đại bản, trục xuất cả nhà ra khỏi Đô Hộ phủ!”

Lỗ Tòng Nguyễn chưa nói xong, Huân Phong đã khóc và cầu xin tha thứ.

“Thiếu gia, ta sai rồi, ta thật biết sai rồi...”

Hắn chán ghét, nghiêng đầu không thèm nhìn.

“ Lệ Tri muội muội!” Huân Phong quay đầu nhào tới Lệ Tri, thống khổ kêu lên: “Ta thật biết sai rồi, van cầu muội xin thiếu gia tha thứ cho ta một lần đi!”

Lệ Tri quỳ quy củ, mặc cho Huân Phong lắc nàng, nàng cũng không thèm nhìn một cái.

Ngay từ khi cái tát của Huân Phong giáng xuống mặt Gia Tuệ, nàng ta nên biết rằng số phận của nàng ta đã được định.

Lệ Tri có thể tha thứ cho người đã làm tổn thương nàng.

Để đạt được mục đích, nàng không ngần ngại biến mình thành con cờ mặc cả trên bàn cờ, lợi dụng bản thân bằng mọi cách, kể cả tự làm hại mình.

Cơ thể và tinh thần của nàng không đáng một văn tiền.

Nhưng Gia Tuệ và những người khác thì không giống vậy.

Gia Tuệ, Gia Hòa và hai huynh muội Lệ Tượng Thăng, Lệ Từ Ân… Sau khi mọi thứ kết thúc, họ có thể bắt đầu lại.

Hai gia đinh cường tráng tiến đến kéo Huân Phong đi, nàng muốn giãy giụa, đáng tiếc không có tác dụng, cho đến khi rời khỏi Trúc Viên, tiếng khóc thê lương của Huân Phong vẫn còn như ẩn như hiện.

“Điện Hạ, ngài xem…”

Lỗ Hàm chắp tay hỏi ý kiến Tạ Lan Tư, người vẫn im lặng nãy giờ.

“Nếu đây chỉ là một trò khôi hài, thì hãy cứ dùng trò khôi hài đến xử lý.” Tạ Lan Tư nói, “Chuyện này đến đây là kết thúc.”

Lỗ Hàm thở dài và đứng dậy khỏi ghế.

“Để một trò hề quấy nhiễu Điện Hạ, là lỗi của vi thần.”

“Đại nhân nói quá lời.”

Lỗ Hàm hành lễ cáo lui, ngay khi hắn chuẩn bị đi thì Tạ Lan Tư đã nhẹ nhàng nói:

“Để Lệ Tri ở lại.”

Lỗ Hàm sửng sốt một lúc, sau đó ra hiệu cho những người khác đi theo hắn ra khỏi phòng.

Lỗ Tòng Nguyễn không muốn để Lệ Tri ở lại một mình, lúc hắn định thốt ra những lời không hài lòng, hắn đã bị phụ thân mình kéo ra khỏi Trúc viên.

Khi chỉ còn lại Lệ Tri và Tạ Lan Tư trong phòng, sự trầm mặc trở nên đặc biệt rõ ràng.

Không khí nặng nề đè lên lồng ngực hai người.

Lệ Tri biết rằng lời nói của nàng có thể lừa dối người khác, nhưng không lừa được Tạ Lan Tư.

“Bàn Bàn.”

Thiếu niên gọi tên nàng, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói triền miên.

“Ta đã nói, đừng lừa ta.”

Lệ Tri dập đầu thật sâu về phía hắn.

“Chuyện tới nước này, dân nữ sẽ thẳng thắn với Điện Hạ ….. tháng mười năm Hà Bình thứ tám, dân nữ thật sự có viết một phong thư tố giác phụ thân.”

Cho dù nàng không ngẩng đầu, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tạ Lan Tư đang dán vào lưng nàng.

“Trong bức thư dân nữ đã tố giác Lệ Kiều Niên xâm chiếm đất của người dân, tham ô nhận hối lộ, cũng đính kèm tên của một số quan viên đã mượn chúc thọ để đút lót.” Lệ Tri nói: “Vào thời điểm đó, Kinh Triệu Phủ Doãn Trương Kha là vây cánh của phụ thân ta. Bọn hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc, cuối cùng lá thư một đi không trở lại, không giải quyết được gì.”

“Ta không biết làm thế nào Lệ Tấn Chi biết về điều này, nhưng hắn xác thực đã dùng cái này để áp chế ta, bắt ta phải tìm cách cho hắn vào Đô Hộ phủ, hoặc là trộm tài vật của Đô Hộ phủ.”

“ Dân nữ biết một khi mình đồng ý với những yêu cầu vô lý của hắn, lòng tham của hắn sẽ gây ra vô số rắc rối trong tương lai.” Lệ Tri ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tạ Lan Tư đang ngồi trên ghế, “ Dân nữ không muốn gây rắc rối cho Điện Hạ, vì vậy ta đã lập ra kế hoạch này để tự cứu mình.”

“… Rốt cuộc là không muốn cho ta thêm phiền toái, hay là sợ ta biết việc này?” Tạ Lan Tư nhẹ giọng nói.

Lệ Tri trầm mặc một lúc, rồi khàn giọng nói:

“Trong thư ta chỉ tố giác Lệ Kiều Niên và một số các quan viên đã hối lộ, không có đề cập đến đảng của Thái Tử…”

“Chính trị nhất sự, một sợi tóc cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể. Ngươi có từng nghĩ tới, án Thái Tử mưu nghịch có thể bắt nguồn từ một lá thư tố cáo Lệ Kiều Niên xâm chiếm dân điền, thu lấy hối lộ không?”

Lệ Tri không trả lời, lông mi run rẩy yếu ớt rủ xuống.

“… Trên thực tế, ngươi cũng đã nghĩ tới.” Tạ Lan Tư kết luận, “Bởi vì một tháng sau, Thái Tử và Lệ Kiều Niên đã bị chặt đầu ở Thái Thị Khẩu  phía Tây, và tất cả những cái tên trong danh sách của ngươi cũng phải nhận lấy cái chết.”

Hắn nhìn vào mắt Lệ Tri, còn nàng thì tránh ánh mắt hắn.

Không có ai khác trong phòng, Tạ Lan Tư trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, từng bước một đi tới chỗ Lệ Tri.

Hắn nâng cằm Lệ Tri lên, để nàng nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt hắn tĩnh lặng như nước đọng, mà đôi mắt của nàng lại như hồ nước mùa xuân, sóng nước lăn tăn.

Ngẫu nhiên, hắn muốn bóp nát cái cằm nhỏ này, moi lồng ngực ấm áp này ra, nhìn xem trái tim đó, có còn tươi sống giống hắn không.

Hắn muốn bóc gân, mổ lấy huyết nhục của nàng, để xem linh hồn nàng ẩn giấu ở đâu, rốt cuộc nàng đã nói dối hắn những gì.

Hăn chắc chắn nàng đã nói dối hắn, nhưng hắn không thể đoán được lời nói dối đó là gì.

“… Không sai, ta đã tứng nghĩ như vậy.”

Dưới đôi lông mày lá liễu thanh mảnh, đôi mắt trong sáng lóe lên những tia sóng mong manh.

Trong lòng bàn tay của hắn, Lệ Tri ngẩng đầu lên.

Nước mắt của nàng rơi xuống lòng bàn tay của Tạ Lan Tư, hắn đột nhiên run lên, vô thức buông tay ra, như bị một ngọn lửa cực nóng thiêu đốt.

“Ta phấn đấu quên mình vì Điện Hạ … Chỉ vì ta thẹn trong lòng.”

“Lệ Tri tùy ý Điện Hạ xử trí.” Lệ Tri nặng nề dập đầu, “Cho dù Điện Hạ muốn ta chết, Lệ Tri cũng sẽ không nói lời nào.”

“Được…”

Tạ Lan Tư nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói:

“Vậy ngươi tự lấy cái chết để tạ tội đi.”

Lệ Tri dập đầu lần nữa.

“Nếu có kiếp sau…” Lệ Tri ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cười với Tạ Lan Tư đang nhìn mình, “Hy vọng Điện Hạ vẫn có thể gọi ta là Bàn Bàn.”

Tạ Lan Tư trầm mặc không nói.

Nàng cáo lỗi rồi đứng dậy, cầm tách trà trên bàn ném vào một góc.

Tách trà vỡ thành vô số mảnh nhỏ trên mặt đất, Lệ Tri nhặt mảnh hình tam giác lớn nhất…

Không chút do dự đưa lên cổ.