*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhân lúc Lỗ Huyên đang nghỉ trưa trong phòng, Lệ Tri đã xin quản sự ma ma Huyên Chỉ Viện cho nàng đưa Lệ Tượng Thăng đang ốm nặng ra ngoài khám bệnh.
Ý thức Lệ Tượng Thăng không tỉnh táo, không thể tự đi, may mắn có thiếu niên nhiệt tình ở cùng phòng với hắn dìu hắn lên xe bò trước phủ, nhìn ba người lên xe.
Xe bò lắc lư, lại không có mái che, xung quanh có nhiều ánh mắt lạ lẫm khiến Lệ Từ Ân có chút lo sợ.
Còn Lệ Tri thì ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi trên xe bò, không hề để ý ánh mắt của người khác.
Sự hào phóng và điềm tĩnh của nàng đã ảnh hưởng đến Lệ Từ Ân, tiểu cô nương học theo bộ dáng của nàng, mở rộng vai và ngồi thẳng dậy.
Đến cửa y quán, Lệ Tri trả tiền và nhờ xa phu giúp dìu Lệ Tượng Thăng vào y quán.
Ngồi trong sảnh là một ông lão tóc bạc trắng, đúng lúc này không có người bệnh nào khác, ông lão run rẩy đi tới trước mặt Lệ Tượng Thăng, mở mắt hắn ra nhìn rồi bắt mạch.
Một lúc sau, ông lão buông tay Lệ Tượng Thăng ra và hỏi:
“Hắn như thế này bao lâu rồi?”
“Đây là ngày thứ ba rồi.” Lệ Tri nói.
Lệ Từ Ân vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lão tiên sinh, ca ca của cháu bệnh nặng lắm sao?”
“Nếu đến trễ một ngày, người sẽ không cứu được.”
Lời của đại phu khiến Lệ Từ Ân sợ hãi nắm lấy tay áo của Lệ Tri, Lệ Tri vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng để trấn an.
Ông lão vuốt bộ râu trắng như tuyết, ngồi trở lại bàn, giơ bút lông nhìn Lệ Tri: “Trị chướng khí rất đắt, ngươi có đủ bạc không?”
“Mười lượng có đủ không?” Lệ Tri hỏi.
“Miễn cưỡng cũng có thể đủ.”
Ông lão gật gật đầu, sau khi cầm bút lông múa máy một phen, liền gọi học đồ đến lấy toa thuốc đi hốt thuốc.
Một lúc sau, sáu túi giấy dầu được buộc bằng dây gai đã đến tay Lệ Tri.
“… Tổng cộng là mười lượng ba trăm đồng, nhưng ngươi chỉ có mười lượng, cho nên ta thay hai loại dược liệu, đối với hiệu quả của thuốc cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Sau khi uống xong sáu thang thuốc này, hắn có thể sống hay không là tùy thuộc vào ý chí của hắn.” Ông lão nói: “Hắn đã ba ngày không ăn uống gì, nếu ngươi còn tiền, ngươi có thể đến cửa hàng tạp hóa ở phía đông để mua một thứ gọi là đường rồi pha vào nước cho hắn uống, thứ đó có thể giúp hắn nhanh chóng phục hồi thể lực.”
“Đa tạ đại phu.”
Sau khi Lệ Tri nói cảm ơn xong, thì đưa Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng lên chiếc xe bò đang đợi sẵn.
“Các ngươi về trước đi, ta đi tiệm tạp hóa thành đông đại phu nói xem thử.”
“Cô nương có cần xe không?” Xa phu hỏi.
“Không cần, ta đi bộ qua. Muội muội và đệ đệ ta phiền lòng đại ca đưa trở về.” Lệ Tri xấu hổ lắc đầu vì nàng đã không còn tiền nữa.
Đưa mắt nhìn xe bò rời đi, Lệ Tri ngăn một thím qua đường lại, hỏi tiệm tạp hóa thành đông đi thế nào.
Nàng vừa đi vừa hỏi, cuối cùng cũng đến được tiệm tạp hóa Thành Đông.
Một nam tử trung niên mặc áo vải đang tưới nước vào hoa quả bán trước cửa tiệm để giữ tươi lâu.
“Xin hỏi vị chưởng quầy này, trong tiệm có đường không?”
“Có.” Nam tử trung niên đứng thẳng người, “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Ta có thể xem trước một chút được không?”
Theo yêu cầu của Lệ Tri, nam tử trung niên bước vào cửa tiệm, lấy một chiếc bình gốm mở nắp ra.
Trong bình gốm có những viên đường lớn nhỏ, viên nào cũng trắng phau, trong suốt như bảo thạch vừa được vớt lên từ dưới sông.
Trước đây Lệ Tri chỉ nhìn thấy đường mạch nha ở Kinh Đô, nàng chưa bao giờ nhìn thấy loại đường trong suốt như pha lê thế này.
“Một lạng bao nhiêu tiền?” Lệ Tri hỏi.
Nam nhân đưa một ngón tay ra.
“Một trăm văn?” Lệ Tri thăm dò hỏi.
“Cái gì một trăm văn, một lạng đường là một lượng bạc!”
“Đắt thế sao?” Lệ Tri thốt lên.
“Vật hiếm mới quý, đường đều là giá này. Nếu không tin, ngươi có thể đến cửa hàng khác xem.” Nam tử trung niên thấy nàng mua ít, ngữ khí bắt đầu không kiên nhẫn.
“Có thể bán thiếu cho ta không?” Lệ Tri không ôm hy vọng hỏi.
Quả nhiên, nàng đã bị từ chối thẳng thừng.
“… Để ta suy nghĩ một chút.” Lệ Tri nói.
Lúc nàng đi khỏi cửa hàng, chưởng quầy cũng không giữ nàng lại.
Lệ Tri đang nghĩ về những người mà nàng có thể nhờ giúp đỡ ở Minh Nguyệt Tháp, thì quán trà tên Gia Tuệ ở cửa thành bỗng hiện lên trong đầu nàng.
Một lượng bạc, Gia Tuệ hẳn là có thể cho nàng mượn được.
Lệ Tri đi một mạch đến cửa thành, nhưng nàng hỏi những chủ quán xung quanh đó, thì được biết rằng Gia Tuệ đã hai ngày rồi không mở quán.
Là tạm thời có việc, hay là có tình huống gì khác, Lệ Tri không thể biết được.
Cuối cùng nàng đi bộ trở lại cửa hàng tạp hóa.
Nam tử Trung niên vẫn đang tưới trái cây của hắn ở cửa ra vào.
“Chưởng quầy, ta có thể dùng cái này để thế chấp mua đường không?” Lệ Tri hỏi.
Nam tử trung niên nhìn chăm chú vào chiếc vòng bằng vỏ sò trên cổ tay nàng.
Những vỏ sò này có thể nhìn thấy khắp nơi trên bờ biển nên không có giá trị bao nhiêu, nhưng Minh Nguyệt Tháp nằm trong đất liền, mọi thứ liên quan đến biển đều rất hiếm.
Nam tử trung niên cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu thế chấp của nàng, đồng thời còn nói sẽ giữ đồ trong bảy ngày, khi nàng có tiền phải trả gấp đôi số tiền để chuộc đồ.
Lệ Tri trở lại Đô Hộ phủ với hai lạng đường, sắc thuốc rồi cho Lệ Tượng Thăng uống thang thuốc đầu tiên.
Lệ Từ Ân bận trước bận sau giúp đỡ, sau khi Lệ Tri nấu thuốc xong, nàng còn xin được tỷ tỷ ở phòng bếp một ấm nước nóng mới nấu, lấy đường bỏ vô đó pha thành một chén nước đường.
Sau khi nhìn Lệ Tượng Thăng uống thuốc xong, Lệ Tri vội vã đi về Huyên Chỉ Viện để làm việc.
Lúc đi qua hành lang gấp khúc ở hoa viên, nàng nhìn thấy Đô Hộ Lỗ Hàm đang dẫn một người trung niên với một cái hòm thuốc tiến vào con đường mòn trong rừng trúc.
Nàng không dám trì hoãn, chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục lên đường.
“Khưu đại phu, thân thể Điện Hạ như thế nào?” Thần sắc Lỗ Hàm lo lắng.
Tạ Lan Tư nằm trên sạp trước cửa sổ, duỗi một tay ra, sắc mặt suy yếu.
Khưu đại phu đặt tay thiếu niên trở lại chiếc chăn gấm, chắp tay thi lễ một cái với Lỗ Hàm.
“Đại nhân có thể dời bước ra ngoài nói chuyện không?”
“Không cần tránh đi, ta biết rõ thân thể của mình.” Tạ Lan Tư nắm tay, đưa lên miệng ho khan một tiếng, “Bệnh ta chắc hẳn đã nguy kịch rồi…”
Khưu đại phu nhìn Đô Hộ, người sau gật đầu với hắn, ý bảo hắn có thể nói thẳng.
“Điện Hạ nói quá lời, bệnh của Điện Hạ, cũng không phải là không có thuốc cứu chữa.” Khưu đại phu nói,”Bệnh của Điện Hạ thực ra là do trúng độc.”
“Trúng độc?” Lỗ Hàm nhíu mày.
“Đúng vậy, chất độc mà Điện Hạ mắc phải là do nghiền một loại dược liệu có tên là cam toại thành bột và uống với liều lượng rất nhỏ trong thời gian dài.” Khưu đại phu nói, “Vì uống một liều lượng rất nhỏ nên các triệu chứng không rõ ràng, rất dễ bị xem lầm sang bệnh khác. Kẻ hèn này đối với độc vật có nhiều nghiên cứu, cho nên thập phần khẳng định, cái này là triệu chứng của trúng độc cam toại(*).
(*)Cam toại: Cây thảo sống đa niên, có độc. Thân cao hơn 0,3m, gốc rễ màu hơi hồng tím, lá dài hình viên chùy, mép nguyên, mọc đôi, lá dưới cuống hoa tương đối lớn, nở hoa đầu mùa hè màu nâu tím.“Bệnh chân của Điện Hạ thì sao?” Lỗ Hàm hỏi.
“Cũng là do trúng độc cam toại.” Khưu đại phu nói, “Chỉ cần giải độc, hai chân của Điện Hạ liền có thể khôi phục như trước.”
“Thật tốt quá!” Lỗ Hàm thốt lên, không giấu được vẻ kinh hỉ, “Ngươi cần thuốc gì cứ nói với khố phòng….cho dù là Thiên Sơn Tuyết Liên, Đô Hộ phủ cũng nhất định sẽ tìm cho ngươi!”
“Chỉ có điều, kẻ hèn này có một chuyện khó hiểu …” Khưu đại phu nói, “Theo lý thuyết, cho dù một liều cam toại nhỏ đến đâu, nếu Điện Hạ ăn nhầm lâu như vậy, nó cũng sẽ khiến phổi của ngài bị nhiễm độc. Kỳ quái là, tuy rằng Điện Hạ trúng độc sâu, nhưng rõ ràng không đến mức vô phương cứu chữa. Hình như có thứ gì đó có thể làm giảm bớt chất độc mà Điện Hạ đang mắc phải.”
“Chuyện này ta không biết.” Tạ Lan Tư lắc đầu.
Khưu đại phu cũng nghĩ không thông, đành phải chắp tay nói những câu cát tường:
“Có lẽ Điện Hạ cát nhân thiên tướng, có trời cao phù hộ.”
Lỗ Hàm cho người đưa Khưu đại phu đi, sau khi trong phòng chỉ còn hai người là hắn và Tạ Lan Tư, Lỗ Hàm đi đến bên giường hành đại lễ với Tạ Lan Tư.
“Đô Hộ, ngài có ý gì, mời ngài mau đứng lên...”
Tạ Lan Tư muốn dìu hắn, nhưng vì đi đứng không tiện, hắn di chuyển được một nửa thì ngã trở lại trên sạp.
“Có thể chữa khỏi bệnh cho Điện Hạ, tảng đá lớn trong lòng vi thần đã được đặt xuống.” Lỗ Hàm nói, “ Đại Điện Hạ đã tận tụy vì dân, nếu như vi thần không thể bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của ngài ấy, thì sau này khi chết đi, vi thần cũng không còn mặt mũi nào gặp Đại Điện Hạ nữa!”
Tạ Lan Tư ho một tiếng, nói: “Đô Hộ không cần tự trách mình, Đô Hộ ở Minh Nguyệt Tháp tận tụy với công chúng, được dân chúng kính yêu. Ta nghĩ phụ thân sẽ cảm thấy may mắn khi người đi rồi, thiên hạ này vẫn còn có Đô Hộ một lòng thanh liêm.... “
“Vi thần hổ thẹn …” Lỗ Hàm lộ ra vẻ mặt đau khổ, “Lúc Đại Điện Hạ xảy ra chuyện, vi thần chỉ hận mình thấp cổ bé họng, hoàn toàn không giúp được gì cho Đại Điện Hạ… Hôm nay, Điện Hạ đã ở trong Minh Nguyệt Tháp, vi thần nhất định sẽ không để cho chuyện ngày đó tái diễn.”
“Đô Hộ nói quá lời, chuyện xảy ra năm đó ai có thể giúp được đây?” Tạ Lan Tư ho khan một tiếng, nói: “Xin Đô Hộ đứng lên đi... “
Lúc này Lỗ Hàm mới vén áo bào lên và từ từ đứng dậy.
“Sau khi độc được giải trừ, nếu như Điện Hạ muốn, có thể cùng khuyển tử đến gia thục đọc sách giết thời gian.” Lỗ Hàm thành khẩn nói, “Điện Hạ cần gì cứ nói, vi thần sẽ đem hết toàn lực cam đoan cho Điện Hạ có một cuộc sống ở Minh Nguyệt Tháp như ý không lo.”
“Đô Hộ thật chu đáo, ta không có gì thiếu hụt.” Tạ Lan Tư cười nói.
Lỗ Hàm hàn huyên vài câu với Tạ Lan Tư, thấy hắn có vẻ mệt mỏi, liền cáo lui.
Nha hoàn tên Dưa Hấu tiễn hắn ra khỏi viện.
Cái tên này phần nào khiến Lỗ Hàm nhìn nàng nhiều hơn, một tiểu nha đầu thanh tú buộc tóc song loa được đặt tên là Dưa Hấu.
Đông Cung không hổ danh là Đông Cung, phong cách này khác với phong cách của dân gian.
Lúc Quả Đào quay về phòng, Tạ Lan Tư đang chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ yếu ớt trên khuôn mặt hắn đã biến mất.
“Giờ gì rồi?” Hắn hỏi.
Bẩm báo xong canh giờ, Quả Đào thân thiết hỏi: “Điện Hạ muốn đọc sách không?”
“Đọc chán rồi.”
“Vậy Điện Hạ muốn đánh cờ không?”
Không có gì khác để làm trong khách viện này, Tạ Lan Tư gật đầu.
Quả Đào vội vàng mang bàn cờ lên, nàng thăm dò hỏi: “Điện hạ cần người đánh cùng không?”
“Không cần.”
Ánh mắt Quả Đào buồn bã, thức thời thối lui.
Tạ Lan Tư một người phân hai quân, chơi cờ bằng tay trái và tay phải, ván cờ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn.
Lúc này, Quả Đào vào bẩm báo, Lệ Tri ở Huyên Chỉ Viện cầu kiến.
Quân cờ màu đen dừng lại giữa không trung, sau đó rơi trở lại hộp cờ.
“Cho nàng vào đi.”
Một lúc sau, bóng dáng của Lệ Tri xuất hiện trong thư phòng.
Tạ Lan Tư cuối cùng cũng cảm thấy một chút thú vị, cười nói: “Đại phu khám thế nào?”
Lệ Tri hành lễ thỉnh an, sau đó mới lên tiếng:
“Nhờ phúc của Điện Hạ, thuốc đã được kê rồi.”
Nói đến thuốc, một tiểu nha đầu buộc tóc song loa bưng một bát thuốc nóng hổi bước vào.
“Điện Hạ, thuốc sắc xong rồi.”
“Để xuống đi.” Tạ Lan Tư nói.
Tiểu nha đầu đặt bát thuốc xuống, im lặng rời khỏi phòng.
Lệ Tri phát hiện thấy một đặc điểm trong viện của Tạ Lan Tư, đó là sự yên tĩnh, hầu như không có một chút âm thanh lạ nào, mỗi hạ nhân đều nhẹ giọng nói chuyện, bước đi thật khẽ.
Nàng đang thắc mắc về điều này, Tạ Lan Tư nói: “Hôm nay đại phu Lỗ Hàm mời tới nói ta bị hạ độc cam toại, đây là thuốc giải mà hắn ta kê. Ta không biết đây là thuốc giải hay vẫn là một bát thuốc độc khác.”
Tạ Lan Tư lặng lẽ nhìn Lệ Tri với một đôi mắt sâu thẫm.
Lệ Tri phỏng đoán dụng ý của Tạ Lan Tư, thăm dò hỏi:
“Điện Hạ muốn ta thử độc?”
Tạ Lan Tư khẽ cười.
Bây giờ Lệ Tri không thể phân biệt được đây là một sự thăm dò khác của hắn, hay chỉ một trò chơi mới mà hắn không bao giờ chán…đó là trêu chọc người đã tự đưa đến tận cửa là nàng.
Nhưng nàng biết rằng nàng không có quyền từ chối.
Lệ Tri cầm bát lên, không chút do dự uống một ngụm lớn trước mặt Tạ Lan Tư.
Nàng vừa muốn buông bát thuốc xuống, Tạ Lan Tư nói:
“Uống hết.”
Lệ Tri không chút chần chừ, ngẩng đầu một hơi uống hết.
Mặc dù nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Lan Tư, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt mà hắn nhìn nàng.
Sau khi uống sạch nước thuốc đắng chát, Lệ Tri đặt cái bát rỗng trở lại vị trí ban đầu, nàng lau nước thuốc trên miệng và mỉm cười với Tạ Lan Tư.
“A Lý có hài lòng không?”
Tạ Lan Tư cũng không truy cứu hành động gọi hắn bằng nhũ danh mạo phạm của nàng.
Thiếu niên bên cửa sổ khẽ cau mày, có vẻ khó hiểu.
Hắn đưa bàn tay nhợt nhạt của mình ra.
Nàng không tránh né.
Tùy ý để tay của hắn đặt lên lồng ngực.
Tạ Lan Tư nhìn lồng ngực nàng với vẻ mặt vô hại, khiến người ta không cảm thấy bị xúc phạm hay khó chịu.
Nhịp tim dưới lòng bàn tay mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, giống như một con nai con đang đi loạn.
“Điện Hạ muốn làm gì?” Lệ Tri hỏi.
Tạ Lan Tư ngước mắt lên đối mặt với hai mắt của nàng:
“… Ta nghe nói rằng khi một người đứng trước người mình yêu, trái tim sẽ đập rất nhanh.”
Lệ Tri buộc mình phải nhìn hắn chăm chú.
Đối mặt với mãnh thú, quay mặt đi là chết.
“Điện Hạ đã xác nhận chưa?” Nàng hỏi.
Nàng có thể cảm thấy tim mình đang đập dồn dập.
Đập còn nhanh hơn lúc giết người.
“…Ta không hiểu.” Tạ Lan Tư nói.
“Sẽ có một ngày, Điện Hạ sẽ hiểu…”
Lệ Tri nói:
“…Ta phấn đấu quên mình vì Điện Hạ, cuối cùng là vì cái gì?” ….
**********
cam toại